Chương 36: Oan ức được rửa sạch
Chương 36: Oan ức được rửa sạchChương 36: Oan ức được rửa sạch
Trường An là một nơi rất kỳ quái.
Ở đây ngươi có thể nhìn thấy muôn màu của toàn bộ Đại Chu.
Có dân chạy nạn từ biên thùy tới, khóc lóc, kêu rên, ngày đêm nằm rạp ở trong thành, chỉ vì xin được lương thực có thể qua ngày.
Cũng có thương nhân qua lại khắp nơi, la hét, bày mưu tính kế về việc buôn bán của mình, chỉ vì vợ con phương xa có thể sống an ổn qua ngày.
Còn có vương tôn quý tộc, mỗi ngày hoa thiên tửu địa, thường thường phát sinh chuyện vung tiên như rác, gân như đến mức không đáng nhắc tới.
Mà không thể nghi ngờ, Túy Tiên Lâu chính là nơi mà đám công tử phú thân này yêu thích nhất.
Trong thanh lâu san sát ở Trường An, Túy Tiên Lâu dù sao cũng có thể xếp vào top 10. Mỗi ngày con cháu nhà giàu ăn uống say sưa ở chỗ này đếm không xuể, các cô nương trang điểm lộng lẫy, ưỡn núi đồi trắng nõn trước ngực, mỗi ngày ra sức kiếm bạc cho chủ nhân sau lưng Túy Tiên Lâu.
Sắc trời dần dần tối sâm lại, trời lại rơi xuống một chút tuyết nhỏ.
Người đi đường quấn chặt quần áo trên người, thần sắc trước khi lên đường vội vội vàng vàng.
Ngoài phòng trời giá rét, nhưng trong Túy Tiên Lâu lại một bộ cảnh tượng nóng rực.
Các cô gái lộ ngực lộ sữa chào đón khách nhân, đám khách uống rượu vui vẻ không ngừng từ trong túi lấy ra từng tấm ngân phiếu.
Ân Như Quy ngồi trên lầu nhìn một chút tình cảnh như vậy, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười. Y uống vào Nữ Nhi Hồng do người hầu đưa tới, híp mắt, vẻ mặt thật là thích ý.
Túy Tiên Lâu là sản nghiệp của Ân gia, cũng là một trong những nơi sinh ý thịnh vượng nhất của Ân gia mua ở Trường An. Xem như chỉ thứ của Ân gia, có thể mưu được một phần công việc như vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn nữa, Ân Như Quy nghĩ chỉ cần mình xử lý tốt, qua vài năm nữa nói không chừng có thể được chủ gia tán thành, đến lúc đó đó chính là chuyện tốt một người khiến gà chó lên trời.
Vì vậy y cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. ...
Đêm dần dần sâu, người hành tầu trên đường phố Trường An càng ngày càng ít, mà cảnh tượng trong Túy Tiên Lâu lại càng ngày càng náo nhiệt.
Hai chỗ chẳng qua chỉ cách một bức tường, lại tựa như là hai thế giới.
Lúc này, cửa lớn Túy Tiên Lâu bị người đẩy ra, một vị thiếu niên mặc nhung sam màu lam, cánh tay phải buộc thanh trắng đi vào trong đó. Người hầu cùng đám Tú bà vội vàng thân thiện đi tới nghênh đón vị khách này.
Tuy rằng bộ dáng của vị khách này không thể so sánh với những công tử nhà giàu quân áo hoa quý kia, nhưng dù sao cũng là Trường An, không chừng phía sau tiểu tử không đáng chú ý lại là gia sản bạc triệu.
Chẳng qua thiếu niên kia cũng không để ý tới người hầu đến bắt chuyện, mà tự mình tìm được một chỗ trống rồi ngồi xuống, cũng không để ý tới các cô nương đến hầu hạ.
Tú bà cùng đám người hầu rốt cuộc là người lăn lộn không ít ngày ở Túy Tiên Lâu này, liếc mắt một cái liền nhìn ra người tới không tốt. Vì thế Ân Như Quy ngồi trên đài cao liền được mời xuống. ...
"Các hạ đi tới Túy Tiên Lâu của ta, không uống rượu cũng không tìm cô nương, có phải là tìm nhầm chỗ hay không?" Ân Như Quy nhíu mày ngồi xuống trước người vị thiếu niên kia, rót cho mình một ấm trà, ngữ điệu bình tĩnh hỏi.
Đương nhiên trong bình tĩnh như vậy còn mang theo chút kiêng ky.
Dù sao Túy Tiên Lâu này là sản nghiệp của Ân gia, Ân gia chính là quý tộc trong thành Trường An, kết giao mật thiết cùng Trường Dạ ty, thậm chí vài ngày trước còn cho Chúc Hiền một khoản tiền tài không nhỏ để gây dựng lại Thương Long quân.
Người dám đến Túy Tiên Lâu gây sự, hoặc là kẻ thật sự ngốc, hoặc là đại nhân vật có chỗ dựa sau lưng.
Trước khi không xác định được thân phận đối phương, Ân Như Quy không dám làm liều, sau khi y nói ra lời như vậy, vẻ mặt mặc dù vô cùng thoải mái, nhưng trong đầu đã nhanh chóng tìm kiếm, thiếu niên trước mắt tuổi tác, ăn mặc như vậy đến tột cùng là công tử của nhà Vương hầu nào.
"Không uống rượu, không tìm cô nương chẳng lẽ không thể đến Túy Tiên Lâu này sao?" Thiếu niên kia dường như cũng không biết tâm tư Ân Như Quy, hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà trước bàn, trong miệng liền nhàn nhạt hỏi.
"Công tử nói cái gì vậy, Túy Tiên Lâu ta vốn là uống rượu nghe hát tìm vui, không làm những thứ này vậy đến Túy Tiên Lâu ta làm cái gì?" Ân Như Quy đáp lại như vậy, lông mày khi đó lại không lộ dấu vết nhíu lại. Vì không để xảy ra chuyện, cũng vì quản lý tốt tòa Túy Tiên Lâu này, y đã thao luyện qua rất nhiều lần.
Y đã sớm xem qua chân dung công tử nhà giàu trong thành Trường An, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, y đều đã nhớ kỹ trong lòng, nhưng trong những người này dường như cũng không có ai có thể tương xứng cùng thiếu niên trước mắt này.
"Đúng không?" Nếu nói như vậy, quý lâu ngoại trừ cô nương cùng rượu ngon thì không làm chuyện gì khác nữa?" Ánh mắt thiếu niên kia lúc đó híp lại, thẳng tắp nhìn Ân Như Quy, hỏi như thế.
Ân Như Quy trong lòng nhảy dựng, âm thầm cảm giác được có chút không ổn, nhưng bề ngoài vẫn kiên trì nói: "Đương nhiên là không có, ta chính là người làm ăn quy củ, Ân gia ta chính là Trường Dạ ty..."
Ân Như Quy dựa theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện báo ra tên Trường Dạ ty, y muốn nhắc nhở thiếu niên không rõ lai lịch trước mắt này, không nên tự cho mình, cũng không nên gây phiền toái cho y.
Chẳng qua y còn chưa nói hết lời, đã bị thiếu niên kia cắt đứt.
"Mùa đông năm Thái Nguyên thứ mười bốn, bảy người Hồ gia chạy nạn vào thành Trường An, ở miếu rách ngoài ngoại ô, một đêm bốn vị nam định chết đi một cách ly kỳ, vợ của ba người không biết tung tích."
"Mùa hạ năm Thái Nguyên thứ mười lăm, Kim Tào Đại Chu vì bao che một nhà phạm án mà bị xét nhà, nữ định bị phái đến biên tái đều mất tích ly kỳ trong khi vẫn chưa đến nơi phục dịch."
Thiếu niên tựa như cố ý làm, khi hắn nói chuyện, thanh âm trở nên cực lớn, thậm chí còn trộn lẫn một chút lực lượng trong đó, thế cho nên thanh âm cao vút của hắn rõ ràng lọt vào tai mỗi người ở đây.
Chuyện này đương nhiên sẽ dẫn tới mọi người đưa mắt nhìn qua, nhất là những công tử ca cả ngày không có việc gì làm, lại càng cực kỳ yêu thích cảnh tượng náo nhiệt như vậy, đồng loạt dừng lại ma trảo tùy ý để trên người cô nương bên cạnh, đảo mắt nhìn về phía nơi này. Chẳng qua bọn họ không chú ý tới chính là, theo lời của thiếu niên kia, có mấy vị nữ tử ở đây biến sắc. Thiếu niên thu hút sự chú ý của mọi người thành công, nhưng hắn lại không có chút ý định dừng lại.
"Mùa đông năm Thái Nguyên thứ mười lăm, ở ngoại ô Trường An, một nhà tá điền Lý Thanh Dự không hiểu sao gánh vác một ngàn lượng nợ, không có khả năng trả, ban đêm một đám côn đồ xông vào nhà đánh chết Lý thị, đả thương Lý Thanh Dự, hai nữ nhi dưới gối bị bắt đi, đến nay vẫn chưa kết án"...
Thiếu niên kia chậm rãi nói, trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, vẫn liệt kê ra hơn mười vụ án nữ tử mất tích hoặc là bị cưỡng ép bắt đi.
Sắc mặt Ân Như Quy cũng theo lời thiếu niên mà càng thêm âm trầm, trong đôi mắt đen nhánh kia lóe ra hào quang ác độc, tựa như một con ác lang hận không thể xé nát thiếu niên trước mắt này.
"Công tử nói những lời này đến tột cùng là ý gì? Có liên quan gì đến Túy Tiên Lâu chúng ta đâu?" Ân Như Quy bình tĩnh hỏi, ngữ điệu của y trầm thấp tựa như gió tuyết ngoài phòng, u hàn lạnh như băng.
Thiếu niên kia nghe vậy lúc đó chợt cười, sau đó hắn đảo mắt nhìn về phía những nữ tử bị khách nhân đùa giỡn, nói.
"Ta là thiếu chủ Thiên Sách phủ Từ Hàn!"
"Hôm nay phụng lệnh thừa tướng điều tra Túy Tiên Lâu trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ, vu hãm trung lương, hại tính mạng người, chư vị có oan khuất đều có thể trình báo."
"Từ Hàn ta lấy mạng lập thệ, hôm nay tất sẽ cho chư vị một cái trâm oan đắc tuyết!" (Oan ức được rửa sạch)