Chương 33: Trời lạnh
Chương 33: Trời lạnhChương 33: Trời lạnh
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Từ Hàn ngược lại gió êm sóng lặng đi rất nhiều.
Tấu chương đưa lên về cái chết ly kỳ của Tô Cổ Ngụy trong ngục cũng được Vũ Văn Lạc trả lời, ngục tốt phụ trách trông coi bị áp giải vào đại lao, do Đình Úy Đại Chu phụ trách xử lý. Giống như suy nghĩ lúc trước, chuyện như vậy muốn tạo thành ảnh hưởng thực chất đối với Chúc Hiền quả thật không thực tế lắm, nhưng Từ Hàn cũng không để ý, dù sao mục đích ban đầu chính là đòi được một cái công đạo cho Tô Cổ Ngụy. Ngục tốt không phải là tất cả công lý, nhưng cũng là một trong số đó.
Lộc tiên sinh cùng Hầu Lĩnh cũng đã đến Đại Hoàng thành, có bọn họ ở đây, thế cục Đại Hoàng thành tốt hơn không ít, nhưng tiền lương nhân thủ vẫn là vấn đề không nhỏ, mà Mục Thanh Sơn cũng truyên về tin tức, Đại Hạ dường như cũng không yên ổn, Thôi Đình mặc dù chiến bại, nhưng hai vị quốc trụ còn lại đều tranh nhau xin chiến, muốn thừa dịp Kiếm Long quan cùng Đại Hoàng thành trăm phế chờ hưng mà vớt được một cái đại công danh mở rộng lãnh thổ.
Chớp mắt đã đến tháng mười, thành Trường An đón trận tuyết đầu tiên kể từ đầu đông đến nay.
Tuyết không lớn, rơi xuống đất đã tan chảy, nhưng thời tiết cũng bởi vậy mà trở nên càng thêm rét lạnh.
Chuyện quyên góp tiền lương vẫn không có tiến triển như cũ, dân chúng Ký châu bởi vì chiến loạn nên thiếu lương thực vượt qua mùa đông này, mà tướng sĩ Đại Hoàng thành cùng Kiếm Long quan cũng thiếu quần áo chống rét, hai chỗ đưa tới thư cầu viện sớm đã chất đống như núi ở Thiên Sách phủ, nhưng Từ Hàn vẫn không thể nghĩ ra biện pháp giải quyết việc này.
"Từ phủ chủ, lão gia nhà ta hôm nay thân thể không khỏe, quả thực không cách nào ra ngoài gặp mặt, mời trở về đi."
Lúc chạng vạng, Từ Hàn mặc một chiếc nhung sam màu lam đứng sừng sững trước cửa phủ một nhà, nghênh đón được câu trả lời như vậy của một vị quản gia.
"Đi thôi, tiểu Hàn, xem ra cũng không ai tron thành Trường An này nguyện ý cho chúng ta mượn tiền lương." Sở Cừu Ly ở một bên bĩu môi, trên mặt còn mang theo một chút say rượu hôm qua còn chưa tiêu tan.
Từ Hàn nhíu mày, không nói gì, đương nhiên cũng không có ý rời đi.
Sở Cừu Ly thấy bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng nhảy dựng lên, lời nói đến bên miệng ở khi đó cũng thu trở về.
"Phải nghĩ ra một cách..." Từ Hàn lẩm bẩm nói.
"Có thể có cách nào? Trong thành Trường An phàm là một số môn phiệt quý tộc đều đã hỏi một lần, nào có một người sẵn lòng gặp chúng ta?" Sở Cừu Ly lại bĩu môi, lời nói vừa rồi nuốt vào trong bụng, lúc này tựa như tìm được lối ra, điên cuồng phát tiết ra.
"Ngươi nghĩ đi, mọi người đều biết đây là loạn thế, nói không chừng một ngày nào đó Chúc Hiền sẽ soán ngôi, hoặc là đám dã man triều Hạ liền đánh vào, môn phiệt cũng tốt vương phủ cũng được, có chút tiền tài nào còn không giữ lại bản thân nuôi chút môn khách tư binh, đợi đến ngày thiên hạ thật sự đại loạn, cuối cùng cũng có tiền an thân lập mệnh, ngươi nói đúng không?”
"Huống hồ còn có Chúc Hiền ở đây, người sáng suốt đều nhìn ra được chúng ta so với Chúc Hiền ai mạnh ai yếu? Ai sẽ đắc tội với một con hổ vì một con sói con?"
Chỉ là Sở Cừu Ly khuyên bảo tận tình một phen nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp của Từ Hàn, thiếu niên kia ngửa đầu, nhìn hai chữ to trên tấm biển trước cửa phủ —— Ân phủ. Ân gia là nhà giàu nổi danh ở Đại Chu, sản nghiệp gia tộc thiên về các nơi ở Lương châu. Trong gia tộc lại có không ít người làm quan trong triều, càng có rất nhiều quan hệ lợi ích không thể tả với Chúc Hiền, thế lực ở Trường An có thể nói là rắc rối đan xen, phức tạp đến cực điểm. Cũng thật sự là bởi vì như thế, một vị quản gia nho nhỏ trong nhà mới dám nói chuyện với Từ Hàn như thế.
Nói đến cùng Phủ chủ Thiên Sách cũng được, Thái úy Đại Chu cũng tốt, Từ Hàn ở trong mắt đám quan to hiển quý Trường An chẳng qua là một cái mũ cao treo lên, lại là kẻ đáng thương không có được một chút thực quyên.
Nhìn vẻ mặt buồn bực của Từ Hàn, Sở Cừu Ly đại khái cũng đoán được tâm tình của hắn giờ phút này không tốt như thế nào. Đại hán trung niên trên mặt đầy râu quai nón ngược lại là một diệu nhân, khi đó y võ võ ót, ra vẻ hào khí nói: "Nếu không Sở mỗ ta lại đến làm lại nghề nghiệp cũ, trộm cho thành Trường An này long trời lở đất một hồi?"
Từ Hàn nghe lời này, cuối cùng quay đầu nhìn y một cái, sau đó thiếu niên kia lắc đầu cười cười, Sở đại ca, hôm nay huynh trở về trước đi, đệ có chút việc phải làm." Lời nói của Sở Cừu Ly đương nhiên chỉ là nói đùa, thử tưởng tượng cho dù y có một thân bản lĩnh lợi hại hơn nữa, muốn trộm đủ nhu cầu cho cả Ký châu qua mùa đông này...
Đó chính là dù bào mòn Sở Cừu Ly đến chết, chỉ sợ thu được cũng chỉ có thể là như muối bỏ biển.
"Tiểu Hàn, ngươi muốn đi làm chuyện gì vậy?" Sở Cừu Ly sửng sốt, không khỏi có chút lo lắng, lập tức thật cẩn thận hỏi.
"Đi dạo một chút." Từ Hàn cười nhạt một tiếng, sương mù trên mặt tản đi, khi đó hắn liền xoay người, đi vê hướng ngược lại với Thiên Sách phủ.
Tuyết lớn hơn vài phần, thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng, trên lưng mang trường kiếm dẫm tuyết mà đi, thân thể của hắn có vẻ cực kỳ đơn bạc trong tuyết bay đầy trờ.
Sở Cừu Ly kinh ngạc nhìn bóng lưng thiếu niên kia rời đi, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng.
Từ Hàn có đôi khi thành thục có chút quá mức, thành thục như vậy thường dễ dàng làm cho người ta bỏ qua tuổi thật của thiếu niên này chẳng qua mới chỉ mười tám tuổi.
Mà thứ hắn mang theo còn nặng hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
"Một đứa trẻ tốt như vậy... vì sao Thương Hải Lưu các ngươi hết lân này đến lần khác lại chọn trúng hắn vậy?"
Sở Cừu Ly lẩm bẩm nói, đúng lúc đó, một cái bóng người mặc lụa mỏng màu xanh đi tới bên cạnh y, sóng vai cùng y.
Diện mạo khuôn mặt thân ảnh kia rất tinh xảo, không giống với sự hoạt bát của thiếu nữ, càng giống như một cây hoa mai đã trải qua năm tháng, vẫn cố chấp nở rộ, mang theo một loại phong tình câu người.
"Đây chính là hạt giống các ngươi tìm được?" Nữ nhân khi đó nhẹ giọng hỏi, thanh âm nhẹ nhàng, như ánh trăng sáng bóng, như tuyết bay không nhiễm bụi trần, sạch sẽ đến cực hạn.
Sở Cừu Ly khi đó ghé mắt nhìn nữ nhân bên cạnh một cái, dường như không hề có một chút kinh ngạc đối với sự xuất hiện đột ngột của nàng.
Đại hán trung niên nhấch miệng cười, ngược lại có chút kiêu căng nói: "Thế nào, không tệ chứ?"
"Không tệ thì không tệ, chỉ tiếc hạt giống dù tốt hơn nữa muốn trưởng thành đại thụ che trời, cũng cần trải qua vô số mưa gió, không ai có thể cam đoan hắn có thể đi đến ngày đó hay không." Nữ nhân kia gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng cho dù lạnh nhạt như vậy, vẫn mang theo một cỗ mị lực nhiếp hồn phách. "Ta cảm thấy hắn có thể." Sở Cừu Ly nghe vậy quay đầu, lần thứ hai nhìn vê phía Từ Hàn rời đi, lại cười cười, nụ cười này lộ ra răng cửa ố vàng của y, chuyện này khiến cho nụ cười của y nhìn qua có chút ngốc nghếch.
Sau đó y thu liễm ý cười này, ra vẻ lơ đãng hỏi: "Ngươi có muốn suy nghĩ, chúng ta cùng nhau..."
"Đạo Thánh môn đã không còn." Chẳng qua hắn còn chưa nói xong lời, đã bị nữ nhân cứng rắn cắt đứt.
"Ta không dám đánh cuộc, cũng đánh cuộc không nổi."
Trong thanh âm quyết tuyệt của nữ tử mang theo một cỗ kiên quyết không thể nghi ngờ.
Mà phần kiên quyết này cũng làm cho một phần ảo tưởng duy nhất trong lòng Sở Cừu Ly tan đi.
Trên mặt đại hán trung niên hiện ra vẻ nghiêm nghị hiếm hoi, y nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của nữ nhân này, nói ra từng câu từng chữ.
"Vậy để ta đánh cuộc đi."
"Thua ngươi nửa đời người, nhưng lần này, ta cảm thấy mình sẽ thắng."
Nam nhân dứt lời, trên khuôn mặt thô ráp có chút quá mức kia lại giương lên ý cười ngốc nghếch.
Nữ nhân ngẩn người, nàng nhìn Sở Cừu Ly một cái thật sâu.
"Ngươi đã thiếu ba cái mạng rồi, cho nên đừng chết quá sớm."
Lời này vừa dứt, nàng liền dứt khoát xoay người lại, cũng không quay đầu biến mất trước mắt Sở Cừu Ly.
Tuyết vẫn còn rơi, chồng chất ra một lớp mỏng trên đường phố Trường An.
Nam nhân hít sâu một hơi, dường như muốn hít mùi nữ nhân còn sót lại trong không khí vào trong mũi.
Sau đó y cười cười như tự giễu, lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như trước kia.
"Tháng mười tuyết bay đầy trời, lò lửa vượng hâm rượu nóng."
"Ha hat"
"Hôm nay không say không về, không say không về."
Dứt lời, y cười to ba tiếng, liền cất bước đi về phía trong gió tuyết đầy trời.