Chương 19: Giao mãng và rồng (2)
Chương 19: Giao mãng và rồng (2)Chương 19: Giao mãng và rồng (2)
"Vậy ai là nghịch phạm?" Từ Hàn hỏi.
“Con trai Mục vương năm đó, Mục Thanh Sơn."
"Hắn đang ở đâu?"
"Kiếm Long quan Ký châu."
"Được rồi, vậy liền mời Ngự Sử đại nhân đi bắt hắn quy án, đối chất cùng ta." Từ Hàn thần sắc bình tĩnh đáp lại.
Lời này nói ra, sắc mặt vị Trương đại nhân kia liền biến đổi,'Từ Hàn! Nơi này chính là Hoàng cung Đại Chu, cũng không phải là nơi ngươi đùa bỡn vô lại, Mục Thanh Sơn hiện giờ ở Ký châu tay nắm năm vạn tinh nhuệ Mục gia, phóng mắt nhìn Đại Chu lại có ai dám đi bắt hắn quy án?"
Lời này của Trương Động Ninh chính là chính khí lẫm liệt, khí vũ hiên ngang.
Chẳng qua Từ Hàn đối mặt với bộ dáng như thế của Trương Động Ninh lại cười nhạt một tiếng, lập tức sắc mặt nghiêm túc.
"Trương ngự sử nói tại hạ là đang đùa bỡn vô lại, vậy xin hỏi lúc ấy Đại Hoàng thành bị phá, Thương Long quân chết trận, năm vạn quân Mục gia dựa vào dưới Mục Thanh Sơn, vậy tại hạ không trấn an hắn trở lại, chẳng lẽ còn muốn lấy danh hào đuổi bắt nghịch tặc bắt hắn quy án? Sau đó bức hắn cùng với năm vạn tinh nhuệ kia đến dưới trướng Lý Du Lâm, đặt Đại Chu ta dưới móng sắt của triều Hạ? Ý của Trương ngự sử là như thế này sao?" Từ Hàn hỏi ngược lại, con ngươi lúc đó chợt nheo lại,'Trương ngự sử là đại thần triều đình, tại hạ không tin ngay cả chút đạo lý này mà ngự sử cũng nghĩ không ra, hoặc có thể nói, Trương Ngự Sử đã sớm nghĩ rõ ràng, chỉ là có mưu đồ khác?"
Lời này của Từ Hàn gần như tru tâm, làm cho vị Trương Động Ninh kia biến sắc, đang muốn nói cái gì đó.
Nhưng Từ Hàn hiển nhiên không muốn cho gã có cơ hội lên tiếng nữa, khi đó hắn vừa chuyển thân thể, chắp tay về phía Vũ Văn Lạc, cao giọng nói.
"Thần cho rằng Đại Chu hiện giờ mặc dù dựa vào thiên uy của bệ hạ, thái bình thịnh thế, nhưng dù sao cũng có triều Hạ như hổ rình mồi, từng vị phiên vương trong nước đều giữ binh tự lo thân mình, có câu là sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, không thể không đề phòng. Thần khẩn cầu bệ hạ khai thiên ân, xá miễn tội cho Mục Thanh Sơn, trấn an hắn lại, để cho hắn yên tâm trấn thủ Kiếm Long quan cho Đại Chu, hành động này có thể giải trừ ngoại hoạn, cũng có thể chấn nhiếp phiên vương các nơi!"
"Chuyện này!" Trương Động Ninh nghe vậy sắc mặt biến đổi, đang muốn bước về phía trước, nhưng khi đó Chúc Hiền bên cạnh gã lại chợt vươn tay ra, đưa tay bắt lấy, Trương Động Ninh ngẩn người, trong lòng ngược lại có chút nghi hoặc hành động này của Chúc Hiền có ý gì, nhưng cuối cùng cũng không dám ngõ nghịch, chỉ có thể trâm mặc lui trở về.
Làm bộ như vậy rơi vào trong mắt Vũ Văn Lạc trên đài cao kia, ánh mắt y híp lại, lập tức cười nói: "Ừm, ái khanh nói rất đúng, liền dựa theo lời ái khanh..."...
Tảo triều lần này mặc dù có chút trắc trở, nhưng trên thực tế lại thuận lợi đến có chút kỳ lạ.
Trường Dạ ty ngoại trừ phái Trương Động Ninh ngăn trở một chút ra, liền không có bất kỳ động tĩnh gì, Từ Hàn rất thuận lợi dựa theo kế hoạch mưu được chính danh cho Mục Thanh Sơn. Thứ này nhìn như chỉ là hư danh, nhưng trên thực tế lại có ý nghĩa rất khác biệt so với lúc trước, ít nhất cũng có mệnh lệnh của triều đình, gã chính là Bắc Cương vương mới lên theo nghĩa chân chính của Đạt châu, có thể được chiêu mộ binh mã, huy động quân đội, không còn sợ đầu sợ đuôi như lúc trước.
Từ Hàn mặc dù nghi hoặc với thái độ kỳ quái của Chúc Hiền như vậy, nhưng dù sao mọi chuyện đều thuận lợi, hắn thở phào nhẹ nhõm, bước ra bước này, đối với việc Thiên Sách phủ đứng vững gót chân ở Trường An mà nói là cực kỳ trọng yếu, dù sao có năm vạn quân Mục gia tinh nhuệ ủng hộ, Thiên Sách phủ ít nhất không còn là lục bình không rễ, cũng có chút quyền lên tiếng.
Mang theo tâm tình tốt như vậy, Từ Hàn cùng Lộc tiên sinh và Diệp Thừa Đài ra khỏi Phổ Thiên cung, vừa lúc trở lại Thiên Sách Phủ, đã thấy vị thừa tướng đại nhân sớm đã đứng ở ngã tư kia, nhìn bộ dáng dường như là đang chờ đợi bọn họ.
Từ Hàn sửng sốt, Lộc tiên sinh bên cạnh lại khẽ gật đầu với hắn. Hắn lập tức hiểu được, đang muốn nhìn xem vị thừa tướng đại nhân này đến tột cùng là địch hay bạn, dứt khoát một mình đi tới.
"Từ Hàn bái kiến thừa tướng đại nhân." Hắn cung kính chắp tay về phía đối phương.
Sáng sớm tháng chín, thời tiết Trường An âm hàn, lão nhân hơn sáu mươi tuổi mặc quần áo đơn bạc, thấy hắn đến, lão chợt mỉm cười: "Từ thái úy thông minh hơn người, Phu tử coi như là tìm được một vị truyền nhân tốt, lão phu rất yên lòng."
"Thừa tướng quá khen, chỉ không biết thừa tướng chờ tại hạ ở chỗ này, không biết là có chuyện gì?"
Từ Hàn cung kính đáp lễ, nhưng lại không có quá nhiều ý tứ lá mặt lá trái, ngược lại đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Đối với thái độ như vậy của Từ Hàn, vị lão thừa tướng kia cũng chưa từng tức giận, lão cười cười,'Lão hủ chẳng qua chỉ cho Từ phủ chủ một lời khuyên?"
"Hả? Lời khuyên gì?"
"Trong rừng tươi tốt, sói tru có thể ép mãnh hổ. Trong ao nước đục, giao mãng có thể hỗn tạp với loài rồng."
"Vì thế hổ ẩn bên dưới đàn sói, giao mãng lẫn lộn bên trong rồng, thật giả khó phân biệt."
"Từ phủ chủ phải cẩn thận một chút."
Trương Tướng nói xong, đã từ trong tay áo đưa tới một thứ.
Từ Hàn sửng sốt, theo bản năng đưa tay nhận lấy, lại là một phong tấu chương, hắn mở nó ra, đã thấy phía trên dùng chữ lưu loát viết:
"Cửa phủ Thiên Sách được Long khí che chở, xanh đến gần đỏ, đã có tướng giao long."
Tông chính Vũ Văn Thành trình lên.
Từ Hàn nhìn xong những chữ viết kia, trong lòng rùng mình, dường như nghĩ tới cái gì đó, đang muốn ngẩng đầu hỏi, đã thấy vị thừa tướng đại nhân kia sớm đã lung la lung lay đi vào trong chợ Trường An sáng sớm đang dần dần náo nhiệt.
Thân thể lão đơn bạc, thậm chí có chút còng xuống, nhưng bước đi lại cực kỳ trầm ổn, nặng nề, dường như không giống một vị lão giả hơn sáu mươi tuổi. ...