Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 21: Đao Pháp Của Tô Gia (2)

Chương 21: Đao pháp của Tô gia (2) Chương 21: Đao pháp của Tô gia (2)Chương 21: Đao pháp của Tô gia (2)

Phủ viện Thiên Sách phủ rất lớn, nhưng trải qua Thiên Sách quân suốt một ngày không ngủ không nghỉ xử lý, đã bừng tỉnh nên sức sống mới, bất kể đài diễn võ hay là các lầu viện đều hoàn toàn mới mẻ, ngược lại có chút khí tượng sức sống bừng bừng.

Thấy Từ Hàn đến, mọi người đều chắp tay chào hỏi, Từ Hàn ngược lại có chút không quen với tình cảnh như vậy, nhưng cũng không thể không đồng loạt đáp lễ.

"HừI”

"Hal"

Lúc này cách đó không xa có một đạo thanh tuyến non nớt khiến Từ Hàn chú ý.

Từ Hàn nghe thanh âm kia có chút quen tai, hắn ghé mắt nhìn lại, đã thấy trên đài diễn võ, một thân ảnh nhỏ gầy đang vung một thanh trường đao to bằng thân thể gã lên, chiêu nào ra chiêu đấy, thật sự có tư thế luyện đao pháp.

Chẳng qua cái gọi là đao pháp này, lăn qua lộn lại dường như chỉ có một chiêu.

Thân thể nhảy lên, đao qua đỉnh đầu, sau đó ra sức chém một cái.

Chuyện này rất khô khan, so với kiếm chiêu dồn dập mà Từ Hàn tu luyện lúc trước còn khô khan hơn, đương nhiên cũng rất phí sức, nhất là đối với dáng người nhỏ gây như chủ nhân đao pháp này mà nói, càng là như thế.

Nhưng tiểu tử kia lại luyện rất nghiêm túc, mỗi một lần trường đao hạ xuống đều nín thở ngưng thần, dùng hết toàn lực thi triển đao pháp tiếp theo.

Chỉ là Từ Hàn nhìn thấy trên trán tiểu tử công phu này đã tràn đây mồ hôi.

Đương nhiên động tĩnh như vậy không chỉ dẫn tới Từ Hàn chú ý, cũng khiến Phương Tử Ngư nhàn rỗi không có việc gì ở một bên để mắt tới.

"Tiểu An An, ngươi luyện đao pháp gì vậy?" Phương Tử Ngư nhìn một hồi, cuối cùng nhịn không được tính tình lanh lẹ của mình, nàng híp mắt, cười hì hì lên tiếng hỏi.

Người trên đài cũng chính là Tô Mộ An nghe vậy dừng động tác trên tay, thật cẩn thận đặt đao trong tay trở lại trên lưng, sau đó trên mặt lộ ra một tia ý cười chân thành. Gã ngẩng đầu lên, rất là tự hào nói: "Đao pháp của Tô gia."

"Chỉ một chiêu này?" Phương Tử Ngư lại hỏi.

"Chỉ có một chiêu này." Tô Mộ An đáp lại cực kỳ chắc chắn.

Phương Tử Ngư nghe vậy bĩu môi, thất vọng.

"Thứ này mà cũng có thể gọi là đao pháp?" Nàng nhỏ giọng nói thầm, hiển nhiên cực kỳ khinh thường đối với cái gọi là đao pháp Tô gia này.

Nhưng lỗ tai Tô Mộ An lại nhạy cảm kỳ lạ, gã nghe được tiếng lẩm bẩm của Phương Tử Ngư, sắc mặt lập tức biến đổi,'Đây là đao pháp!"

"Nào có đao pháp một chiêu, huống hồ chém như vậy nhìn qua cũng không có chỗ gì kỳ lạ, là người sử đao đều biết, có cái gì khó luyện sao." Phương Tử Ngư dường như rất thích trêu chọc Tô Mộ An, lúc đó nàng híp mắt chế nhạo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mộ An khi đó bị nghẹn đến đỏ bừng, gã ấp úng nửa ngày, mới kéo cha mình ra,'Cha ta đã từng nói, đao pháp cũng tốt, kiếm pháp cũng được, hình là phụ, ý là chủ, ta luyện chính là ý, không phải là hình."

Từ Hàn ở một bên nghe lời này, nhướng mày, cách nói này tựa như hợp cùng "Đại Diễn Kiếm Quyết", nếu nói như vậy, người cha Tô Mộ An kia có lẽ thật đúng là một vị đại sư Đao đạo.

Chỉ là Phương Tử Ngư cũng không có tâm tư cân nhắc thật kỹ lời này, nàng nghe vậy, thân thể nhảy lên liền rơi vào đài diễn võ.

Sau đó nàng híp mắt ngoắc ngoắc ngón tay với Tô Mộ An, cười khanh khách nói: "Nào, Tiểu An An, để Tử Ngư tỷ tỷ thử đao pháp Tô gia này của ngươi."

Từ Hàn thấy thế cũng hứng thú, hắn thường nghe Tô Mộ An nói mình là một vị đao khách chân chính, lúc đầu còn không để ý, chỉ coi như là tiểu hài tử cạnh nhà đùa giỡn, nhưng giờ phút này nghe Tô Mộ An nói, ngược lại cảm thấy Tô gia này có lẽ thật sự có chỗ nào hơn người, không khỏi nhìn hai người trên đài diễn võ, muốn nhìn xem Tô Mộ An có thật sự có chút tài năng hay không.

Thế nhưng Tô Mộ An ở trên Đại Hoàng thành còn liên tục muốn ra trận giết địch, đối mặt với Phương Tử Ngư khiêu khích lại do dự, gã nhìn nàng ta một chút, một lúc lâu sau mới có chút khó xử lắc đầu.

"Không được.' Gã nói như vậy.

"Sao lại không được? Ta cũng sẽ không vận dụng chân nguyên, chỉ tỷ thí kiếm pháp cùng đao pháp. Yên tâm, tỷ tỷ sẽ nhường ngươi." Phương Tử Ngư cho rằng Tô Mộ An khiếp đảm, liền lên tiếng tướng kích lần nữa.

"Cha ta nói, đao pháp này là phương pháp giết người, đao ra đoạt mệnh, uống máu mà về, không thể tùy tiện dùng." Tô Mộ An làm như không thấy đối với vẻ khiêu khích của Phương Tử Ngư, ngược lại chỉ nghiêm túc hồi đáp.

"Đây là quy củ gì? Cha ngươi nếu thật sự lợi hại như vậy, sao còn có thể bị Chúc Hiền bắt đi?" Phương Tử Ngư thấy Tô Mộ An không để mình đẩy vòng vòng, trong lúc nhất thời miệng không chọn lời, liền nói.

"Mới không phải, cha ta rất lợi hại!" Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng nỗi đau của Tô Mộ An, vành tai của gã khi đó đã đỏ ửng, gã lớn tiếng biện giải, chỉ là bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư ít nhiều có chút lực lượng nhưng hương vị không đủ.

Từ Hàn cuối cùng cũng có chút nhìn không nổi, khi đó hắn cất bước bước lên đài diễn võ,'Được rồi, Tử Ngư ngươi cũng đừng lấy Mộ An để tìm vui vẻ." Từ Hàn trách cứ nhìn Phương Tử Ngư một cái, đi tới bên cạnh Tô Mộ An. Hắn nhìn đứa bé vẻ mặt đỏ bừng kia, cười cười, nói: "Hôm nay Thánh thượng đã tha thứ tội của Mục Thanh Sơn, những tàn quân Mục gia bị Chúc Hiền bắt, qua một thời gian Thánh thượng sẽ hạ chỉ phóng thích, tin tưởng không bao lâu nữa, cha ngươi có thể đi ra."

"Thật sao?" Tô Mộ An nghe vậy sắc mặt lập tức vui vẻ, quân bách lúc trước quét sạch không còn.

"Ừm”" Từ Hàn gật đầu.

"Phủ chủ là tốt nhất!" Tiểu tử kia mừng rỡ quá đỗi, cao giọng nói.

"Còn ta thì sao?" Phương Tử Ngư thấy thế cũng cảm thấy cao hứng cho Tô Mộ An, lúc đó tiến lên cười hì hì hỏi.

"Hừ, chờ cha ta đi ra, ngươi xem người thu thập ngươi như thế nào!" Tiểu tử kia lại lườm Phương Tử Ngư một cái, bất mãn nói.

"Ngươi!" Phương Tử Ngư lập tức tức giận, tiến lên muốn động thủ, Tô Mộ An thấy thế vội vàng trốn sau lưng Từ Hàn, hai người liền ở trên đài diễn võ vây quanh Từ Hàn truy đuổi. Từ Hàn cười ha hả nhìn hai người này, khóe miệng khi đó cũng không khỏi nổi lên một nụ cười. Hậu duệ Hoàng tộc cũng tốt, ăn mày nơi biên thành cũng được.

Từ Hàn chính là Từ Hàn.

Nếu hắn sẽ không bởi vì xuất thân mà thay đổi cái gì, vậy cần gì phải để ý?

Từ Hàn nghĩ tới đây, ý cười trên khóe miệng lại sâu thêm vài phân.
Bình Luận (0)
Comment