Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 279 - Chương 31: Cổ Đạo Tả

Chương 31: Cổ Đạo Tả Chương 31: Cổ Đạo TảChương 31: Cổ Đạo Tả

Từ Hàn dẫn mọi người tiễn đưa Tô Mộ An đôi mắt phiếm hồng đến cửa thành Trường An, hắn dặn dò đứa bé này một phen, Thái Âm cung quả thực quá mức thần bí, Từ Hàn cũng biết về nó rất ít, cho nên không hề dặn dò cụ thể như thế nào, chỉ nhắc gã cẩn thận trong mọi chuyện, không thể luôn làm việc nghĩa khí. Ngoài ra còn chuẩn bị cho gã một con bảo mã thượng hạng, cùng với lộ phí đủ để gã đi quanh Đại Chu một vòng, mà mỗi ngày đều có thể ăn chơi đàm điếm xa hoa lãng phí.

Sau khi làm xong những thứ này, Từ Hàn thấy vành mắt Tô Mộ An vẫn đỏ như cũ, hắn đại khái đoán được đối phương đang đau lòng vì chuyện cha mình chết đi.

"Ngươi yên tâm về chuyện của cha mình, mặc kệ vì sao Hoàng Thượng lại thay đổi mệnh lệnh, nhưng dù sao cũng hạ lệnh chém loạn khắp nơi, cho nên việc chết không rõ ràng như vậy, ta nhất định sẽ tìm cơ hội đòi công đạo cho cha ngươi." Từ Hàn thấy bộ dáng của Tô Mộ An, khó tránh khỏi có chút đau lòng, lúc đó chợt trấn an.

"Phủ chủ, cho dù ngài có truy xét ra nữa, lại có thể làm đến trình độ nào? Kẻ hại chết cha ta là Trường Dạ ty, là Chúc Hiền, mà thứ ngài có thể truy xét được chẳng qua chỉ là một con dê thế tội bị Trường Dạ ty đẩy lên mặt bàn mà thôi. Huống hồ thù của cha mình... Nói cho cùng cần phải để người làm con đến báo là thích hợp nhất." Nhưng Tô Mộ An vào lúc đó lại lắc đầu, thản nhiên đáp lại.

Phản ứng như vậy làm cho Từ Hàn sửng sốt, hắn kinh ngạc nhìn đứa bé chỉ mới mười hai mười ba tuổi này, không hiểu sao cảm thấy tựa như chuyện xảy ra trong đêm nay, đã làm cho đứa bé này lớn lên chỉ trong nháy mắt.

Từ Hàn cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy loại thay đổi và trưởng thành như vậy, nó luôn luôn đi kèm với những câu chuyện buồn và cảm giác đè ép đến nghẹt thở. Ví dụ như vị Tống Nguyệt Minh hiện giờ vẫn còn ở Linh Lung các, y và Tô Mộ An đã trở nên thành thục chỉ trong một đêm, mà loại thành thục như vậy lại khiến cho người ta đau lòng.

"Phủ chủ, sau khi ta đi, Chúc Hiền nhất định sẽ tìm ngài gây phiền toái, không có ta ở bên cạnh thì ngài phải cẩn thận một chút." Cuối cùng, tiểu tử kia còn không quên nghiêm túc dặn dò.

Từ Hàn nghe vậy vốn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng phục hồi tinh thân suy nghĩ lại, thực ra lấy thực lực Tô Mộ An biểu hiện ra ngoài, hoàn toàn có tư cách làm hộ vệ bên người hắn, chỉ là lúc trước Từ Hàn vẫn coi đó là một đứa bé, hoàn toàn không để ở trong lòng, mà lúc này vẻ mặt Tô Mộ An phát ra lo lắng từ thật lòng khiến hắn lập tức có chút cảm động. Nghĩ đến chức hộ vệ bên người này chẳng qua là hắn tùy ý nói ra, mà đối phương ngoại trừ thời khắc cần thiết, gân như nửa bước không rời bản thân, hiển nhiên là rất nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình.

Nghĩ tới đây, Từ Hàn cuối cùng cũng nở nụ cười.

"Vậy chờ chuyện bên này chấm dứt, ngươi mau một chút trở về, công việc hộ vệ bên người ta vẫn giữ lại cho ngươi." Từ Hàn nói như vậy.

Tô Mộ An nghe vậy tâm tư âm trâm dường như tốt hơn vài phần, gã quay sang khẽ gật đầu với Từ Hàn.

"Vâng!" Gã nói như vậy, lập tức nhảy lên lưng ngựa, lại chắp tay với tất cả mọi ngươi, sau đó giương dây cương lên, thúc ngựa rời đi. ....

Bóng đêm nồng đậm, nhìn bóng lưng đứa bé kia thúc ngựa mà đi, trong lòng Từ Hàn đương nhiên không tránh khỏi có chút cảm khái.

"Không thể tưởng tượng được tên hộ vệ thiếp thân này của ngươi thật đúng là lai lịch không nhỏ đấy”" Diệp Hồng Tiên đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Từ Hàn sắc mặt buồn rầu, nhẹ giọng nói. Lúc nói lời này, con ngươi đen nhánh của Diệp Hồng Tiên nheo lại, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một chút ý cười, hiển nhiên hành động này là cố ý trêu chọc, muốn để cho tâm tình của Từ Hàn tốt hơn một chút.

Từ Hàn đương nhiên hiểu được tâm tư của nàng, khi đó hắn cười nhạt một tiếng, liền muốn nói cái gì đó.

Đáng tiếc là vị Phương đại tiểu thư bên cạnh hắn cũng không phải là một người thông tình đạt lý, cô nghe Diệp Hồng Tiên nói như vậy, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, sao tiểu gia hỏa này lại lợi hại như vậy, may mắn lúc trước hắn không thật sự động thủ với ta." Nói đến đây, cô còn sợ hãi lè lưỡi.

Cũng không phải lo lắng Tô Mộ An sẽ thật sự đả thương mình, chỉ là cô tốt xấu gì cũng là Nhị sư tỷ của Linh Lung các, nếu bị một đứa bé vắt mũi chưa sạch như vậy đánh bại truyên ra ngoài không khỏi mặt mũi có chút không nhịn được.

Sự ăn ý nho nhỏ giữa Từ Hàn và Diệp Hồng Tiên đã bị vị Phương đại tiểu thư này cứng rắn đánh vỡ, hai người khi đó không khỏi liếc nhau, có chút bất đắc dĩ cười cười.

"Được rồi, chúng ta chuẩn bị trở về đi." Diệp Hồng Tiên sau đó lên tiếng nói. Dù sao sau khi trải qua một loạt biến cố này, thời gian cũng đã không còn sớm, mọi người cũng phải trở về nghỉ ngơi.

Nhưng Từ Hàn mới vừa muốn gật đầu đáp ứng, ở phía xa xa đã truyền đến một hồi tiếng vó ngựa dồn dập.

Mọi người khi đó sửng sốt, đồng loạt nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy cách đó không xa có một đội giáp sĩ đen ngòm đang đi về phía này, khí tức của những giáp sĩ kia nội liễm, bước chân nặng nề, mà điều làm cho người ta kinh hãi nhất chính là, trên vai giáp của bọn họ đều treo một đầu sói màu đen hoặc màu đỏ. Chính là dấu hiệu của Tham Lang vệ lúc này!

Từ Hàn nhướng mày, cất bước đi tới trước mặt mọi người, bình tĩnh nhìn Tham Lang vệ đi tới, số lượng khoảng chừng hơn ba trăm người, gần như đều là hảo thủ từ Tam Nguyên cảnh trở lên, cũng không thiếu cường giả Thông U cảnh, hiển nhiên không giống với bộ tốt của Nhạn Kình Sơn, đội nhân mã này chắc chắn là tinh nhuệ trong Tham Lang bộ.

"Chỉ sợ hôm nay chúng ta không có phúc khí nghỉ ngơi." Từ Hàn trầm mắt nói, ánh mắt lại rơi vào trên người ba người đứng đầu đám giáp sĩ.

Một người trong đó chớ cần nói nhiều lời, chính là vị Nhạn Kình Sơn vừa rồi còn chạy trốn như chó nhà có tang, mà vị thứ hai lại là một nam tử trung niên nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, thân hình y cao lớn, cơ bắp nhô lên cao cao dưới giáp trụ màu đen, cho dù cách nhau hơn mười trượng nhưng Từ Hàn cũng có thể cảm giác được theo mỗi một bước của y đi ra, mặt đất dưới chân dường như cũng theo đó bắt đầu run rẩy. Đương nhiên ngoại hai người này, điều khiến Từ Hàn bất ngờ nhất chính là vị thừa tướng Đại Chu Trương Tướng kia rõ ràng cũng ở trong đó.

"Người tới không tốt a." Từ Hàn trong lòng nhảy dựng, sắc mặt lập tức ngưng trọng lên.

Mà ngay trong một tích tắc này, một đội nhân mã kia đã hùng hổ đi tới trước mặt hắn.

"Thống lĩnh Xích Lang vệ của Tham Lang bộ - Cổ Đạo Tả phụng mệnh truy sát kẻ đào tẩu Tô Mộ An! Xin hãy nhường đường!" Nam nhân dáng người khôi ngô kia đi tới trước mặt đám người Từ Hàn, thanh âm ôm ôm nói, đầu y ngẩng lên vẻ mặt kiêu căng dường như không chút nào để đám người Từ Hàn vào mắt.

Từ Hàn lại không nói gì, đương nhiên cũng không tránh ra, chẳng qua chỉ vẻ mặt lạnh nhạt đứng trước cửa thành, ngăn cản đường đi của đối phương.

"Từ phủ chủ đây là có ý gì?" Nam tử tên là Cổ Đạo Tả kia nhíu nhíu mày, có chút không vui hỏi. Không thể không nói, nam tử nhìn như có vòng eo to tròn này, tâm tư lại rất kín đáo. Ít nhất mạnh hơn không biết bao nhiêu so với vị Nhạn Kình Sơn bên cạnh y.

Y tới đây còn mang theo Nhạn Kình Sơn, hiển nhiên đã rõ như lòng bàn tay đối với mọi chuyện phát sinh trước cửa Thiên Sách phủ.

Mà y đến đây lại không hề đề cập tới chuyện đám người Từ Hàn ngăn cản Nhạn Kình Sơn vào phủ bắt Tô Mộ An lúc trước, bởi vì y hiểu được, giữa thân phận của Từ Hàn và Nhạn Kình Sơn, nếu muốn dựa vào mấy câu nói của Nhạn Kình Sơn liền đánh chết Từ Hàn là một chuyện không thực tế, thậm chí có thể bị đối phương cắn ngược một miếng.

Thay vì như vậy, y ngược lại rất khôn khéo lựa chọn chuyện không thể so sánh với chuyện này, chỉ mượn danh truy bắt Tô Mộ An để cho Từ Hàn tránh ra một con đường.

Y rất rõ ràng, nếu Từ Hàn đã sẵn lòng vì Tô Mộ An mà suýt nữa xé rách da mặt cùng Nhạn Kình Sơn, như vậy hiện tại y mang theo nhiêu nhân mã như vậy đi truy bắt, Từ Hàn đương nhiên cũng không có lý do gì ngồi yên mặc kệ, ít nhất hắn sẽ nghĩ biện pháp kéo chân bọn họ. Mà một khi Từ Hàn làm như vậy, có Trương Tướng xưa nay không tham dự tranh giành trong triều đình ở bên cạnh làm chứng, y sẽ có lý do đầy đủ động thủ với Từ Hàn.

Đây là một cái Dương mưu.

Một cái Dương mưu bày ra tất cả tính kế ở trước mặt Từ Hàn, mà hắn lại không thể không tiến vào trong đó.

Cổ Đạo Tả sau khi hỏi xong lời kia liền ngừng lại, bình tĩnh nhìn Từ Hàn, trên mặt cũng không có chút vội vàng muốn truy bắt tội phạm chạy trốn.

Từ Hàn nhíu mày, hắn đưa mắt nhìn mũi mũi tâm, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến cục diện trên sân, lúc này mới nói: "Chúng ta vẫn luôn ở chỗ này, chưa từng gặp qua kẻ nào đào tẩu, nếu Cổ thống lĩnh muốn đuổi theo, chỉ sợ đã tìm nhầm phương hướng."

Nghe nói như vậy, Cổ Đạo Tả vẫn chưa phản bác trước tiên, ngược lại hứng thú đánh giá Từ Hàn. Y đã sớm nghe nói vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ này tuy bản lĩnh khác không có, duy chỉ có miệng lưỡi rất giỏi.

Từ Hàn có thể nói ra những lời như vậy, hiển nhiên đã rơi vào cảnh giới tiến thoái lưỡng nan, mà Cổ Đạo Tả rất hưởng thụ khoái cảm tùy ý trêu chọc một người quyên cao chức trọng.

Y nhìn vẻ mặt khó xử của Từ Hàn gân mười hơi thở mới tận hứng, sau đó lại cười lạnh nói: Đêm cũng đã khuya, Phủ chủ đại nhân chắc hẳn cũng có lúc nhìn nhầm, kính xin thuận tiện cho tại hạ." Y nói xong như vậy, làm bộ muốn dẫn mọi người đi về phía trước.

"Không được!" Từ Hàn thấy thế lại kinh hãi thất sắc, mạnh mẽ cất bước tiến lên ngăn cản mọi người.

Lời này ra khỏi miệng, Trương Tướng ở một bên nhướng mày, khóe mắt liếc qua rơi vào trên người Từ Hàn, mà trên mặt Cổ Đạo Tả càng hiện ra một tia vui mừng nồng đậm.

"Thế nào? Chẳng lẽ Từ phủ chủ muốn ngăn cản chúng ta bắt nghịch phạm?" Y cười hỏi, chỉ là ý cười như vậy phối hợp với khuôn mặt mặt đầy thịt của y, nhìn qua lại cực kỳ dữ tợn.

Thần sắc trên mặt Từ Hàn lúc đó ngưng lại, dường như cũng ý thức được cách làm này của mình sẽ mang đến tai họa lớn như thế nào, bởi vậy thân thể hắn vẫn cứng đờ ở nơi đó, trong lúc nhất thời lại càng không trả lời vị Cổ thống lĩnh kia.

"Từ phủ chủ chính là người được bệ hạ tín nhiệm sâu sắc, sao có thể làm ra chuyện như vậy, là do tại hạ đa nghi, nếu như không có việc gì, kính xin Phủ chủ nhường đường." Cổ Đạo Tả dường như cố ý trêu chọc Từ Hàn, y âm trầm nói, ý cười trên mặt càng sâu hơn vài phần.

"Cổ thống lĩnh... tên này... nghịch phạm... Ta quả thật đứng ở chỗ này đã lâu mà vẫn chưa nhìn thấy, ta nghĩ ngài vẫn nên lãnh binh đi điều tra các ngõ khách trong thành mới là biện pháp tốt nhất." Từ Hàn làm ra vẻ mặt khó xử nói, hiển nhiên đã đến đường cùng, trong ngôn từ có chút đứt quãng hiếm thấy.

"Từ phủ chủ nói cái gì vậy? Tại hạ đang phụng mệnh lệnh của Chúc thủ tọa."

"Ý ngươi là lời của Chúc Hiền có thể nghe, mà lời của Từ mỗ ta không đáng tin ư?" Từ Hàn trầm con ngươi xuống nói, ngữ khí giống như sắc mặt hắn, vô cùng trâm thấp.

"Từ phủ chủ đang nói chuyện cười gì vậy? Tham Lang bộ cho tới bây giờ đều chỉ nghe lệnh của Chúc thủ tọa... Cổ Đạo Tả vẻ mặt đầy ý cười nói.

Lời này ra khỏi miệng, sắc mặt âm trâm của Từ Hàn lập tức tiêu tán.

Mà trên mặt vị Trương đại thừa tướng kia vẫn im lặng không lên tiếng kia vào lúc đó cũng hiện ra một nụ cười như có như không.
Bình Luận (0)
Comment