Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 39: Tình Cảnh Khốn Cùng Của Thôi Quốc Trụ

Chương 39: Tình cảnh khốn cùng của Thôi Quốc trụ Chương 39: Tình cảnh khốn cùng của Thôi Quốc trụChương 39: Tình cảnh khốn cùng của Thôi Quốc trụ

Năm mươi vạn đại quân bị diệt ở Đại Hoàng thành.

Đây gần như là tất cả tài sản của Thôi gia, mà Thôi Đình lại tự tay thiêu rụi toàn bộ.

Tuy rằng chính y may mắn sống sót, nhưng điều này cũng không thể thay đổi tình cảnh của Thôi gia dưới sự giáp công của hai đại gia tộc Khâu gia cùng Giang gia, thực sự là một tấc khó đi.

Đại Hạ có tám vùng đất, lần lượt tên là Yến, Tề, Liêu, Cảnh, Ung, Doanh, Dự, Long.

Vị quốc sư sinh tử không biết của Hoàng tộc Đại Hạ từng có lời nói, tám châu Đại Hạ, đất phong bất quá một nửa.

Ngụ ý là Hoàng tộc Đại Hạ bất kể như thế nào cũng phải nắm đất của bốn châu ở trong tay mình. Cảnh châu là đất phong của Khâu gia Khâu Tẫn Bình, Ung châu là đất phong của thần Giang gia Giang Chi Thần, Long châu là đất phong của Thôi Đình, còn Liêu châu thì chia cho các vương hầu. Bốn châu còn lại Hoàng tộc Đại Hạ nắm thật chặt trong tay, cho dù có công lao lớn cũng quyết không phong thưởng ra ngoài.

Đối với hai nhà Khâu Giang dã tâm bừng bừng sớm đã không thỏa mãn chỗ đất phong duy nhất, bọn họ muốn tiến thêm một bước, mà biện pháp tốt nhất tự nhiên chính là hoàn toàn đánh bại Thôi gia hiện giờ.

Vì thế mấy ngày nay tấu chương trên triều đình buộc tội Thôi Đình binh bại ở Đại Hoàng thành, chôn vùi năm mươi vạn quân Hạ như tuyết rơi được trình lên, Lý Du Lâm thân là Hoàng đế Đại Hạ mặc dùn còn chưa tỏ thái độ, nhưng một bầu không khí gió giật trước lúc bão vê đã bao phủ trong đô thành Hoành Thành của Đại Hạ.

Nghị triều sớm qua đi, Thôi Đình sắc mặt âm trầm cau mày trở lại phủ đệ của mình, y chưa từng để ý tới bất cứ kẻ nào. Sau khi về đến nhà, xách theo hai vò rượu ngon liền một mình nhốt trong phòng. Mọi người thấy y như thế, cũng không dám đụng vào vị quốc trụ đại nhân này, đồng loạt tạm thời buông chuyện trong tay vội vàng báo cáo với y.

Thôi Đình đóng cửa phòng mở vò rượu ra liền ngửa mặt uống một vò, rượu theo khóe miệng của y trượt xuống, thấm ướt y phục của y, nhưng y lại không để ý chút nào, vẫn ùng ục rót toàn bộ một vò rượu ngon thượng hạng vào trong miệng. Nhưng bởi vì uống đến mức quá nhanh một chút, gần một nửa một VÒ rượu này đã rơi vãi ra ngoài.

Nếu như vị Sở Cừu Ly ham rượu hơn cả mạng kia nhìn thấy cảnh tượng này tất nhiên sẽ không tránh khỏi cảm thán một hồi Thôi đại quốc trụ phung phí của trời

Uống xong một vò rượu ngon, Thôi Đình ném mạnh vò rượu trong tay, đập vỡ nó trên mặt đất, giống như là muốn nhân cơ hội này phát tiết ra phẫn hận trong lòng mình.

Đáng tiếc là sau khi làm xong những chuyện này, thần sắc trên mặt Thôi quốc trụ vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp gì, vẻ phẫn nộ khi đó tản đi, suy sụp cùng bi thiết nổi lên đuôi lông mày, thân thể y mềm nhữn ngồi liệt trên mặt đất. ...

Quốc trụ đại nhân nhốt mình ở trong phòng ước chừng mấy canh giờ, từ buổi trưa đến sắc trời dần tối, ngoại trừ gọi người đưa vài lần rượu qua ra thì không còn một chút trao đổi nào với kẻ dưới.

Các mưu sĩ phủ Quốc trụ trong tay cầm tin báo từ khắp nơi truyền đến, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, muốn giao cho Thôi Đình định đoạt, nhưng mỗi lần đều bị y uống say khướt mắng ra.

Cho dù là những thân tín đi theo Thôi Đình nhiều năm này cũng cảm thấy một cỗ cảm giác vô vọng. Hai nhà Khâu Giang đã hạ quyết tâm muốn Thôi gia vĩnh viễn không có ngày trở mình, chính trong thời gian một ngày Thôi Đình này, lại không biết có bao nhiêu tấu chương buộc tội y bị trình lên. Mọi người khi đó ngươi xem ta xem ngươi, đại khái đều sinh ra tâm tư mưu đồ đường khác.

Đạo lý tan đàn xẻ nghé này, xưa nay không chút thay đổi nào. ...

Thôi Đình có ngu xuẩn đến đâu cũng từng là nhân vật dưới một mình trên vạn người ở Đại Hạ, sao có thể không nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của những thủ hạ dưới trướng y.

Y không phải không muốn quản, y biết nhưng không quản được.

Đất đai của một châu rộng lớn như thế nào? Ở Đại Hạ không biết có bao nhiêu người giờ phút này đang thèm thuồng Long châu của Thôi gia. Bao nhiêu người đã chờ ngày hôm nay, đến bỏ đá xuống giếng, chia một chén canh. Thôi gia không có năm mươi vạn đại quân kia, giống như là một lão nhân ôm đống gia tài khổng lồ, hoàn toàn không có chút sức lực nào để đối kháng với những cường đạo như hổ rình mồi kia.

Tấu chương trên triều đình một phần nối liền một phần, nhưng Thôi Đình có thể làm gì? Y bây giờ chính là một con cừu non chờ làm thịt, chờ những con sói dữ kia thương lượng làm thế nào để phân chia thịt mỡ trên người mình, sau đó y sẽ bị gặm nhấm sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Y cũng không phải không muốn làm gì đó, mà y biết hiện tại mình có làm gì cũng là vô ích.

Trừ phi y có thể biến ra mấy chục vạn đại quân, hoặc là phá vỡ cảnh giới Đại Diễn Cảnh trước mắt, leo lên cảnh giới Tiên Nhân. Mà hai thứ này nói là khó so với lên trời cũng không khoa trương chút nào.

Thôi Đình nghĩ tới đây, cười cười tự giễu, lại bưng chén rượu trước mắt uống một hơi cạn sạch.

Đây đã là vò rượu thứ bảy mà y uống hôm nay, đầu y đã có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ.

Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ phòng, dập tắt ngọn nến trên bàn.

Trong phòng lập tức trở nên tối đen.

"Ngay cả ngươi cũng tới khi dễ ta." Thôi Đình say khướt mắt mông lung lẩm bẩm, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đứng người lên, lảo đảo đi tới trước gián nến, thử dùng đá lửa bên cạnh thắp nến.

Thế nhưng có lẽ là bởi vì uống quá nhiều, chuyện đơn giản như vậy, y mất khoảng chừng thử bảy tám lần mới thành công.

Y nhìn ngọn nến một lần nữa đung đưa, trên khuôn mặt say khướt mông lung hiện ra một nụ cười vừa hài lòng lại điên khùng, y lảo đảo vươn tay, chỉ chỉ cây nến kia, nghiêm trang nói: "Ngươi sáng lên thật tốt cho ta, nếu còn dám tắt, bổn Quốc trụ liên sai người mang chém."

Lời này vừa dứt, Thôi Đình dường như rất hưởng thụ tư vị cao cao tại thượng như vậy, ý cười điên khùng trên mặt y khi đó lại nông đậm thêm vài phần.

"Đường đường là Quốc trụ đại nhân, hôm nay lại rơi vào tình trạng tác oai tác quái với một ngọn nến, quả thực buồn cười, quả thực buồn cười a."

Nhưng đúng lúc này, một tiếng cười nhạo đột nhiên vang lên từ phía sau lưng y.

Thôi Đình nghe vậy lập tức giật mình, vội vàng xoay người.

Đã thấy phía sau mình không biết từ lúc nào đã có một bóng người.

Bóng người kia cả người quấn áo bào đen, dưới mũ có một đôi mắt đỏ tươi hiện ra hào quang quỷ dị, giống như quỷ mị đứng ở nơi đó.

"Ngươi là ai?" Vẻ say khướt của Thôi Đình khi đó tỉnh hơn phân nửa, thân thể cũng theo bản năng lui đi một bước, kéo dài một khoảng cách tự cho là an toàn với bóng người kia. Mà đáy lòng lại càng dâng lên khiếp sợ vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment