Chương 35: Cướp nhà giàu cứu chúng ta
Chương 35: Cướp nhà giàu cứu chúng taChương 35: Cướp nhà giàu cứu chúng ta
Sau khi từ phủ Thừa tướng trở về, Từ Hàn đã nhốt mình trong phòng suốt hai ngày.
Hắn chưa bao giờ rời khỏi cửa phòng, cũng chưa bao giờ gặp bất cứ kẻ nào, ngay cả đồ ăn đều là Diệp Hồng Tiên hoặc là Tân Khả Khanh tự mình đưa đến cửa.
Không ai biết hắn đang làm gì.
Thời gian hai ngày nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Nhưng đủ để xảy ra rất nhiều điều.
Ví dụ như về việc phân phối lương thực cứu trợ thiên tai cho các châu quận trong mùa đông này như thế nào.
Từ đầu đông đến nay, tuyết trong thành Trường An rơi xuống đứt quãng, thời tiết cực kỳ âm u, khiến người ta không hiểu sao có chút phiền lòng.
Tuyết đọng chất đống trong Thiên Sách phủ trải ra một tâng dày ở trên mặt đất, một phần Phủ quân đang xử lý. Vì tiết kiệm chi phí nên Thiên Sách phủ cũng không có mời bất kỳ tôi tớ nào, tất cả việc vặt đều là người nhà mình quản lý, có chút keo kiệt, nhưng hoàn cảnh hôm nay cuối cùng có thể tiết kiệm tiền tài thì nên tiết kiệm một chút.
"Thế nào rồi?" Lúc này cửa lớn Thiên Sách phủ bị đẩy ra, Diệp Hồng Tiên mặc y phục màu đỏ giãm tuyết đọng cất bước vào, Phương Tử Ngư ở trên đài diễn võ tỷ thí kiếm phát cùng một vị quân lính Thiên Sách phủ thấy thế vội vàng nghênh đón, có chút lo lắng hỏi.
Diệp Hồng Tiên cau mày, lắc lắc đầu.
"Hai mươi vạn lượng bạc trắng, Ký châu chỉ có một thành." Nàng trâm giọng nói.
Lời này nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh lập tức ngưng lại.
Hai mươi vạn lượng bạc quả thật là một con số không nhỏ, nhưng đặt ở cả Đại Chu cũng không tính là cái gì to lớn, mà một thành trong đó cũng chỉ như là muối bỏ biển đối với Ký châu bây giờ, cái này còn không đề cập đến trong quá trình phân phát tâng tâng lớp lớp ít nhất sẽ bị các quan viên ăn mất bảy tám phần.
Cuối cùng rơi vào trong tay Ký châu sẽ không vượt qua năm ngàn, năm ngàn lượng bạc có thể làm cái gì? Đừng nói đất một châu, cho dù là một tòa thành nhỏ cũng không thể dựa vào chút ngân lượng này kiên trì qua mùa đông.
Phương Tử Ngư nghe vậy sắc mặt cũng trầm xuống, gương mặt xinh đẹp dày đặc sầu bi.
"Hai ngày nay Lộc tiên sinh cùng họ Chu lại phái người đưa tới tin tức, nói là ở Ký châu tuyết đã rơi dày, vài địa giới bởi vì thiếu lương thực mà xảy ra dân biến, Đại Hoàng thành phái ra sĩ tốt trấn an dân chúng nửa bước khó đi, việc xây dựng lại tòa thành này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại, mà bên ngoài Kiếm Long quan dường như triều Hạ lại bắt đầu điều động quân đội...' Phương Tử Ngư nhíu mày nói, hiển nhiên cũng rất lo lắng đối với việc này.
Diệp Hồng Tiên nghe vậy cũng thở dài, không biết nên nói cái gì.
"Chẳng lẽ người triều đình đều là mấy kẻ ngốc? Không biết một khi Ký châu bị phá, Lương châu sẽ bại lộ không sót chút nào dưới thiết ky triều Hạ." Phương Tử Ngư tiếp tục nói, vẻ mặt có chút hoang mang, nàng quả thật không rõ, đạo lý mà ngay cả cô cũng nhìn thấu nhưng vì sao những đại nhân vật trong triều đình này hết lần này tới lần khác đều nhìn không rõ. "Đâu phải nhìn không rõ, chỉ là không muốn nhìn mà thôi." Diệp Hồng Tiên rốt cuộc là người từ nhỏ sống ở Trường An, một câu liền chọc thủng nguồn gốc của dị tượng này.'Nhưng Chúc Hiền cũng không ngốc, vì sao triều đình chỉ bỏ ra chút tiền bạc như vậy, ta nghe cha ta nói, hơn phân nửa còn lại đều rơi vào túi Chúc Hiền, đoán chừng giờ phút này hắn đang khẩn trương xây dựng lại Thương Long quân đấy."
"Họ Từ đâu? Tại sao trong nhiều ngày như vậy mà không gặp hắn? Xảy ra chuyện lớn như vậy...' Tính tình Phương Tử Ngư xưa nay tùy tiện, nghe xong những lời này liền không khỏi lẩm bẩm nói.
"Từ công tử mấy ngày trước vì chuyện quyên góp tiên bạc mà bận rộn, phỏng chừng mấy ngày nay đang nghỉ ngơi, chúng ta vẫn là đừng quấy rầy hắn...' Tân Khả Khanh một bên vẫn im lặng không lên tiếng nghe vậy cuối cùng lên tiếng, thế nhưng không biết xuất phát từ tâm tư gì, cô ở trước mặt Diệp Hồng Tiên luôn không khỏi có chút thế yếu, thanh âm cũng nhỏ đi vài phần.
Diệp Hồng Tiên lúc đó cũng nhìn Tần Khả Khanh một cái thật sâu, vốn định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài.
"Từ Hàn làm việc tự có chừng mực của hắn, chúng ta không cần lo lắng."
Nói xong lời này, ba vị nữ tử liếc nhau, đều thấy được một chút bất đắc dĩ từ trong ánh mắt đối phương.
Tình cảnh hiện giờ của Thiên Sách phủ rất đáng lo, Lộc tiên sinh không có ở đây, Từ Hàn lại không biết mấy ngày nay làm cái gì, các nàng bận đến luống cuống tay chân, lại không cách nào đạt được một chút thành quả, cảm giác như vậy quả thực làm cho các nàng có chút uể oải.
"Đúng rồi, lần này ta đi còn nói với cha ta một chuyện." Thấy bầu không khí ảm đạm, Diệp Hồng Tiên vội vàng chuyển đề tài.
Phương Tử Ngư cúi đầu nghe vậy ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Hồng Tiên.
"Chúc Hiền đã gửi thiệp mời cho Linh Lung các, nghe nói Tư Không Bạch đang trên đường tới rồi."
"Cái gì?" Sắc mặt Phương Tử Ngư lập tức biến đổi, phải biết rằng Ninh Trúc Mang cùng Chung Trường Hận đã chết trong tay Tư Không Bạch, Phương Tử Ngư hận thấu xương vị Tiên nhân kia, nghe câu nói này, đương nhiên không tránh khỏi trong ngực tâm tình cuồn cuộn.
"Phương sư tỷ, tỷ cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, việc này...' Tân Khả Khanh thấy cô như thế, nhất thời có chút lo lắng, vội vàng nhẹ giọng nói.
"Yên tâm, ta cũng không phải kẻ ngốc, cũng sẽ không vội vàng đi chịu chết." Phương Tử Ngư cười cười, tuy nói như thế, chỉ là sắc mặt đầy ý cười kia nhìn thế nào cũng mang theo đắng chát cùng bất đắc dĩ nồng đậm.
"Meol"
Ngay khi ba nữ tử nói lời này, một đạo thân ảnh màu đen chợt từ chỗ nào đó lao ra, chính là Huyền nhi mấy ngày nay một mực ở trong phòng cùng Từ Hàn.
Con mèo đen kia rơi vào bên cạnh ba người, không coi ai ra gì nghiêng đầu nhìn các nàng, dường như đang nghi hoặc các nàng đến tột cùng đang nói cái gì.
Ba người lúc này đương nhiên cũng nhìn thấy Huyền nhi, các nàng trước tiên sửng sốt, lập tức liền ý thức được cái gì đó, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía một chỗ nào đó của Thiên Sách phủ, mà ở nơi đó, vị thiếu niên cánh tay phải buộc vải trắng, mặc nhung sam màu xanh chậm rãi đi tới đúng như các nàng dự liệu.
Hắn vẫn là bộ dáng như vậy, dáng người thon dài, quần áo gọn gàng. Chỉ là khuôn mặt có chút lôi thôi đại khái là bởi vì mấy ngày nay nhốt mình ở trong phòng không ra cửa. Nhưng trong đôi mắt kia của hắn lại lóe ra hào quang, sáng quắc bức người.
"Họ Từ."
"Từ công tử!"
“Từ Hàn!"
Ba xưng hô khác nhau phát ra từ miệng ba nữ tử, hiển nhiên bọn họ đều không giấu được mừng rỡ đối với Từ Hàn xuất hiện, ít nhất có hắn ở đây thì các nàng không cần như ruồi không đầu, bận trước bận sau, lại không hề tìm không được phương hướng.
"Vất vả cho các ngươi rồi." Từ Hàn lúc này đi tới trước mặt các nàng, cười gật đầu. Mặc dù mấy ngày không có ra ngoài, nhưng bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn đại khái đều biết, đương nhiên cũng hiểu rõ ba nữ tử này mấy ngày nay vất vả.
Mà dứt lời này, hắn liên nhìn quân lính Thiên Sách phủ đang bận rộn chuyện của mình ở xung quanh.
"Thiên Sách quân ở đâu!" Lông mày hắn trâm xuống, lập tức cao giọng quát.
Hơn trăm gã quân lính Thiên Sách phủ còn lại nghe vậy lập tức đồng loạt buông công việc trên tay mình xuống, cất bước một cái liền đi tới trước người Từ Hàn, vẻ mặt nghiêm túc xếp hàng ở chỗ đó.
"Thuộc hạ có mặt." Sau đó những hán tử vừa rồi còn đang quét dọn tuyết đọng phát ra một tiếng hét lớn, khí thế quanh thân đột nhiên trở nên nghiêm túc bức người.
"Cùng ta đi một lần." Từ Hàn thấy thế rất hài lòng gật đầu, lúc này làm bộ muốn rời đi, những quân lính Thiên Sách phủ kia không hỏi đi nơi nào, làm chuyện gì, bọn họ chỉ là nghe lệnh đuổi theo Từ Hàn, mấy trăm người bước đi chỉnh tề, tựa như một chỉnh thể.
Cho đến khi Từ Hàn dẫn mọi người đi tới cửa, đám người Phương Tử Ngư lúc này mới phục hồi tinh thân lại, các nàng theo bản năng hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?"
Từ Hàn khi đó quay đầu lại, cười nhạt một tiếng, lộ ra một hàng răng trắng như tuyết dưới cánh môi.
Sau đó hắn nhẹ giọng nói.
"Cướp nhà giàu cứu chúng ta."