Chương 34: Tru tâm
Chương 34: Tru tâmChương 34: Tru tâm
Đêm đã khuya.
Trên đường phố Trường An không còn người đi đường.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, dường như muốn nuốt chửng toàn bộ thành Trường An.
Lương châu được coi là nơi thời tiết dễ chịu nhất trong lãnh thổ Đại Chu, mà vừa mới vào đông liền đã có tuyết rơi dày như vậy, có thể tưởng tượng được, dân chúng Đại Chu năm nay chỉ sợ lại phải trải qua một mùa đông đói rét, người chết đói khắp nơi.
Ước chừng cũng vào một mùa đông như vậy, lão ăn mày khép mắt lại, Từ Hàn mới đi vào Sâm La điện.
Tình cảnh tương tự như vậy làm cho Từ Hàn không khỏi nhớ tới những chuyện cũ kia.
Nhưng mùa đông năm nay sẽ có bao nhiêu tên ăn mày giống như mình năm đó, tìm không được một chút đường sống đây?
Nghĩ tới đây, Từ Hàn nhìn tuyết rơi dày ngoài cửa sổ, thở dài.
"Chờ lâu." Lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra, một vị lão nhân dáng người đơn bạc từ ngoài phòng chậm rãi đi vào trong đó. Lão mặc một thân trường sam màu xám, trên đầu cùng trên vai đều dính một chút bông tuyết, hiển nhiên là mới từ bên ngoài trở về.
Từ Hàn thấy lão giả kia, vội vàng cung kính chắp tay.
"Từ Hàn bái kiến thừa tướng."
"Từ phủ chủ không cần khách khí, mời ngồi." Lão nhân, cũng chính là Trương Tương lúc đó cười cười, liền ý bảo Từ Hàn ngồi xuống bên cạnh giường thấp trong phòng.
Từ Hàn cũng không khách khí, lập tức leo lên bên trên giường thấp ngồi đối diện với Trương Tương.
"Không biết Từ phủ chủ tìm lão hủ là có chuyện gì?" Trương Tương rót cho Từ Hàn một chén trà, tùy tiện cười ha hả hỏi.
Từ Hàn nghe vậy, giống như là bưng nước trà trước khi đứng dậy nhấp một ngụm nhỏ, lập tức sắc mặt nghiêm nghị nhìn về phía lão nhân kia, hỏi: "Tấu chương mà Ký châu mấy ngày nay truyền đến, không biết Thừa tướng đã từng xem qua chưa.”
"A." Lão nhân nửa híp mắt uống một tách trà, xem như thừa nhận việc này.
Từ Hàn thấy thế, nhìn tuyết lớn bên ngoài phòng, lại nói: "Trường An còn như thế, ở Ký châu, không biết năm nay lại phải có bao nhiêu người chết rét."
"A." Lão nhân đã híp mắt, hùa theo Từ Hàn mà chỉ từ chối cho ý kiến.
"Đại Hoàng thành còn chưa được xây dựng lại, năm vạn quân nhân Mục gia ở Kiếm Long quan thiếu thốn nghiêm trọng, nếu Đại Hạ vào lúc này dẫn binh xâm phạm..." Từ Hàn thấy lão như thế, nhíu nhíu mày, tiếp tục nói.
Chỉ là lúc này đây hắn còn chưa nói hết, đã bị đối phương cứng rắn cắt đứt."Ba vị quốc trụ của triều Đại Hạ, ngoại trừ Thôi Đình đã thất thế, còn lại Khâu Tẫn Bình cùng Giang Chi Thần đều là nhân vật hung ác còn khó đối phó hơn Thôi Đình, ánh mắt của bọn chúng vốn cực kỳ sắc bén, Mục Cực không dễ đối phó, cho nên giao cái khối xương cứng này cho Thôi Đình vốn thiết tha lập công. Mà Đại Chu hiện tại phòng ngự bạc nhược, hai người bọn họ đương nhiên đều muốn đoạt được khối thịt béo này, vì tranh ra một cái thư hùng, Đại Hạ giờ phút này nghĩ đến cũng không được yên ổn. Trong thời gian ngắn, Kiếm Long quan không lo, Phủ chủ cũng không cần lo lắng quá mức."
Ánh nến trong phòng đung đưa, người hầu còn đang chăm chú đốt than trong phòng, sự ấm áp trong phòng cùng với trời giá rét bên ngoài tựa như hai thế giới.
Từ Hàn nhìn Trương Tương chậm rãi nói chuyện, lông mày lại nhíu thêm vài phần.
"Chẳng lẽ Thừa tướng chuẩn bị bỏ mặc việc này?" Hắn bình tĩnh đặt câu hỏi, trước đó hắn thực sự không nghĩ tới Trương Tương lại có thái độ như vậy.
"Vì sao?" Lão nhân nghe vậy nhướng mày, khóe mắt híp vào lúc đó dường như mở to vài phần.
"Đại Chu có sau châu Ký, Từ, Lương, Thanh, U, Sung, Từ châu được trời ưu ái, Lương Châu là trung tâm của Đại Chu, hai châu này vốn có thể tự túc, mà ngoại trừ hai châu này, bốn châu còn lại chỗ nào không phải là tình cảnh nghiêm trọng giống như Phủ chủ nói? Phủ chủ bảo ta quan tâm Ký châu, vậy còn lại ba châu thì như thế nào? Triêu đình có thể bỏ ra thuế ruộng vốn không nhiều lắm, nhưng nếu cho Ký châu toàn bộ, vậy dân chúng ba châu còn lại có phải đáng đời chết đói hay không?"
"Tại hạ không có ý này." Từ Hàn thấy Trương Tướng hiểu lầm, vội vàng giải thích.
"Mục Thanh Sơn ở Kiếm Long quan có tư giao rất dày với Phủ chủ, mà Lâm Ngự Quốc Đại Hoàng thành lại dựa vào Phủ chủ mới thủ được tòa thành này.
Ký Châu kẹp giữa hai người này, nói Phủ chủ đoạt lại Ký châu vì Đại Chu, nhưng chẳng bằng nói là Phủ chủ dựa vào loạn thế này mưu một khối đất riêng cho mình." Chỉ là Trương Tương lại không có ý nghe Từ Hàn biện giải, lão hoàn toàn không đợi Từ Hàn nói chuyện, khi đó đã tự mình nói.
Từ Hàn sửng sốt, không thể phủ nhận trong lòng hắn quả thật có suy nghĩ như vậy, ít nhất hắn coi Ký châu là căn cơ để mình đặt chân ở Trường An, hắn rất rõ ràng trước khi Chúc Hiền thành lập một đội quân đủ để đối kháng Đại Hạ một lần nữa, y sẽ không dám làm gì hắn. Cho nên thế cục ở Ký châu ngấp gáp như thế, nói cho cùng đúng là có tư tâm.
"Tại hạ quả thật cũng không phải không có tư tâm" Từ Hàn biết tâm tư của hắn không giấu được Trương Tương, lão hồ ly lăn lộn nhiều năm trong quan trường như vậy, hắn dứt khoát thản nhiên nói,'Nhưng thế cục Ký châu liên quan đến an nguy của dân chúng Đại Chu, chẳng lẽ Thừa tướng cũng không thèm để ý một chút?"
"Đương nhiên để ý." Lão nhân cũng không chút kiêng dè gật đầu."Nhưng hôm nay nếu ta giúp ngươi, cho Từ Hàn ngươi số tiên lương vốn do triêu đình phân bổ, vậy Phiên vương Châu mục các nơi tất nhiên sẽ càng thêm bất mãn đối với Chúc Hiền, mà Ký châu lại bởi vậy mà ổn định thế cục, như vậy bước tiếp theo, chính là Thiên Sách phủ ngươi hoán đổi vị trí cùng Trường Dạ ty, mạnh yếu đổi chủ."
Nói tới đây, vị lão thừa tướng này dừng một chút, ánh mắt lão híp lại lúc đó chợt mở to, trực tiếp nhìn Từ Hàn, tựa như muốn xuyên thấu qua con ngươi hoàn toàn nhìn thấu triệt hắn.
"Vậy ta sao có thể cam đoan Từ phủ chủ có được nơi hiểm yếu như Ký châu, sẽ không phải là một vị Chúc Hiền thứ hai chứ?"
Cạch!
Từ Hàn nghe nói vậy sắc mặt biến đổi, tay cầm chén trà cũng run lên, một giọt nước trà theo chén trà tràn ra, rơi xuống trên bàn phía trên giường thấp, phát ra một tiếng giòn vang, trong gian phòng im lặng lúc này lại có vẻ chói tai cùng rõ ràng như thế.
Tiếng động như vậy đương nhiên không thể gạt được ánh mắt Trương Tương, lông mày lão nhân khi đó nhướng lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn lập tức trở nên ý vị thâm trường. Cho đến sau một lúc trầm mặc thật lâu, Từ Hàn mới buông chén trà trong tay xuống.
Hắn bình tĩnh nhìn vê phía Trương Tương, gắn từng chữ nói: "Ta không phải Chúc Hiền."
"Đương nhiên là không, Chúc Hiền cũng không có Long khí nông đậm như Phủ chủ, đây chính là tướng có thể nuốt Chân Long đấy." Lão nhân bình tĩnh nói.
Gió lạnh bên ngoài khi đó thổi vào cửa phòng, ánh nến trong phòng đung đưa, chiếu gương mặt đầy nếp nhăn của Trương Tương lúc tối lúc sáng, hào quang trong mắt lão ở trong bóng tối sâu thẳm, cực kỳ giống sói dữ bên trong rừng rậm, lại không ăn máu thịt, chỉ giết nhân tâm.
Từ Hàn trâm mặc thêm lần nữa, hắn đưa mắt nhìn vị lão giả trước mắt này, chợt cảm thấy có lẽ cả thành Trường An, người đáng sợ nhất không phải là Vũ Văn Lạc cao cao tại thượng, cũng không phải Chúc Hiên một tay che trời, mà là vị Thừa tướng Đại Chu không ai từng chú ý, sớm đã dần dần già đi trước mắt này.
Sau vài hơi thở, gió lạnh ngoài cửa sổ đột nhiên tạm ngưng.
Ánh nến một lần nữa chiếu sáng căn phòng.
Trên mặt Trương Tương lần thứ hai hiện ra ý cười hòa ái, lão nâng chén trà trước mắt lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói: "Phủ chủ là người thông minh.”
"Ta nghĩ trước khi đến Phủ chủ cũng đã biết ta sẽ không đáp ứng việc này, như vậy hiển nhiên sẽ có sở cầu khác. Nói đi, có lẽ lão phu có thể giúp đỡ một hai ở trong năng lực của mình."
Từ Hàn nghe được lời nói như vậy, vẻ ngưng trọng trên mặt cũng không bởi vậy mà trở nên thoải mái.
Hắn cũng không thích tiếp xúc với người như Trương Tương, loại cảm giác bại lộ không sót gì trước mặt người khác đối với Từ Hàn mà nói cũng không phải là trải nghiệm quá tốt.
Nhưng hắn lại không có sự lựa chọn.
Cho nên khi đó hắn cắn răng, lần nữa ngửa đầu nhìn về phía vị Thừa tướng Đại Chu này.
Con ngươi bình tĩnh, cũng trâm giọng nói.
"Ta muốn tất cả hồ sơ của Ân gia năm năm qua.'...