Chương 26: Rút đao
Chương 26: Rút đaoChương 26: Rút đao
Từ Hàn ngưng mắt nhìn về phía vật trong tay nam tử họ Nhạn kia.
Một tấm thổ cẩm màu vàng, trên đó có một ít chữ viết, cuối cùng có một tấm đại ấn —— quốc ấn đến từ Hoàng đế Đại Chu. Mà nội dung đại khái đúng như là lời nam tử họ Nhạn kia nói, muốn mang đông đảo Mục Gia quân bị giam giữ trong đại lao của Trường Dạ ty tiến hành hỏi trảm.
Đây là một chuyện rất vô lý.
Trong lần diện thánh trước đó, Vũ Văn Lạc sớm đã tha thứ tội lỗi của Mục Thanh Sơn cùng năm vạn Mục Gia quân, cũng hứa hẹn sẽ hạ chiếu phóng thích bộ hạ cũ của Mục Gia quân bị giam giữ. Vì sao đột nhiên lại đổi quẻ?
Hắn nhíu nhíu mày, khóe mắt theo bản năng nhìn vê phía đứa bé trong cửa phủ, sắc mặt Tô Mộ An khi đó trắng bệch, trong mắt phiếm hồng, hiển nhiên có thứ gì đó đảo quanh ở bên trong.
"Từ phủ chủ hiện tại đã hiểu rồi chứ? Tiểu nhân chỉ đang phụng mệnh làm việc, xin thuận tiện cho." Thanh âm của nam tử họ Nhạn khi đó lại vang lên, trong ngữ điệu không còn che lấp vẻ đắc ý.
Tô Mộ An trong viện nghe vậy, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Gã biết chuyện đã đến một bước này, cũng không phải là bản thân mình có thể thay đổi, gã không muốn gây thêm phiền toái cho Từ Hàn, đang muốn từ trong viện cất bước ra.
Nhưng đúng lúc này, Từ Hàn lại không lộ dấu vết lui về phía sau một bước, ngón tay hơi hơi một chút, cửa phủ nửa mở kia lúc đó đột nhiên khép lại, Tô Mộ An đang muốn cất bước ra cũng bị cửa gỗ này che khuất, không cách nào đi ra.
"Từ phủ chủ có ý gì vậy?" Nam tử họ Nhạn thấy Từ Hàn như thế, sắc mặt lập tức trâm xuống.
"Không có ý gì, ban đêm gió lớn, động một chút ấm áp thân thể." Từ Hàn mang vẻ mặt vô tội nhìn về phía đối phương, lập tức lại đổi thành bộ dáng ngây thơ."Đúng rồi, trời lạnh như vậy, Nhạn thống lĩnh tới Thiên Sách phủ ta làm gì?"
"Làm gì? Chẳng lẽ lời nói của tại hạ còn không rõ ràng sao? Từ phủ chủ cũng không cần làm bộ làm tịch nữa, nhanh chóng giao ra nghịch phạm Tô Mộ Anl" Nam tử họ Nhạn kia cao giọng quát, ánh mắt nheo lại, bộ dáng chờ Từ Hàn ăn quả đắng.
Từ Hàn lại rất khó hiểu hỏi ngược lại: "Nghịch phạm? Tô Mộ An? Nhạn thống lĩnh đang nói cái gì vậy? Sao tại hạ nghe không hiểu chút nào?"
Nam tử họ Nhạn kia tên là Nhạn Kình Sơn, gã đã nhậm chức hơn mười năm ở Tham Lang bộ, cũng đã gặp rất nhiều quan to hiển quý trong thành Trường An, nhưng lưu manh vô lại như Từ Hàn thì vẫn là người đầu tiên gặp phải.
Nhạn Kình Sơn khi đó lông mày trầm xuống, lạnh giọng nói: "Phủ chủ vừa rồi còn nhắc tới cái tên Tô Mộ An này, sao chớp mắt lại không biết? Cách xử thế lưu manh vô lại như vậy không khỏi có chút mất thân phận chứ?”
"Ta từng đề cập đến cái tên này sao?" Từ Hàn ngẩn người, lập tức vẻ mặt nghi hoặc nhìn vê phía đám người Thiên Sách phủ.
Diệp Hồng Tiên cũng tốt, Phương Tử Ngư cũng được, hoặc là những binh sĩ Thiên Sách phủ kia, mặc dù không rõ Từ Hàn đến tột cùng đánh chủ ý gì, nhưng lúc này đương nhiên sẽ không khiến Từ Hàn đứt gánh giữa đường, cả đám khi đó cực kỳ phối hợp lắc đầu. "Ngươi xem bọn họ đều không nghe thấy, không biết Nhạn thống lĩnh có nghe rõ hay không?" Từ Hàn cười tủm tỉm nhìn vê phía Nhạn Kình Sơn, hỏi như thế.
"Sao lại không có, ngươi hỏi mấy chục vị Tham Lang vệ dưới tay ta, chúng ta đều chính tai nghe thấy, Tô Mộ An kia đang ở trong phủ đệ Thiên Sách phủ, Phủ chủ làm việc như thế, chẳng lẽ là muốn bao che cho nghịch phạm?" Nhạn Kình Sơn cũng bị cách làm vô lại của Từ Hàn làm cho tức giận, khi đó gã cao giọng nói.
Chỉ là lời này vừa dứt, Từ Hàn vừa rồi còn vẻ mặt tươi cười đột nhiên biến đổi.
"Tốt!"
Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng, con ngươi nén giận, sắc mặt u lãnh.
"Nam tử họ Nhạn Tham Lang vệ mang theo hơn mười tên binh sĩ dưới tay, vu hãm Thái úy Đại Chu, lấy mạnh xông vào Thiên Sách phủ, người tới bắt lại chém ngay tại chỗ cho ta, lấy đó làm răn đe!"
"Hả?" Nhạn Kình Sơn nghe vậy trên mặt lập tức biến đổi, nhưng còn không đợi gã phục hồi tinh thần lại, gần trăm vị binh sĩ Thiên Sách quân phía sau Từ Hàn đã rút kiếm ra vây giết Nhạn Kình Sơn cùng với Tham Lang vệ phía sau gã.
Tham Lang bộ là một trong bốn bộ của Chúc Hiền Trường Dạ ty, chia làm hai nhánh Xích Lang và Ám Lang, Xích Lang vệ bên ngoài là phòng vệ kinh thành, thực lực không đồng đều, Ám Lang vệ là át chủ bài trong tay Chúc Hiền, đại khái đều là hảo thủ, ám sát tiềm hành không gì không làm được. Mà Nhạn Kình Sơn lần này đến đây mặc dù mang theo Xích Lang vệ, nhưng để phòng ngừa chuyện lần trước phát sinh, trong những Xích Lang vệ này sớm đã sắp xếp cũng không ít Ám Lang vệ, nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc không phải là đối thủ của những Thiên Sách quân này.
Nhưng dù là như thế, Nhạn Kình Sơn cũng không muốn trực tiếp gây chiến với Từ Hàn, gã thối lui người một bước, gào lớn: "Từ Hàn, nơi này chính là Trường An, ngươi thật sự dám làm việc như thế sao?”
Từ Hàn nghe vậy thân thể hơi dừng một chút.
Hắn nhìn ra Nhạn Kình Sơn cũng không có ý lui, hắn đương nhiên hiểu được thành Trường An này cũng không thể so sánh với Linh Lung các, nếu như động thủ, không nói đến thắng bại, phàm là bị Chúc Hiền bắt được điểm yếu, dùng vũ lực mạnh mẽ trấn áp, đến lúc đó Lộc tiên sinh cùng Hầu Lĩnh không có ở đây, tình cảnh của bọn họ sẽ càng thêm nguy hiểm. Nhưng hiện giờ Từ Hàn không rõ ràng tâm tư của Vũ Văn Lạc, nếu thật sự đưa Tô Mộ An đến trong tay Chúc Hiền, tình cảnh của gã là có thể tưởng tượng được, Từ Hàn làm sao có thể nhẫn tâm thấy một đứa bé hơn mười tuổi, một đứa bé mỗi ngày đều sùng bái gọi mình là Phủ chủ rơi vào tay kẻ xấu?
Thấy mình uy hiếp vô dụng, đối phương dường như quyết tâm cưỡng ép Tô Mộ An, trong lòng Từ Hàn trầm xuống.
Nếu mình chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, hắn cần gì phải đến Trường An? Đến đây cầu chính là một cuộc đời tiêu dao thống khoái, đánh chính là một cái vận mệnh của ta do ta chọn. Nếu bây giờ hắn mặc kệ để Tô Mộ An bị bắt đi, vậy Từ Hàn cũng không phải Từ Hàn nữa rồi!
Hiểu rõ những điều này, hai tròng mắt Từ Hàn trở nên lạnh lo.
Chỉ nghe một tiếng keeng, trường kiếm trên lưng hắn ra khỏi vỏ, thân kiếm màu đỏ tươi lóe lên hào quang như máu trong đêm tối, tựa như sói dữ chọn người mà cắn trong rừng rậm.
Kiếm ý màu vàng nhạt mang theo uy áp vô cùng khủng bố từ trong cơ thể hắn trào ra, hắn trâm mắt nhìn Nhạn Kình Sơn, quát: "Quân lính phủ Thiên Sách nghe lệnh!"
"Rõ!" Phía sau hơn trăm quân lính Thiên Sách phủ mặc áo giáp màu trắng cũng rút đao ra khỏi vỏ, mở miệng cao giọng quát như thế.
"Không lưu mảnh giáp!" Từ Hàn lạnh lùng nói, cả người đang muốn tiến lên.
Nhạn Kình Sơn cũng không phải hạng người nhát gan, thấy Từ Hàn cố ý như thế, gã đương nhiên sẽ không có bất kỳ sự nhượng bộ nào nữa.
Gã cũng vào lúc đó bước ra một bước, đao trong tay mạnh mẽ xuất ra khỏi vỏ, hàn quang phía trên chợt hiện ra, gã nhe răng cười tiến lên một bước: "Nếu phủ chủ đại nhân ngoan cố bất linh, vậy đừng trách tại hạ không khách khí."
Sau khi nói xong câu này, đám Tham Lang vệ mặc giáp đen ở phía sau cùng lúc đó đồng loạt rút đao kiếm ra.
Một trắng một đen, nhân mã hai bên sát khí đằng đằng, mắt thấy sẽ đánh giáp lá cà.
Âm!
Nhưng ngay khi đó, một tiếng nổ lớn vang vọng, cửa phủ Thiên Sách phủ bị người dùng cự lực nào đó oanh phá từ bên trong, song phương đều sửng sốt, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy trong cửa phủ bị phá vỡ kia, một cái bóng người nhỏ gầy đang đứng ở chỗ đó.
Thấy Từ Hàn nhìn lại, bóng người kia ngửa đầu cười lộ ra hàm răng trắm bóc.
"Phủ chủ đại nhân, lúc này đây giao cho Mộ An tự mình xử lý đi."
Thân ảnh kia nói như vậy, bước ra bước chân, mà trường đao trên lưng được gã coi là chí bảo cũng chậm rãi bị gã rút ra.
Một khắc kia, một tiếng đao minh cao vút vang vọng.
Tựa như hổ gầm rồng ngâm.
Bài sơn đảo hải, lại che trời khuất trăng.