Chương 25: Biến cố
Chương 25: Biến cốChương 25: Biến cố
Từ Hàn đi trên đường phố thành Trường An.
Đã tới giờ Hợi, thế nhưng người đi đường qua lại trên đường phố vẫn nối liền không dứt.
Tiếng quát lớn, tiếng rao bán, thậm chí tiếng ồn ào của người say trong quán rượu cũng không dứt bên tai.
Nhưng Từ Hàn lại không có tâm tư đi cảm thụ sự náo nhiệt cùng phồn hoa của tòa thành cổ này, hắn vẫn đắm chìm trong cuộc đối thoại với Vũ Văn Thành như cũ.
Chính mình cầu cái gì?
An thân lập mệnh? Hiển nhiên không chỉ có vậy, nếu không hắn cần gì phải đi tới thành Trường An này, bị cuốn vào trận quỷ kế gợn sóng kia?
Hắn nghĩ đến thân ảnh tiêu sái cầm kiếm trên Đại Uyên sơn, nghĩ đến lão nhân tám mươi tuổi dung mạo khô héo trên Đại Hoàng thành, nghĩ đến vị nam nhân áo bào trắng hiên ngang trước Thừa Đỉnh trấn, mượn đao chém địch kia.
Hắn chợt hiểu được điều gì đó.
Hoặc có thể nói, hắn biết mình đến tột cùng đã nhầm chuyện gì.
Hắn vẫn luôn coi Chúc Hiền là địch nhân của mình, ý đồ mượn triều đình đối kháng với y. Nhưng vị đế vương Vũ Văn Lạc kia, làm sao không phải là địch nhân của hắn? Long khí của Thiên Sách phủ mặc kệ đến từ nơi nào, cũng mặc kệ thân thế của hắn đến tột cùng là ra sao, không thể nghi ngờ, Vũ Văn Lạc có thể giết cha đăng cơ, có thể hạ lệnh giết chết những Hoàng thân có huyết mạch tương liên với hắn, vậy đương nhiên không thể dung nạp được Thiên Sách phủ có được Long khí hạo nhiên như thế.
Mình đã bị đánh lên nhãn hiệu địch nhân trong lòng Vũ Văn Lạc, cho nên kỳ vọng dùng lực lượng của y đi đối kháng với Trường Dạ ty, quả thực có chút buồn cười.
Từ Hàn suy nghĩ rõ ràng những điều này, ít nhiều có chút ý tưởng mới đối với kế hoạch tiếp theo của mình. ...
Vấn đề trước đó vẫn quấy nhiễu Từ Hàn, dưới sự trợ giúp của Vũ Văn Thành, suy nghĩ của hắn đã rõ ràng không ít, tuy rằng trong thời gian ngắn vẫn không cách nào tìm được một biện pháp thích hợp để phá giải thế cục hiện giờ, nhưng ít nhất không còn bị động như lúc trước. Tâm tình của hắn tốt hơn một chút, lúc đi ngang qua một quầy hàng bên đường còn cực kỳ hiếm thấy mua chút thức ăn, muốn trở về làm bữa khuya cho mọi người trong phủ.
"Nghịch phạm gì? Bệ hạ đã tha thứ tội lỗi của Mục Thanh Sơn, bộ hạ cũ của Mục Gia quân vài ngày nữa sẽ bị thả ra, các ngươi dám ở chỗ này gây rối?"
"Tại hạ chỉ là phụng mệnh làm việc, xin cô nương chớ ngăn cản."
"Nơi này chính là Thiên Sách phủ! Cũng không phải là nơi Trường Dạ ty các ngươi có thể giương oail"
"Tại hạ chỉ biết có nghịch phạm ở đây, đừng nói Thiên Sách phủ, cho dù là Vũ vương phủ, tại hạ cũng phải đi vào điều traI"
Chỉ là tâm tình tốt của Từ Hàn cũng không có kéo dài lâu, đợi đến khi hắn đi tới trước cửa phủ Thiên Sách phủ, một trận tranh chấp liền truyền đến bên tai hắn.
Từ Hàn nhướng mày trâm mắt nhìn lại, đã thấy trong bóng đêm, hơn mười vị sĩ tốt giáp đen vây kín cửa phủ, mà đám người Phương Tử Ngư cùng Diệp Hồng Tiên đang đứng ở cửa phủ tranh chấp chuyện gì đó cùng thống lĩnh đám sĩ tốt giáp đen kia.
Sau khi nghị sự trong triều đình gặp phải nhiều ngăn trở, Từ Hàn cùng đám người Lộc tiên sinh thương nghị, cảm thấy chỉ dựa vào triều đình muốn ổn định thế cục Ký châu là cực kỳ không thực tế, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Lộc tiên sinh tự mình xuất mã mang theo đám người Hầu Lĩnh đi Đại Hoàng thành, chuẩn bị chuyện xây đựng lại thành này, đồng thời ba trăm binh sĩ Thiên Sách phủ còn sót lại cũng bị phái ra gân phân nửa, bắt đầu chạy đi khắp Đại Chu, triệu tập tàn bộ của Thiên Sách phủ trước đó. Kể từ đó, Thiên Sách phủ cực lớn trên thực tế chỉ còn lại đám người Từ Hàn.
Từ Hàn đoán chừng những nanh vuốt của Trường Dạ ty này hẳn là đã nhận được những tin tức này, mới chọn vào lúc này đến đây quấy rối.
Hắn nhìn Phương Tử Ngư cùng với tên thống lĩnh mặc giáp đen tranh đến mặt đỏ tai hồng cùng với Diệp Hồng Tiên sắc mặt âm trâm ở một bên, hắn biết mọi chuyện đại khái cũng không tốt, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng bước nhanh đến trước cửa Thiên Sách phủ.
“Họ Từ kial"
"Tiểu Hàn!" Thấy Từ Hàn đến, Phương Tử Ngư cùng Diệp Hồng Quân tựa như tìm được chủ tâm cốt, khi đó sắc mặt hai người vui vẻ, Thiên Sách quân phía sau các nàng cũng vội vàng xúm lại với hắn.
Từ Hàn đưa tới cho bọn họ một ánh mắt an tâm, lập tức trâm mắt nhìn về phía thống lĩnh của đội sĩ tốt giáp đen kia.
Nói đến cũng trùng hợp, tên thống lĩnh đám sĩ tốt giáp đen này chính là nam tử họ Nhạn đã ngăn cản bọn họ vào phủ khi bọn họ đến Trường An trước đó.
Từ Hàn lúc đó nhíu nhíu mày, cực kỳ không vui hỏi: "Sao lại là ngươi?"
Nam tử họ Nhạn kia nghe vậy, thần sắc trên mặt chậm lại, trước đó gã đã chứng kiến thái độ hờ hững trong mắt Từ Hàn:
Giờ phút này mặc dù đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt ghét cay ghét đắng trên mặt Từ Hàn, trong lòng nam tử vẫn không tránh khỏi nổi lên một trận tức giận.
Thế nhưng gã rất nhanh liền đè xuống cỗ tức giận này, trong mắt trâm xuống, lập tức không khỏi đùa cợt nhìn về phía Từ Hàn, nói: "Phủ chủ đại nhân bận rộn công vụ, nghe nói nhiều lần ăn quả đắng ở trên triêu đình, lại còn nhớ rõ tại hạ, quả thực làm cho tại hạ sợ hãi."
"Thành Trường An không thể so sánh với chỗ nhỏ mà ta từng ở trước đây, sạch sẽ, gọn gàng, ít có chuyện rối loạn. Ngẫu nhiên xuất hiện một hai con chó sủa, đương nhiên không tránh khỏi ấn tượng khắc sâu." Từ Hàn đối mặt với vẻ đùa cợt của nam tử lại là mặt không đổi sắc thản nhiên đáp lại.
"Ngươi!" Nam tử sao có thể nghe không ra lời nói ngậm máu phun người này của Từ Hàn, sắc mặt gã lập tức ửng hồng, đang muốn quát mắng, thế nhưng gã tốt xấu gì cũng là một vị tiểu thống lĩnh dưới trướng Tham Lang bộ Trường Dạ ty, vẫn có chút bổn sự kiềm chế bản thân, bởi vậy khi chữ ngươi ra khỏi miệng, gã liền ý thức được không đúng, cứng rắn thu lời quát mắng đã đến bên miệng về.
Lập tức vẻ tức giận trên mặt lui đi, hóa thành một nụ cười nồng nặc.
"Phủ chủ đại nhân miệng lưỡi trơn tru, tại hạ cam bái hạ phong, nhưng chuyện điều tra nghịch tặc này lại là ý chỉ của bệ hạ, chẳng lẽ Phủ chủ đại nhân cũng muốn kháng chỉ bất tôn?" Nam tử kia nói như thế, trong mắt giương lên một chút vẻ khiêu khích, lúc trước gã sợ hãi Hầu Lĩnh có tu vi Đại Diễn cảnh, bị bức lui, hiện giờ Hầu Lĩnh cùng Lộc tiên sinh đều rời khỏi Trường An mấy ngày trước, Thiên Sách phủ này nào còn có chiến lực đáng nói, gã cũng không tin Từ Hàn này còn có bản lĩnh đối nghịch với mình?
"Nghịch tặc? Nghịch tặc gì?"Từ Hàn lại quyết định sẽ không làm cho nam tử họ Nhạn này thỏa mãn, hắn mang vẻ mặt khó hiểu về phía đối phương hỏi.
"Hừ, Phủ chủ đại nhân cũng không cần ngụy biện, vị Tô Mộ An trong phủ của ngài chính là nghịch tặc chúng ta muốn bắt!" Nam tử họ Nhạn cười lạnh nói.
"Ừm?" Từ Hàn nghe vậy lông mày lại nhíu lại, khóe mắt hắn liếc về phía cửa phủ, đã thấy tiểu tử đeo đao kiếm kia đang ở cửa, vẻ mặt khẩn trương nhìn nơi này.'Nhạn thống lĩnh có phải hồ đồ hay không? Làm thế nào một đứa trẻ mười hai hoặc mười ba tuổi có thể là một tên nghịch tặc?"
"Bộ hạ cũ của Mục gia, con trai Tô Cổ Ngụy, sao còn không phải là nghịch phạm?" Nam tử họ Nhạn hỏi ngược lại.
"Thánh thượng không phải đã hạ chỉ đặc xá những bộ hạ cũ này sao? Nhạn thống lĩnh thừa dịp đương nhiệm làm khó một đứa trẻ, truyền ra ngoài không sợ làm cho người ta cười nhạo sao?" Từ Hàn Hàn lạnh lùng nói.
"Đặc xá?" Nhưng ai ngờ tên thống lĩnh họ Nhạn kia vào lúc đó lại phát ra một tiếng cười lạnh. Sau đó từ trong ngực móc ra một kiện đồ vật đưa tới trước người Từ Hàn, "Tại hạ cũng không nhận được lệnh đặc xá gì, chỉ nhận được lệnh hỏi trảm mà Thánh thượng ban bố mà mình thu được."
"Tính toán thời gian, mười ngày sau, những bộ hạ cũ của Mục Vương bị giam giữ trong đại lao Trường Dạ ty, toàn bộ phải lên đài chém đầu rồi."