Chương 28: Đao ra khỏi vỏ
Chương 28: Đao ra khỏi vỏChương 28: Đao ra khỏi vỏ
Từ Hàn nhìn nam hài gầy yếu trước mắt kia, không hiểu sao cảm thấy Tô Mộ An giờ phút này dường như có chút không giống lúc trước, nhưng đến tột cùng là không giống nhau chỗ nào, hắn nhất thời cũng nói không rõ.
"Ngươi đang làm gì vậy? Quay lại ngay!" Phương Tử Ngư ở một bên cũng không có tâm tư như Từ Hàn, nàng thấy Tô Mộ An tiến lên, trong lòng cả kinh, đang muốn đưa tay kéo gã trở về. Đó chính là Tham Lang Vệ đấy! Là ma đầu giết người không chớp mắt, là ác quỷ khét tiếng trong kinh thành! Tô Mộ An rơi vào trong tay bọn họ, kết cục kia sẽ bi thảm cỡ nào, Phương Tử Ngư nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tuy rằng ngày thường nàng thích trêu chọc đứa bé này, nhưng trong lòng nàng lại cực kỳ thiện lương, đương nhiên không muốn để cho gã bị thương tổn.
"Không sao đâu." Nhưng khi đó, Tô Mộ An lại nghiêng đầu cười cười với nàng, hàm răng trắng tựa như trắng sáng mọc trên trời, xinh đẹp đến cực điểm.
"Ngươi chính là Tô Mộ An?" Nhạn Kình Sơn nhìn đứa bé đột nhiên cất bước ra, khóe miệng gợi lên một nụ cười, mặc dù gã không sợ chút quân lính Thiên Sách phủ trên tay Từ Hàn, nhưng có thể giảm bớt xung đột, hoàn thành công việc Chúc Hiền dặn dò cuối cùng cũng là chuyện tốt, thấy đối phương chủ động xuất hiện, gã đương nhiên là trong lòng vui vẻ.
"Vâng. Ta chính là Tô Mộ An. Cha ta đâu?" Nam hài cực kỳ kiên định trả lời câu hỏi của Nhạn Kình Sơn, sau đó nghiêm trang hỏi.
"Cha ngươi? Cha ngươi ở trong đại lao Trường Dạ ty chờ chết, ngươi sẽ rất nhanh có thể nhìn thấy hắn." Nhạn Kình Sơn nhe răng cười nói, gã vẫn chưa để đứa bé nhìn qua chỉ mới mười hai mười ba tuổi này vào mắt, sau khi nói như thế, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Từ Hàn phía sau Tô Mộ An, gã rất muốn nhìn thấy Từ Hàn vừa rồi còn làm bộ vẻ mặt phấn khích nây giờ sẽ ra sao.
Chỉ đáng tiếc là, cho dù cho tới bây giờ, Từ Hàn cũng chưa từng chú ý một chút nào ở trên người gã, vị Phủ chủ Thiên Sách phủ trẻ tuổi này đang cau chặt mày, nhìn chằm chằm Tô Mộ An, dường như là đang kinh ngạc vì chuyện gì đó.
"Chờ chết chính là chưa chết, đại lao Trường Dạ ty kia đến tột cùng ở nơi nào?" Tô Mộ An dường như không nghe ra lời châm chọc trong lời nói của Nhạn Kình Sơn, gã tiếp tục hỏi, vẻ mặt cũng nghiêm trang trước sau như một.
Nhưng Nhạn Kình Sơn lại không có hứng thú tiếp tục đối thoại với một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như Tô Mộ An. Gã lắc đầu, quay về phía đám người hai bên nói: "Đi, bắt tiểu tử này lại cho ta."
Lời này vừa dứt, mấy vị giáp sĩ giáp đen xung quanh đã cất bước mạnh mẽ tiến ra.
Tô Mộ An lúc đó nhíu nhíu mày, thân thể lúc đó trở nên linh động vô cùng, chỉ lắc mình một cái tránh thoát mấy tên giáp sĩ vây quanh, đi tới trước mặt Nhạn Kình Sơn.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết đại lao ở nơi nào?" Đứa bé hỏi.
"Ừm?" Nhạn Kình Sơn hiển nhiên cũng không đứa bé bề ngoài có chút cực kỳ gầy yếu này lại linh mẫn như vậy, gã hơi sửng sốt, theo bản năng đang muốn đưa tay bắt lấy nam hài kia.
Chỉ là tay gã chỉ mới vươn ra, Tô Mộ An hiển nhiên đã sớm có cảnh giác, ngay lúc đó lại lắc mình một cái, lui ra ngoài mấy trượng, để cho tay Nhạn Kình Sơn vươn ra cứng rắn rơi vào khoảng không.
Nhạn Kình Sơn vốn không chiếm được tiện nghi từ trong tay Từ Hàn, trong lòng đã nghẹn một ngụm ác khí, giờ phút này bị Tô Mộ An liên tiếp tránh thoát mình bắt giữ, đương nhiên trong lòng liền bốc lên tức giận, hắn cũng bất chấp những thứ khác, lập tức hét lớn: "Nhanh, bắt tiểu tử này cho ta, không cần quan tâm sống chết!!"
Hệ thống cấp bậc của Trường Dạ ty xưa nay sâm nghiêm, giờ phút này nghe Nhạn Kình Sơn nói vậy, đám giáp sĩ đương nhiên không dám chần chờ, đồng loạt rút đao kiếm ra, giết tới chỗ Tô Mộ An.
Thân hình nho nhỏ của Tô Mộ An dưới sự bao vây của đông đảo giáp sĩ giống như sói dữ, nhìn qua tựa như một con cừu non đang chờ làm thịt, một giây sau sẽ bị những con sói kia xé rách.
"Ngươi dám!" Từ Hàn vốn còn đang quan sát thấy tình huống này trong lòng lập tức rùng mình, cao giọng hét lớn, cả người lập tức nhảy ra, mà đám người Diệp Hồng Tiên phía sau thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ là phản ứng của bọn họ cuối cùng vẫn chậm một bước, lúc này đám giáp sĩ đã vây quanh Tô Mộ An, thân hình gầy yếu của gã dưới sự che chắn của những tráng hán vai hùm lưng gấu gần như che khuất không thấy được tung tích.
Sắc mặt Từ Hàn biến đổi, trong lòng hoảng sợ.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng đao minh cao vút đột nhiên vang lên.
Trong đêm yên tĩnh giống như một con gà trống gáy, rung động vào trái tim.
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đám giáp sĩ vây quanh Tô Mộ An lần lượt bay ngược ra ngoài, mà thiếu niên gầy yếu kia giờ phút này đang đứng tại chỗ, ánh mắt u hàn nhìn Nhạn Kình Sơn cách đó không xa, một tay gã vươn về phía sau lưng mình, thanh trường đao còn lớn hơn một phần so với thân thể gã đã ra khỏi vỏ ba tấc, đao quang trên thân đao chói mắt, làm cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
"Chuyện này..." Biến cố như vậy đương nhiên khiến mọi người ở đây đều không ngờ tới, nhưng kinh ngạc nhất vẫn là vị Phương Tử Ngư trước kia không ít lần lấy việc này để giễu cợt Tô Mộ An. Nàng sững sờ nhìn thiếu niên kia, vẻ mặt có chút ngốc trệ lẩm bẩm nói: "Còn... thật là... Đao khách a. . ;' "Cha ta đã từng nói, đao này là hung khí giết người, xuất ra đoạt mệnh, uống máu mới về."
"Ta không muốn giết người, cho nên, ta cho ngươi thời gian năm hơi thở, nói cho ta biết cha ta ở nơi nào!?"
Thiếu niên dáng người gầy yếu chậm rãi đi tới trước mặt Nhạn Kình Sơn, gã ngửa đầu nhìn thẳng nam tử giáp đen cao hơn mình một cái đầu, hỏi như thế.
Lúc trước Từ Hàn từng nói với gã rằng Hàng đế sẽ hạ lệnh thả cha mình, cho nên gã an tâm chờ đợi, nhưng vừa rồi vị Hoàng đế đại nhân kia không biết vì sao lại đổi quẻ, muốn xử chém cha gã, Tô Mộ An chờ không nổi, gã muốn cứu cha mình, đây là mục đích gã đến Trường An, cũng là ý niệm duy nhất trong đầu gã giờ phút này.
Đao ý từ trong cơ thể gã như thủy triều cuồn cuộn mà ra, bàng bạc tựa như giang hải nhìn không tới cuối cùng.
Nhạn Kình Sơn quả thực không thể tưởng tượng được một đứa bé nhìn qua tuổi còn nhỏ lại có được lực lượng như vậy, gã hơi ngẩn ra, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.
Nhưng dù sao gã cũng là thống lĩnh của Tham Lang bộ, đã quen tác oai tác quái trong thành Trường An, huống chi Tô Mộ An biểu hiện ra thân thủ tuy rằng cực kỳ không tương xứng với tuổi của gã, nhưng dù sao cũng mới có bộ dáng khoảng Tam Nguyên cảnh, trong suy nghĩ của Nhạn Kình Sơn, muốn bắt được đối phương hẳn không phải là chuyện quá khó khăn.
"Con nít miệng còn hôi sữa vắt mũi chưa sạch, cũng dám kêu gào trước mặt ta, muốn chết!" Nhạn Kình Sơn lạnh giọng nói, trường đao trong tay khi đó nằm ngang trước ngực, khí thế thân là Thông U cảnh đỉnh phong đột nhiên bạo phát, cường hãn vô cùng, khí thế dọa người.
Hành động như vậy đương nhiên đã biểu hiện thái độ của gã, Tô Mộ An dù có ngu ngốc đến đâu cũng hiểu được Nhạn Kình Sơn sẽ không làm cho mình được như ý.
Trên khuôn mặt non nớt của gã khi đó hiện ra một tia bất đắc dĩ, dường như là cảm thấy tiếc nuối vì một thứ sắp qua đi.
Gã không hề do dự, gót chân mạnh mã điểm xuống đất, thân thể nhảy lên cao, trường đao trên lưng đột nhiên ra khỏi vỏ, bị gã giơ lên đỉnh đầu.
Đao của gã phản chiếu ánh sao ban đêm, lóe lên hàn mang chói mắt, lấp lánh sáng chói.
Hai mắt gã trợn tròn, thân sắc trên mặt dữ tợn mà kiên quyết.
Giống như con hổ con xuống núi, lại giống như giao long ra biển lớn.
Mặc dù chưa thành mãnh hổ chân long, nhưng đã được ba phần phong thái.
Mà dựa vào ba phần phong thái này, muốn lấy mạng Nhạn Kình Sơn cũng đã dư dả. ...