Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 278 - Chương 30: Xa Đao Nhân (2)

Chương 30: Xa Đao nhân (2) Chương 30: Xa Đao nhân (2)Chương 30: Xa Đao nhân (2)

"Vậy còn ngươi thì sao, ngươi là ai?" Tô Mộ An ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ ưng, nhưng sự vật trong suốt bao bọc bên trong lại bị gã mạnh mẽ kìm xuống, không hề chảy ra.

"Ta là người đòi nợ, cha ngươi nợ ta một đao, lúc này..." Bóng người kia nói như thế, nhưng lời còn chưa dứt đã bị Tô Mộ An cứng rắn cắt đứt.

"Nợ ngươi một đao? Vậy một đao này mượn khi nào?" Tô Mộ An ngửa đầu hỏi.

Vấn đề này ngược lại đã nằm trong dự liệu của bóng người kia, y cười cười, nói: "Tám trăm năm trước, tổ tiên nhà ngươi mượn một đao từ chỗ ta, truyền đến kiếp này cũng chưa trả, hiện giờ cha ngươi đã chết, đương nhiên phải đến phiên ngươi."

Tô Mộ An nghe vậy, đầu lại cúi xuống, gã bình tĩnh suy tư trong một hồi lâu, lúc này mới ngửa đầu lần nữa.

"Ta hiểu rồi, cha nợ con trả, một đao này ta thay lão tử nhà ta trả lại!"

Sự quả quyết của Tô Mộ An vượt ngoài dự liệu của bóng người nọ, y hơi sửng sốt, sau đó nhướng mày, hứng thú hỏi: "Ngươi không lo lắng ta đang lừa ngươi sao?"

Tô Mộ An đánh giá bóng người kia một phen từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy vấn đề này của y rất là vô căn cứ, gã dùng thanh tuyến non nớt của mình hỏi ngược lại: "Ngươi có cần phải lừa gạt ta không?”

Thực lực mà bóng người bày ra đương nhiên là có thể thấy rõ, cái khác không nói, chính là một chiê vừa rồi y làm cho thời không gần như tĩnh lặng cũng đủ để cho mọi người ở đây uống hận trong tay y, một tồn tại cường đại như vậy, đương nhiên không cần phải lừa gạt bọn họ.

Bóng người dường như cũng nghĩ thông suốt điểm này, y liếc nhìn Tô Mộ An thật sâu, chân thành nói: "Ngươi rất giỏi, ta bắt đầu có chút thích ngươi."

Lúc nói lời này, ngữ điệu của y lại cực kỳ cao ngạo, tựa như những lời tán thưởng kia đối với Tô Mộ An mà nói là ân huệ cực lớn.

"Đáng tiếc ta sẽ không thích ngươi." Chỉ là Tô Mộ An cũng không có quá nhiều cảm xúc đối với chuyện này, gã lắc đầu,'Xong chuyện, ngươi muốn ta trả lại ngươi cái gì?"

"Đừng nóng vội, ngươi bây giờ còn chưa thể trả một đao này, ta muốn ngươi trả lại chính là một đao sau khi tu thành Tiên nhân." Bóng người nọ cười ha hả nói, đối với thái độ cũng không tính là tôn trọng của Tô Mộ An lại không chút tức giận.

Tô Mộ An nghe vậy nhíu nhíu mày, Chuyện này không đúng...'

Cho dù tâm tư gã có đơn giản đến đâu, gã cũng hiểu được một đao hiện giờ cùng một đao của Tiên nhân dường như là hai khái niệm, huống hồ thiên hạ to lớn, tỷ triệu sinh linh lại có mấy người dám khẳng định mình tu thành Tiên nhân.

"Cha ngươi năm đó mượn đao đã lập ra quy củ, tu thành Tiên nhân trả lại đao này, chỉ tiếc vận mệnh hắn vô phúc thành tựu được Tiên nhân, cho nên món nợ này phải ngươi trả. Đây là quy củ, quy củ so với trời còn lớn hơn."

"Vậy nếu ta cũng tu không thành Tiên nhân thì sao?" Tô Mộ An hỏi ngược lại.

"Hả? Vậy thì cứ tiếp tục giao cho con trai ngươi, cháu của ngươi chẳng hạn... Tóm lại, nợ của ta có thể khất, nhưng không ai trên đời này có thể thoát được." Bóng người kia thản nhiên nói, bình tĩnh đến mức trong ngữ điệu lại mang theo một cỗ chắc chắn không thể nghi ngờ.

"Vậy nếu như ta không có đời sau thì sao?" Tô Mộ An hiển nhiên là một người tỉ mỉ, gã vào lúc đó lại hỏi.

"Vấn đề tốt, nhưng ngươi không cần lo lắng." Bóng người cũng không tức giận đối với việc này, ngược lại cười rạng rỡ, sau đó y đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu, ý vị thâm trường nói: "Nếu là không có đời sau, không phải còn có tiền nhân sao? Món nợ này cuối cùng cũng không thể không trả đấy."

"Như vậy sao?" Tô Mộ An cũng không hề hoài nghi ý của bóng người kia, chỉ là không hiểu sao cảm thấy có chút tiếc nuối.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Vẻ mặt như vậy rơi vào trong mắt bóng người nọ, đối phương lần nữa hỏi.

"Ta phải tu thành Tiên nhân." Tô Mộ An không chút nghĩ ngợi đáp lại.

"Tại sao?" Lời này ngược lại làm cho người nọ lại có hứng thú, hắn rất kỳ quái với quyết tâm đột nhiên dâng lên của Tô Mộ An.

"Ta không muốn để cho con trai mình cõng khoản nợ sống trên đời, đao khách Tô gia không thích nợ người." Đứa bé mới mười hai mười ba tuổi nghiêm trang nói, bộ dáng kia nhìn qua ít nhiều có chút hương vị buồn cười.

"Đao khách Tô gia...' Bóng người nọ nghe vậy nỉ non năm chữ này, thần thái lạnh nhạt trong mắt vào giờ khắc kia dường như có chút hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng lại nhanh chóng khôi phục bộ dáng ban đầu."Ngươi chắc chắn con trai mình là đao khách như vậy sao?"

"Đương nhiên, cha ta là đao khách, ta là đao khách, con trai ta đương nhiên cũng phải là đao khách." Tô Mộ An không chút hoài nghi đối với việc này, sau đó gã chuyển đề tài,'Huống hồ Tô gia không thích nợ người khác, nhưng cũng chưa bao giờ thích để cho người khác nợ chúng ta."

"Chúc Hiền hại chết cha ta, thù này làm con nhất phải báo cho cha mình, nhưng muốn giết hắn, ta sẽ phải tu thành Tiên nhân, cho nên ta đã không có lựa chọn nào khác."

"Ngươi ngược lại là rõ ràng hơn nhiều so với cha ngươi." Bóng người cười nói, tay y lúc đó chợt vươn ra, chỉ vào thân đao đã rỉ sét kia, thanh đao hóa thành rỉ sắt kia lại tiếp tục nở rộ ra hào quang chói mắt, vết rỉ sét phía trên giống như thời gian quay ngược mà lui đi, lần thứ hai lộ ra thân đao trắng như tuyết không chút tỳ vết.

Tô Mộ An hiển nhiên không ngờ được biến hóa như vậy, khi đó gã nghi hoặc nhìn về phía bóng người, dường như đang muốn hỏi y có ý gì vậy.

"Chuyện này không tính là mượn, đây chỉ là một chút quà tặng nho nhỏ." Bóng người nói như thế, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: "Coi như là vì nhìn lại một lần nữa, một đao như vậy, ta cũng không muốn đợi đến con ngươi, còn sống xa hơn tương lai.

Tô Mộ An nhìn thanh đao trong tay, trâm mặc một hồi lâu, mới chân thành nói: "Cám ơn."

"Ngươi ngược lại có vài phần tính tình của hắn." Người nọ cảm thán nói, sau đó giống như chợt hứng thú, lại nói: "Không bằng ta lại chỉ cho ngươi một con đường sáng được không?”

"Hả?"

"Hôm nay tất cả hành động của ngươi đã vào tai mắt địch nhân ngươi, ngươi không thể ở lại thành Trường An được nữa, chuyến này ngươi có thể đi đến Thái Âm cung ở biên cảnh Ký châu, đến đó nhận được cơ duyên như thế nào cũng không nói trước được." Người nọ chậm rãi nói.

Từ Hàn ở một bên nghe lời nói này nhướng mày, ấn tượng đối với Thái Âm cung của hắn cũng không tính là quá tốt, mà nam nhân thần bí này lại để cho Tô Mộ An đi tới chỗ đó, hắn không biết trong đó đến tột cùng có tính toán gì cho nên ít nhiều có chút bất an. Hắn mặc dù có lòng nhắc nhở, nhưng nghĩ lại cấp bậc đối phương sớm đã vượt qua mình, thậm chí cũng không chỉ cùng một đẳng cấp với Thái Âm cung, tự cho là thông minh không chỉ không giúp được Tô Mộ An, ngược lại còn có khả năng khiến gã gặp phải phiền toái không cần thiết, ít nhất hiện tại thoạt nhìn đối phương còn không có khả năng làm hại Tô Mộ An. Bởi vậy Từ Hàn sau khi hơi do dự, cuối cùng vẫn thu hồi phần tâm tư này.

"Nhưng...' Tô Mộ An khi đó có chút chần chờ, gã đưa mắt nhìn Từ Hàn cách đó không xa, dường như là muốn trưng cầu ý của đối phương.

"Ngươi rời đi mới là giúp hắn, hắn mới có thể thoát khỏi việc liên quan đến chuyện hôm nay." Nhưng còn không đợi Từ Hàn đáp lại, thanh âm của người nọ lại vang lên.

Nghe nói này, Tô Mộ An cắn răng, rốt cục hạ quyết tâm.

Mà dường như cũng rất hài lòng với kết quả như vậy, y nghiêng đầu nhìn Từ Hàn vẫn chưa làm hỏng tính toán của mình, nhưng ánh mắt vào giờ khắc đó mãnh liệt ngưng tụ, cứng rắn dừng lại trên người Từ Hàn, vầng sáng quanh người y lúc đó bắt đầu lóe lên một cách không hề có quy luật, triển lộ không chút bỏ sót nội tâm dao động kịch liệt của y lúc này.

"Ngươi!" Y đưa tay chỉ về phía Từ Hàn, muốn nói cái gì đó, nhưng lại dường như có chút băn khoăn, lời nói vừa rồi lại đột nhiên dừng lại.

Từ Hàn vào lúc đó đương nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của đối phương, hắn ngẩn người, tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía đối phương.

"Không thể tưởng được trên đời này còn có thứ như ngươi." Người nọ dường như cũng bình ổn sự khác thường trong lòng mình trong khoảng thời gian này, ngữ điệu trở nên bình tĩnh thêm vài phần.

"Ý ngươi là sao?" Từ Hàn nghe ra trong lời nói của y hàm chứa ý gì đó, không khỏi nhíu mày hỏi.

"Không có ý gì... Chỉ là mạng sống của ngươi sẽ không quá tốt." Người nọ nói như vậy, liền mất đi hứng thú đối thoại với Từ Hàn, lại quay đầu nhìn về phía Tô Mộ An ở một bên/Tiểu tử đừng quên ước định của chúng ta, đợi đến khi ngươi tu thành Tiên nhân, chính là ngày trả ta một đao."

Người nọ nói xong, thanh âm đột nhiên trở nên mờ mịt bất định, mà thân thể cũng khi đó dần dần trở nên mơ hồ, ẩn vào trong bóng đêm.

"Nhưng ngươi đến tột cùng là ai?" Thừa dịp thân thể người nọ còn chưa hoàn toàn tản đi, Tô Mộ An lớn tiếng hỏi.

Bóng người này trong toàn bộ quá trình từ khi xuất hiện đến khi biến mất đều quá mức quỷ dị, làm cho Tô Mộ An rất là kỳ quái.

"Tiên Nhân cảnh Côn Luân."

"Quỷ Vương môn Tông Bố."

"Thu tận Đông đến ngày tới."

"Xa Đao nhân hành thế."

Bóng người kia vào lúc đó đã sớm biến mất không thấy, chỉ có một đạo thanh âm kéo dài lại cùng lúc đó vang lên bên tai mọi người.

Ngữ điệu kéo dài, réo rắt không ngừng.
Bình Luận (0)
Comment