Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 271 - Chương 23: Chớ Hỏi Xuất Xứ (1)

Chương 23: Chớ hỏi xuất xứ (1) Chương 23: Chớ hỏi xuất xứ (1)Chương 23: Chớ hỏi xuất xứ (1)

Mấy ngày kế tiếp, Từ Hàn có nhận thức cực kỳ toàn diện đối với thế lực của Trường Dạ ty ở Đại Chu.

Hắn cùng đám người Lộc tiên sinh trước sau thương nghị mấy đề án, ví dụ như sau phân bổ tài chính xây dựng lại Đại Hoàng thành, lại ví dụ như mở rộng phòng bị ở Trường An, chống đỡ một chút ngoại hoạn hoặc nội hoạn bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh. Nhưng những đề xuất này đã vấp phải sự phản đối gần như nhất trí từ trên xuống dưới triều đình. Nguyên nhân đơn giản là các loại lý do thoái thác như quốc khố trống rỗng.

Mà hôm nay khi Chúc Hiền nhắc tới việc gây dựng lại Thương Long quân, các bộ trên triều đình thậm chí còn tự phát bắt đầu huy động ngân lượng, gần như dốc hết khả năng nịnh nọt vị Chúc thủ tọa kia.

Từ Hàn cũng sẽ không vì vậy mà cảm thấy tức giận, chỉ là quyên khống chế tuyệt đối của Trường Dạ ty đối với triều đình Đại Chu lại không tránh khỏi làm cho hắn sợ hãi không thôi.

Mà vị Vũ Văn Lạc nọ trên triều đình lại thay đổi thái độ thưởng thức đối với Từ Hàn trước kia, mỗi lần thấy Từ Hàn kinh ngạc, Vũ Văn Lạc đều im lặng không lên tiếng, dường như đang ngầm đồng ý Chúc Hiền chèn ép Thiên Sách phủ. Từ Hàn không rõ tâm tư của vị Hoàng đế kia, chỉ âm thâm cảm thấy có liên quan đến tấu chương Long khí mà Vũ Văn Thành đưa lên trước đó.

Rơi vào đường cùng, Từ Hàn đành phải đi theo con đường khác, nghĩ thông qua các thân hào trong thành Trường An quyên góp tiền lương, mượn chuyện này mở rộng quân đội Thiên Sách phủ cùng tu sửa Đại Hoàng thành. Chẳng qua biện pháp như vậy cũng không thuận lợi, nanh vuốt của Trường Dạ Ty phủ khắp Trường An, những thân hào kia cũng được, những Vương hầu nọ cũng tốt, tất cả đều coi Thiên Sách phủ như mãnh thú Hồng hoang, e sợ dính líu với bọn họ một chút mà bị Trường Dạ ty trả thù. Những chuyện này làm cho Từ Hàn thật sự ý thức được, ở thành Trường An, Thiên Sách phủ giống như một hòn đảo cô độc, không có minh hữu, đảo mắt mà nhìn thì đều là kẻ thù.

Mấy ngày nay mọi người trong Thiên Sách phủ vì thế mà lo lắng, bọn họ có thể cảm giác được có nhiều đôi mắt sáng hoặc tối ở các nơi nhìn chăm chú vào hòn đảo cô độc nằm ở thành Trường An này, giống như là sói dữ đang chờ thời cơ, chỉ cần bọn họ lộ ra cho dù chỉ là một chút sơ hở, những con sói dữ kia sẽ đồng loạt xông lên gặm nhấm bọn họ sạch sẽ.

Loại yên tĩnh trước cơn bão này cũng không dễ chịu, Từ Hàn cũng có thể cảm nhận được cái loại cảm giác áp bách như mây đen ép thành muốn phá vỡ tất cả này, nhưng với tư cách Phủ chủ, hắn lại không biểu lộ ra cảm xúc như vậy ra trước mặt mọi người, hắn biết càng ở tình cảnh khó xử như vậy, làm thủ lĩnh, hắn sẽ càng cần phải tỉnh táo.

Mà ngày này, ngay khi Từ Hàn âm thầm suy tư phương pháp phá cục, một tấm thiệp mời được đưa đến cửa phủ Thiên Sách phủ.

Một trong Cửu khanh Đại Chu, Tông chính Vũ Văn Thành mời.

Trong mắt Từ Hàn, lời mời này ít nhiều có chút hương vị đột ngột, ít nhất trong trí nhớ của hắn dường như ngay cả gặp cũng chưa từng gặp qua đối phương một lần, nhưng Từ Hàn lại cũng không có ý định cự tuyệt lời mời này, ngược lại hắn rất sảng khoái đáp ứng. Hắn có rất nhiều vấn đề, cần vị Tông chính đại nhân này cho hắn một đáp án, mà lời mời này không thể nghi ngờ là một cơ hội rất tốt. ...

Chạng vạng, Từ Hàn mặc một bộ quần áo coi như đầy đủ thể diện, đã một mình đi tới trước phủ đệ của vị Tông chính đại nhân kia.

Là Hoàng tộc Đại Chu, lại là một trong Cửu khanh. Phủ đệ của Vũ Văn Thành quả thực làm cho Từ Hàn có chút kinh ngạc.

Đại Chu có chế độ cấp bậc cực kỳ nghiêm minh, từ dân chúng bình thường, đến quan lại vương hầu, chỗ bọn họ ở, đồ bọn họ dùng đều có quy định rất rõ ràng, mà điểm này lại càng thể hiện nhuân nhuyễn ở nơi dưới chân Thiên tử như thành Trường An.

Ví dụ như cửa lớn phủ đệ này, cửa cung của Phổ Thiên cung ba trượng ba thước, lấy ba ba là chín trở thành con số cực hạn, cửa trong thiên hạ không thể vượt qua, cho dù là tòa hùng quan đệ nhất thiên hạ như Đại Hoàng thành dường như cũng chỉ lớn tâm ba trượng cao hai thước. Về phần cánh cửa phủ viện tầm thường lại càng cực kỳ chú trọng, đại khái đều dựa vào địa vị mà định.

Cửa phủ này cũng giống như thể diện với người khác, cho dù nghèo đến đinh đang vang lên, cũng phải dựng cửa phủ tương đương với thân phận của mình. Với địa vị như Vũ Văn Thành, cửa phủ lớn nhỏ như thế nào cũng phải hơn một trượng năm thước, nhưng hết lân này tới lân khác của tòa viện trước mắt này cao không quá bảy thước, rộng không quá bốn thước, điều này làm cho Từ Hàn đã quen với thành Trường An viện lớn cổng cao không thể không nhìn hai chữ "Thành Khanh' viết trên tấm biển cửa viện kia vài lần, mới xác định mình không tìm nhầm chỗ.

Sau đó hắn hít sâu một hơi, lúc này mới gõ cửa phủ Vũ Văn Thành.

Người hầu mở cửa cũng không biểu hiện ra một chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Từ Hàn,

Gã rất quen thuộc nghênh đón Từ Hàn bước vào phủ đệ vị Tông chính đại nhân này. Từ Hàn dọc theo đường đi đưa mắt nhìn kỹ, tình hình trong phủ Vũ Văn Thành này đặt chung một chỗ với cái cửa phủ keo kiệt kia, cũng xứng đáng với một câu trước sau như một.

Không có trang trí hoa lệ vốn có của người thân là Hoàng tộc, một đường ởi tới trong đình viện chỉ có mấy gốc cây cổ quái xiêu vẹo mà Từ Hàn không biết tên, cùng với một ít hoa cỏ nhìn qua bình thường đến cực điểm, trừ chuyện đó ra lại không còn vật gì khác.

Đợi đến khi bước vào trong nhà gỗ, bày biện trong phòng lại càng phát huy hai chữ đơn giản đến cực hạn. Mấy cái ghế thái sư cũ kỹ, mấy cái bàn dài, sau cùng cũng chỉ còn lại một bức câu đối treo ở chính giữa đại điện.

Bên phải viết: Vết thương trên đời, hào hùng chưa từng thua mua gió.

Bên trái viết: Dân gian khổ sở, thanh danh không cần hậu nhân đàm.

Bức hoành: Chớ hỏi xuất xứ.

Từ Hàn ngược lại không hiểu thư pháp này có đẹp hay không, chỉ cảm thấy mấy chữ lác đác này biểu hiện ra bút đạo tinh luyện, phong lộ mà không hiển, dường như xuất phát từ tay cao nhân. Từ Hàn nhìn tới xuất thần, không khỏi nhẹ giọng đọc.

Mà lúc này, cửa phòng gỗ này lại đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.

"Rảnh rỗi không có việc gì, lão già ta tự mình viết, làm cho Phủ chủ đại nhân chê cười." Một cái thanh tuyến già nua cũng vang lên ở sau lưng Từ Hàn.

Từ Hàn nghe vậy vội vàng xoay người, đã thấy một vị lão giả dáng người còng xuống, nhưng vẻ mặt đầy ý cười ấm áp không biết đã đứng ở phía sau hắn từ khi nào."Từ mỗ bái kiến Tông chính đại nhân."

Không cần nhiều lời, Từ Hàn đã đoán được người nọ chính là chủ nhân của tòa viện này, Vũ Văn Thành.

Vũ Văn Thành mặt mày hiền lành khi đó đánh giá Từ Hàn từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới cười ha hả gật đầu.

"Phủ chủ khách khí rồi, đến mời ngồi." Vũ Văn Thành nói như vậy, lập tức vươn tay ra, ý bảo Từ Hàn ngồi xuống một bên.

Từ Hàn cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống.

Vũ Văn Thành thấy thế lúc đó vỗ võ tay, liền có hai người hầu từ ngoài phòng đi vào, bưng một ít thức ăn cho Từ Hàn cùng Từ Văn Thành, đặt ở trước bàn dài của riêng hai người.

Thức ăn cũng không có gì đặc sắc, cũng không phải là đồ gì quý báu, nhưng hiển nhiên đã trải qua chế tác cực tỉ mỉ, màu sắc và hương vị đều tuyệt mỹ, chỉ ngửi một cái đã làm cho Từ Hàn không khỏi âm thầm chảy nước miếng.
Bình Luận (0)
Comment