Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 277 - Chương 29: Xa Đao Nhân (1)

Chương 29: Xa Đao nhân (1) Chương 29: Xa Đao nhân (1)Chương 29: Xa Đao nhân (1)

Đao của Tô Mộ An mang theo đao ý cuồng bạo cùng khí thế thông thiên trực tiếp bổ về phía mặt Nhạn Kình Sơn.

Lực lượng bao bọc trong một đao này vượt xa cực hạn mà một vị tu sĩ Tam Nguyên cảnh bình thường có khả năng có được, mà với tư cách là mục tiêu của một đao này, Nhạn Kình Sơn đương nhiên là cảm nhận được trực quan nhất điểm này.

Trên mặt gã lúc đó hiện ra vẻ hoảng sợ, gã không dám có bất cứ sự chủ quan nào, chân nguyên cuồng bạo từ trong môn vị của gã trào ra, hình thành một đạo bình chướng thô dày bằng chân nguyên giữa gã và Tô Mộ An, mà đao trong tay gã cũng bị giơ lên cao, dùng hết khí lực toàn thân ý đồ ngăn cản một cú chém hung hăng này của Tô Mộ An.

Chẳng qua những cách làm này đến cuối cùng dường như đều hóa thành vô ích.

Đao của Tô Mộ An có thân đao trắng tinh, giống như tuyết mùa đông, không nhiễm một hạt bụi. Nơi nó đi qua, chân nguyên bàng bạc ngăn cản đi đường của nó lại càng đồng loạt như thủy triều lui ra dưới đao mang kia. Giống như giao long xuống biển, không cần bất kỳ lực lượng nào va chạm, nước biển sẽ tự động nhường đường cho vua của chúng nó.

Sau đó trường đao trắng như tuyết cực kỳ thuận lợi rơi vào trên người Nhạn Kình Sơn.

Chích!

Hai thứ va chạm làm cho trước cửa Thiên Sách phủ vốn yên tĩnh bốc lên một tiếng vang nhỏ.

Mọi người nín thở ngưng thần nhìn cảnh tượng này, bọn họ cho rằng, hoặc có thể nói, chuyện sẽ phát sinh kế tiếp hẳn là một hồi so đấu vô cùng thê thảm.

Mà trên thực tế, ngoại trừ một tiếng vang nhỏ kia, đao phong của hai người không có bất kỳ giao điểm gì nữa.

Chỉ hơi chạm vào, thanh đao mà Nhạn Kình Sơn nhấc lên vào lúc đó liên vỡ vụn.

Đúng vậy, đao của Nhạn Kình Sơn vỡ nát.

Không phải gấy, mà là vỡ, giống như lưu ly, vỡ vụn từ trong ra ngoài, từ mũi đến chuôi.

Giống như có lực lượng nào đó từ bên trong thân đao của Nhạn Kình Sơn bay ra, đao của gã trong nháy mắt đó chợt hóa thành hạt phấn.

Sắc mặt của gã từ ngưng trọng đến kinh ngạc, từ kinh ngạc đến hoảng sợ, một ít biến hóa phức tạp này lại chỉ trong thời gian không tới một hơi thở, mà thời gian không tới một hơi thở này, cũng đủ để cho đao trong tay Tô Mộ An lướt qua khoảng cách vốn cũng không dài giữa hai người, rơi xuống đỉnh đầu gã.

Khí tức của tử vong vào giây phút đó bao phủ thân thể Nhạn Kình Sơn, thân thể gã bắt đầu run rẩy, đồng tử khi đó phóng đại.

Thời gian hoặc bởi vì sắp chết mà đột nhiên trở nên chậm lại.

Ít nhất trong mắt Nhạn Kình Sơn, trong một khắc kia, động tác của Tô Mộ An tựa hồ thật sự chậm lại. Gã có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của đứa bé này từ nổi giận chậm rãi hóa thành kinh ngạc, dường như đối phương cũng cảm thấy khó hiểu bởi vì cảnh tượng kỳ quái này.

Đao của gã treo trên đỉnh đầu Nhạn Kình Sơn, nhưng chậm chạp không rơi xuống.

Nhạn Kình Sơn không cách nào xác định, biến cố như vậy đến tột cùng là ảo giác của gã, hay là thật sự tồn tại một loại Thần tích nào đó. Gã muốn thừa dịp này tránh thoát một kích trí mạng kia, nhưng gã lại hoảng sợ phát hiện, tư duy của gã tuy có thể vận chuyển như thường, nhưng thân thể lại khó có thể siêu thoát thời không chậm chạp này, mệnh lệnh trong đầu bị thân thể chậm rãi chấp hành, nhưng vẫn khó có thể né tránh một đao này của Tô Mộ An.

Tựa như nếu cứ tiếp tục như thế, ngoại trừ kéo dài nỗi sợ hãi trước khi tử vong đến, Thần tích bỗng nhiên phát sinh cứu tính mạng của gã sẽ không còn tác dụng gì nữa.

Nhưng đúng lúc đó, một đạo thân ảnh toàn thân bao bọc vầng sáng đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.

Nhạn Kình Sơn ý thức được sự tồn tại của đối phương, gã muốn nhìn bộ dáng chân thật của thân ảnh kia, nhưng cho dù là động tác đơn giản như nghiêng mắt, giờ phút này gã làm lại có vẻ cực kỳ khó khắn.

"Hổ báo chi câu, dù chưa thành văn, mà đã có thôn ngưu chỉ khí. Thiên nga chi khấu, cánh chim không toàn, mà có tứ hải chi tâm." (Hổ báo tuy rằng đang còn chưa trưởng thành, nhưng đã có khí thế chiến đấu với trâu rừng, Thiên nga mặc dù chưa đủ lông đủ cánh, thế nhưng đã muốn bay lượn bốn bể, ý chỉ thiếu niên tuổi trẻ tài cao)

Mà thân ảnh cả người bao bọc dưới vầng sáng hiển nhiên không có ý quan tâm đến Nhạn Kình Sơn, đôi mắt lóe lên hào quang quỷ dị của y trực tiếp rơi vào trên người Tô Mộ An, y nhìn đứa bé gần như bị định thân đình trệ giữa không trung, quan sát thật kỹ, tựa như đang thưởng thức một kiện trân bảo có giá trị liên thành nào đó. Mà sau một hồi lâu, y cuối cùng khẽ gật đầu, trong miệng phát ra cảm thán như vậy.

Trong ngữ điệu kia bao bọc tán thưởng chân thành, cùng với phán đoán lạnh như băng như đang đánh giá một kiện hàng hóa.

"Tô gia nợ ta một đao. Đã tới khoảng hơn tám trăm năm, một đao này có thể coi là tiền lãi." Y lại nói như vậy, sau đó ngón tay hơi nâng lên, nhẹ nhàng điểm một cái trên thân đao của Tô Mộ An, giống như chuồn chuôồn lướt nước, hơi chạm tới thì lui.

Vì vậy thời gian trì trệ ngay tích tắc đó bắt đầu đột nhiên lưu chuyển.

Đao của Tô Mộ An mang theo khí thế cuồng bạo tiếp tục chém về phía mặt Nhạn Kình Sơn, mà Nhạn Kình Sơn tránh né chật vật đến mức có chút buồn cười hiển nhiên không cách nào tránh được một đao này.

Dường như không có gì thay đổi cả.

Nhưng sự thật hiển nhiên cũng không phải là như thế.

Ngay khi thanh đao của Tô Mộ An sắp chạm vào mặt Nhạn Kình Sơn.

Rỉ sét màu vàng nhạt chợt lan lên thân đao của Tô Mộ An, từng chút một, tốc độ cực nhanh, giống như châu chấu trong nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ thân đao của gã.

Mà lúc đao của gã rốt cục rơi xuống đỉnh đầu Nhạn Kình Sơn, thanh trường đao trắng như tuyết trước đó lại hóa thành rỉ sắt, gõ vào phần ót của Nhạn Kình Sơn, nhưng chỉ lưu lại một vết máu không sâu, trừ chuyện đó ra không còn gì khác. ...

Nhạn đại thống lĩnh còn sống sau kiếp nạn dùng mấy hơi thở mới tỉnh ngộ lại.

Bóng người thần bí gần trước mắt kia giống như quỷ mị đứng bên cạnh gã cùng Tô Mộ An, mỗi thời khắc đều nhắc nhở gã những gì phát sinh vừa rôi cũng không phải ảo giác.

Xuất phát từ nỗi sợ hãi mà ngay cả chính gã cũng nói không chân thật, gã không dám ngẩng đầu nhìn bóng người nọ, nhưng lại có cảm thụ rất kỳ quái, cảm nhân được ánh mắt đối phương dường như ở trong nháy mắt rơi vào trên người mình. Đó là một loại ánh mắt lạnh lùng đến cực hạn, giống như là một người khổng lồ kình thiên đang nhìn xuống một con kiến trùng đáng thương vậy. Tất cả những gì phát sinh lúc này quả thực quá mức quỷ dị, gã hoàn toàn không có tâm tư cảm thấy may mắn vì nhặt được một cái mạng. Nhạn Kình Sơn sau vài hơi thở phục hồi tinh thần lại, gã đưa mắt nhìn mọi người xung quanh.

Rõ ràng cũng không phải mỗi mình gã nhìn thấy một loạt biến cố trước đó, mọi người mất kể địch ta đều chứng kiến một phen biến hóa như vậy, giờ phút này trên mặt bọn họ cùng gã đều tràn ngập một chút khiếp sợ chính là minh chứng tốt nhất.

Nhạn Kình Sơn kiên trì chắp tay về phía bóng người không rõ địch ta kia, nhưng đầu gã vẫn cúi đầu như cũ, không biết vì sao bóng người kia cho gã một cảm giác áp bách cực lớn, làm cho gã không dám ngửa đầu nhìn thẳng.

"Cảm ơn tiền bối cứu mạng." Gã nói như vậy, trong thanh âm mang theo một cỗ run rẩy cực kỳ rõ ràng.

"Cứu ngươi?" Bóng người nọ nghe vậy cười nhạo một tiếng, thanh tuyến trầm thấp vô cùng nặng nề, mang theo một cỗ vận luật kỳ quái lại thâm thúy, tựa như gần ở trước mắt, lại tựa như ở chân trời xa xôi.'Nơi đây đã không còn chuyện của ngươi, cút đi."

Người nọ nói như thế, không hề tức giận cùng chán ghét rõ ràng, nhưng lại làm cho trong lòng Nhạn Kình Sơn sinh ra một cỗ ác hàn, gã hoàn toàn không dám ngõ nghịch ý của người nọ, khi đó liên tục gật đầu, quát lớn hơn hơn mười tên Tham Lang vệ dưới tay mình, cực kỳ chật vật chạy trốn khỏi phủ đệ Thiên Sách phủ này. ...

Quá trình như vậy dùng hết thời gian khoảng hơn mười hơi thở, mà Tô Mộ An lúc trước còn sát khí ngút trời lại vẫn luôn cúi đầu, sững sờ nhìn trường đao trong tay mình đã hóa thành rỉ sắt, trâm mặc không nói.

Mà bóng người toàn thân bao bọc trong vầng sáng kia sau khi quát lớn đuổi Nhạn Kình Sơn đi, lại quay đầu nhìn về phía Tô Mộ An.

Từ Hàn ở một bên khi đó trong lòng nhảy dựng lên, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được tình huống quỷ dị lúc trước, cái bóng người thần bí này mặc dù không triển lộ ra nửa phần chân nguyên dao động, nhưng lại cho Từ Hàn cảm giác áp bách cực lớn, mà loại cảm giác áp bách này dường như còn mạnh hơn vài phần so với vị Tiên nhân trong Linh Lung các kia.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc bóng người này là địch hay bạn, thấy y nhìn vê phía Tô Mộ An lần nữa, Từ Hàn theo bản năng muốn tiến lên.

Nhưng đúng lúc đó, Tô Mộ An vẫn cúi đầu trầm mặc chợt lên tiếng nói: "Đao... rỉ..."

Thanh âm của gã vẫn non nớt, trong trẻo trước sau như một, nhưng dưới sự non nớt cùng trong trẻo này lại ẩn chứa bi thương không thể che giấu, hoặc có thể nói khó có thể che giấu.

Bọn hắn cũng không rõ ràng cỗ bi thương này đến tột cùng đến từ đâu, nhưng vào giờ khắc đó lại thật sự cảm thụ được sự tồn tại của thứ kia.

"Người sẽ chết, đao sẽ rỉ, chuyện trên đời khó có thể theo ý mình được." Bóng người nọ nghe vậy liền nói như thế, so với thái độ lạnh như băng đối với Nhạn Kình Sơn, giờ phút này ngữ điệu của y bình thản có thể dùng hai chữ mêm mại được hình dung, đương nhiên mêm mại như vậy cũng chỉ mang tính chất tương đối.

"Nhưng ta sắp đi cứu hắn đấy, vì sao hắn lại không chờ một chút?" Tô Mộ An lại hỏi, trong ngữ điệu bi thương còn mang theo sự hoang mang nồng đậm.

Đám người Từ Hàn ở một bên nghe được lời này cũng sửng sốt, bọn hắn đại khái đầu đoán được hắn mà trong lời Tô Mộ An chỉ là ai. Chỉ là chuyện như vậy phát sinh quá đột ngột, trong lòng mọi người không tránh khỏi đều cảm thấy âm trầm.

"Thế sự vô thường, Thiên đạo cũng vô thường."

"Tiên nhân cũng không thể lĩnh hội được biến hóa trong đó, huống chỉ là hắn?" Bóng người thần bí kia cực kỳ kiên nhẫn dẫn đường cho Tô Mộ An.
Bình Luận (0)
Comment