Chương 22: Thừa nhân chỉ chí, phó nhân chỉ tử
Chương 22: Thừa nhân chỉ chí, phó nhân chỉ tửChương 22: Thừa nhân chỉ chí, phó nhân chỉ tử
Tô Mộ An dù sao cũng là tâm tính trẻ con, rất nhanh liên từ không vui lúc trước khôi phục lại, đùa giỡn cùng Phương Tử Ngư một hồi, có chút mệt mỏi, liền phất tay cáo biệt Từ Hàn.
"Phủ chủ đại nhân, ta trở về nghỉ ngơi đây." Tiểu tử kia cười hì hì hướng phất phất tay với Từ Hàn, đang muốn trở lại phòng mình.
"Còn ta thì sao? Ngươi không chào tạm biệt ta à?" Phương Tử Ngư ở một bên tiến lên hỏi.
"Sẽ không!" Tô Mộ An làm một cái mặt quỷ với nàng.
"Ngươi!" Phương Tử Ngư thấy vậy đang muốn tiến lên đuổi đánh lần nữa, lúc này đây Tô Mộ An ngược lại nhớ lâu, rất là cảnh giác sải bước trước, sau đó cũng không quay đầu chạy về phía xa xa. Miệng hét lên: "Chờ cha ta đi ra, xem người xử lý ngươi như thế nào!"
"Tiểu tử này!" Phương Tử Ngư đánh một kích không trúng có chút tức giận dậm chân, nhưng không có ý tiếp tục đuổi theo. Ngược lại nhìn bóng dáng đứa bé kia nhảy nhót rời đi, chợt phốc cười.
"Thật tốt." Nàng từ đáy lòng cảm thán nói, ý cười trên mặt lại chậm rãi tản đi, sầu muộn nhàn nhạt hiện lên đuôi lông mày.
Từ Hàn ở một bên nghiêng đầu nhìn Phương Tử Ngư, dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn vội hỏi: "Sao vậy? Đang suy nghĩ chuyện của Ninh chưởng giáo?"
Từ Hàn cũng không thể xác định quan hệ giữa hai người đến tột cùng là cái gì, nhưng không thể nghi ngờ, đó tất nhiên là vượt qua quan hệ giữa đệ tử tâm thường và chưởng giáo. Có lẽ là cha con, hoặc có thể là những thứ khác.
Phương Tử Ngư nghe vậy nghiêng đầu nhìn Từ Hàn một cái,'Ngươi biết rất nhiều mà." Nàng cười nói, nhưng không có ý truy tận gốc rễ.
Sau đó nàng hơi dạo bước một bên, đầu thấp xuống, vẻ mặt trở nên có chút cô đơn.
"Ninh... Hắn xưa nay làm việc chính là như thế, ta nghĩ cũng vô dụng..."
"Ta chỉ cảm thấy đã từng là đồng môn của Linh Lung các, ngươi làm Phủ chủ Thiên Sách phủ, họ Trần kia đi Trân quốc, tiểu tử Chu Chương kia vậy mà còn là con trai Mục vương, Tống Nguyệt Minh thì..."
Nói đến đây Phương Tử Ngư dừng một chút, dường như không muốn nhắc tới cái tên kia.
"Tóm lại mọi người dường như đều đang phấn đấu vì chuyện mình muốn làm, mà ta..."
"Tuy rằng mang danh tiếng Nhị sư tỷ, nhưng không thể làm được gì cả, muốn cứu Linh Lung các thì tu vi quá yếu, muốn báo thù cho sư tôn Ninh chưởng giáo lại còn lâu mới là đối thủ của Tư Không Bạch."
"Luôn cảm thấy mình nhàn rỗi, không biết nên làm gì, có thể làm cái gì..."
Tỉ mỉ tính toán rời khỏi Linh Lung Các đã được mấy tháng, trong lúc đó chuyện đã trải qua có thể nói là biến đổi bất ngờ, lại hung hiểm vạn phần, đều gây nên xúc động thật lớn đối với mọi người, cũng khó trách Phương Tử Ngư sẽ sinh ra ý niệm như vậy trong đầu.
"Ta chỉ rất hâm mộ tiểu tử Tô Mộ An kia, muốn trở thành cái gì, liền cố gắng vì cái đó, bất kể người bên ngoài cười nhạo thế nào cũng không để ở trong lòng. Một người như vậy thật tốt." Thanh âm của Phương Tử Ngư lại vang lên, khi đó nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa.
"Ngươi cũng có thể như vậy.' Từ Hàn nhìn bộ dáng của Phương Tử Ngư, suy nghĩ một chút, chợt nhẹ giọng nói. "Ta? Ta ngược lại muốn đi làm vị cứu thế của Linh Lung các, nhưng Tư Không Bạch kia chính là Tiên nhân a! Chỉ cân ngẫm lại đã làm cho người ta không thể đề lên lực lượng." Phương Tử Ngư nghe vậy cười khổ lắc đầu.
Từ Hàn ngược lại có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng Phương Tử Ngư lúc này, đối mặt với loại đối thủ mạnh đến không thể địch nổi này, đại đa số người đều sẽ sinh ra cảm giác thất bại cho dù cố gắng cũng không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào.
Mà Từ Hàn lại rất không khéo cũng không thuộc về đại đa số này.
"Còn nhớ Tống huynh không? Ta nhớ rõ lúc mới đến Linh Lung các hắn cũng mới đạt đến Đan Dương cảnh, thế nhưng không đến một năm, đã là một đời đường chủ Chấp Kiếm đường quyền cao chức trọng. Hắn đã rất cố gắng... vì Linh Lung các."
"Kỳ thật chuyện này không có liên quan đến tu vi thiên phú, chỉ là quyết tâm, cũng là thứ ngươi đang thiếu lúc này." Từ Hàn nói đến đây trâm mắt nhìn Phương Tử Ngư, lại mới nói: "Tiên nhân thì như thế nào? Trên đời này không có thứ mà giết không chết, cho dù Tư Không Bạch cũng không ngoại lệ, mà nếu lão có thể chết, vậy vì sao không thể chết trong tay chúng ta?"
Phương Tử Ngư nghe vậy chớp chớp mắt, nàng kinh ngạc nhìn Từ Hàn một hồi lâu, mới phun ra một câu.
"Họ Từ..."
"ừ2"
"Có người nào đã từng nói với ngươi...'
"Cái gì?"
"Ngươi rất có tiềm lực làm Thần côn." (kẻ khoác lác)
Hạ Tử Xuyên tỉnh lại trong căn phòng nến đỏ đung đưa.
Đêm thu có chút lạnh lẽo, Hạ Tử Xuyên bán khỏa thân ngồi dậy, nàng híp mắt đánh giá bốn phía, dường như đang tìm kiếm cái gì đó, sau đó ánh mắt của nàng chợt dừng ở cửa sổ xa xa, nơi có bóng người mặc áo bào màu tím.
Vẻ xấu hổ chợt lóe rôi biến mất trên gương mặt Hạ Tử Xuyên. Nàng hơi do dự, liên rút một tấm chăn mỏng từ trên giường xuống, bao bọc thân thể uyển chuyển của mình trong đó, sau đó lập tức đứng lên. Dưới ánh nến, thân thể cao gầy nở nang của nàng như ẩn như hiện dưới tấm chăn mỏng, phong thái chập chờn.
Nàng nhẹ nhàng đi tới phía sau bóng người mặc áo bào màu tím kia, từ sau lưng đưa tay ôm lấy hắn, đầu cũng dán vào lưng nam tử áo bào tím kia, vẻ mặt yên tĩnh, mang theo một tia ý cười nhàn nhạt.
"Có chuyện gì vậy? Sao lại không ngủ thêm một chút nữa?" Nàng hỏi như vậy, thanh âm mềm mại ôn nhu, tựa như có thể nhỏ ra nước.
Hôm nay đối với Linh Lung các mà nói là một ngày vui lớn.
Chưởng giáo trẻ tuổi của bọn họ - Tống Nguyệt Minh đã kết hôn cùng thiên kim động chủ Nguyệt Hồ động được mệnh danh là tiên tử Nguyệt Hồ - Hạ Tử Xuyên.
Chuyện này cũng đánh dấu hai cự đầu giang hồ Đại Chu từ hôm nay trở đi sẽ cùng chung mối thù, vui buồn có nhau. Đây là một chuyện lớn đủ để cho giang hồ Đại Chu rung động, mà chuyện giang hồ một khi lớn đến trình độ nào đó tự nhiên cũng có ảnh hưởng không nhỏ đối với triều đình, hai thứ nhìn như độc lập, kì thực kiêm chế lẫn nhau.
"Ngủ không được, cho nên đứng dậy nhìn một chút." Nam nhân áo tím khi đó quay đầu lại, trên mặt mang ý cười ôm Hạ Tử Xuyên vào trong ngực, lúc này mới có thể thấy rõ, nam tử áo bào màu tím kia có gương mặt non nớt, bộ dáng khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, rõ ràng vẫn là một vị thiếu niên.
"Chàng có tâm sự?" Hạ Tử Xuyên nằm trong ngực hắn, cảm thụ được sự ấm áp làm cho trái tim nàng an tâm, trong miệng nhẹ giọng hỏi.
Thiếu niên áo tím ôm nàng nghe vậy, thần sắc trên mặt yên lặng, sau một lúc lâu trâm mặc mới nói: "Đất Ký châu bị mất đã trở về trong tay triều đình, nếu Nguyệt Hồ động thật sự muốn giữ lại một phần truyên thừa trong loạn thế này, nên sớm trở lại Ký châu, không cần tham gia phân tranh ở Trung Nguyên nữa.”
Hạ Tử Xuyên bất kể là thiên phú hay là tâm tính đều là nhân tuyển tốt nhất, nàng đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của thiếu niên áo tím, khi đó chợt giật mình, từ trong ngực thiếu niên ngồi dậy, sau đó dùng đôi mắt to đen láy nhìn thẳng vào thiếu niên, trong mắt đầy vẻ kiên định.
"Nguyệt Hồ động quyết định như thế nào là chuyện của Nguyệt Hồ động, Hạ Tử Xuyên chỉ biết gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, chúng ta đã bái thiên địa, kính phụ mẫu, chính là phu thê. Vinh nhục cùng hưởng, đồng sinh cộng tử. Chảng đi đâu thì thiếp theo đó, chàng làm gì thì thiếp toàn tâm toàn ý ủng hộ.”
Giọng điệu kiên định trong lời nói của nữ tử vượt ngoài dự liệu của thiếu niên áo tím, khi đó hắn hơi sửng sốt. Lập tức cười khổ từ trong ngực lấy ra một thứ đưa tới trước mặt nữ tử, Hạ Tử Xuyên tựa động nhận lấy vật kia, tập trung nhìn. Lại là một tấm thiệp mời mạ vàng... Thiệp mời từ Trường An.
"Đây là?" Hạ Tử Xuyên mở thiệp mời ra, lông mày lập tức nhíu lại, trong ánh mắt ngửa đầu nhìn thiếu niên áo tím cũng trở nên kinh nghi.
"Hôm nay được người đưa tới, Chúc Hiên muốn mời sư tôn vào kinh." Thiếu niên áo tím dường như biết suy nghĩ trong lòng Hạ Tử Xuyên lúc này, hắn rất đúng lúc cởi bỏ nghi hoặc trong lòng nàng.
"Nói như vậy, Tư Không trưởng lão sẽ đi Trường An?" Hạ Tử Xuyên mặc dù không tham dự đại hội luận đạo ngày đó, nhưng từ lời nói của cha mẹ đại khái hiểu được kế hoạch của Tư Không Bạch, đương nhiên cũng biết lời mời của Trường Dạ ty rốt cuộc có ý nghĩa gì.
"Ta cũng sẽ đi." Giọng nói của thiếu niên khi đó lại vang lên.
"Chàng đi? Chàng đi làm gì vậy?”
Đối mặt với câu hỏi của thiếu nữ, trên mặt thiếu niên khi đó hiện ra một nụ cười chân thành, ý cười kia như gió xuân thổi qua cảnh liễu, mưa thu rơi xuống, làm cho Hạ Tử Xuyên không hiểu sao sửng sốt, nhìn có chút xuất thần.
"Thừa nhân chỉ chí, phó nhân chỉ tử" (Thừa nhận ý chí của người, tiên đưa người chết)