Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 288 - Chương 40: Trợ Giúp

Chương 40: Trợ giúp Chương 40: Trợ giúpChương 40: Trợ giúp

Y chính là tu sĩ Đại Diễn cảnh, mặc dù bởi vì uống một chút rượu, phản ứng không bằng lúc bình thường, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể không lộ dấu vết đột nhiên xuất hiện ở trong phủ Quốc trụ này như vậy. Bởi vậy địch ý nhàn nhạt dâng lên trong lòng Thôi Đình, y âm thầm nghĩ có phải là sát thủ cừu gia phái tới lấy tính mạng của mình hay không.

"Quốc trụ đại nhân cần gì phải kinh hoảng, tại hạ cũng không phải là địch nhân của Quốc trụ, ngược lại... Người nọ nói như thế, thanh tuyến có chút khàn khàn. Mà tay hắn lúc đó cũng vươn ra, cởi cái mũ đội trên đỉnh đầu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, tuấn lãng, nhưng lại có chút non nớt. "Tại hạ chính là bằng hữu của Quốc trụ đại nhân."

Thôi Đình ngẩn người, y có thể xác định chính là người áo bào đen này có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở phủ Quốc trụ, như vậy tất nhiên có tu vi không thua kém Đại Diễn cảnh, nhưng tuổi tác đối phương lại trẻ như vậy, điều này quả thực ngoài dự liệu của Thôi Đình.

Bởi vậy y sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại,'Có ý gì?"

Khi y hỏi lời này, vẻ cảnh giác trong mắt vẫn chưa tan đi, dù sao có thể ngồi ở vị trí trụ cột quốc gia của Đại Hạ, há có thể bởi vì một câu nói của đối phương liền buông lỏng cảnh giác, nếu y thật sự là như thế, chỉ sợ đã sớm chết ở một góc không biết tên nào đó, sao còn có được thành tựu như hôm nay.

Người nọ nghe vậy cười cười, dường như cũng không thèm để ý cảnh giác trong mắt Thôi Đình.

"Tại hạ nghe nói cuộc sống của Quốc trụ đại nhân gần đây cũng không tốt lắm, cho nên đặc biệt đến giúp Quốc trụ vượt qua cửa ải khó khăn này."

"Giúp ta vượt qua khó khăn?" Thôi Đình nghe vậy lại sửng sốt, lập tức phát ra một trận cười to.

"Ha hai! Giúp ta vượt qua? Ngươi có biết thứ Thôi Đình ta đang phải đối mặt là cái gì không? Cho dù là Lý Du Lâm muốn bảo vệ ta cũng chưa chắc có thể bảo vệ được! Ngươi là cái thá gì? Ngươi có thể giúp được ta sao?" Dứt lời, y tựa như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới này lại phát ra một hồi cười to, bộ dáng kia nhìn qua ít nhiều có chút điên cuồng.

Nhưng người kia đối mặt với Thôi Đình vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như cũ.

Hắn mở miệng, bình tĩnh nói: "Ba mươi vạn tu sĩ luyện thể Kim Cương cảnh, không biết số lượng đại quân tinh nhuệ này có thể giúp được Thôi quốc trụ hay không?"

Ý cười điên cuồng trên mặt Thôi Đình đột nhiên thu liễm, y trầm mắt nhìn về phía người áo đen kia, híp mắt hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Cho dù y đã cố hết sức làm cho mình thoạt nhìn đủ bình tĩnh, nhưng khi hỏi lời này, đôi môi trên dưới của y run rẩy đã phơi bày nội tâm cuồn cuộn của y không sót một chút nào.

Người áo đen kia dường như sớm đã đoán được phản ứng của Thôi Đình, hắn khi đó híp mắt đánh giá nam nhân trước mắt một phen.

Y dáng người lảo đảo, tóc tai rối tung, trên quần áo đầy vết rượu, thậm chí quanh thân còn tản ra một mùi rượu khó ngửi. Người áo đen cười cười, hỏi ngược lại: "Quốc trụ đại nhân cho rằng, ngươi như thế này còn có chỗ nào đáng để ta lừa gạt sao?"

"..." Thôi Đình nghe nói này sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi, y cúi đầu trâm mặc xuống, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng y lại không thể không thừa nhận, hiện giờ y sớm cũng không phải là cái gì, chỉ cần đợi đến đám sói dữ như hổ rình mồi phân chia Long châu mà Thôi gia khổ tâm kinh doanh, đến lúc đó y chỉ còn có một cái hư danh quốc trụ Đại Hạ, nói không chừng còn kém Thái thú một tòa thành nhỏ nơi biên cương.

"Lời này là thật?" Thôi Đình trâm mặc một lúc lâu, sau đó một thời gian dài mới ngẩng đầu lên, thân sắc phức tạp cắn răng hỏi.

"Tự nhiên là thật." Người áo đen gần như ngay lúc y hỏi ra vấn đề này đã lên tiếng đáp lại. Cuối cùng hắn lại bổ sung: "Chỉ cần Thôi quốc trụ gật đầu, ba ngày sau, ba mươi vạn đại quân này sẽ xuất hiện ở Long châu, mặc cho Quốc trụ đại nhân điều khiển."

Người áo đen kia nói xong lời này, hắn liền híp mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vị nam nhân trung niên vẻ mặt suy sụp trước mắt này. Khí tức quanh thân hắn ngưng luyện, nhưng lại mang theo một cỗ khí tràng làm cho đáy lòng người ta phát lạnh. Cực kỳ giống quỷ mị giữa núi hoang dã lĩnh, câu hồn phách người.

Thôi Đình dưới ánh mắt của người áo đen kia, không biết vì sao có chút không thoải mái.

Ùng ục.

Y nuốt một ngụm nước bọt, một lúc lâu sau mới hỏi: "Cái giá phải trả thì sao? Ngươi muốn gì ở ta?"

Thôi Đình đương nhiên sẽ không tin trên đời này có thể có bánh từ trên trời rơi xuống, đối phương cho ra được ba mươi vạn tinh nhuệ như vậy, chắc chắn mong muốn cũng sẽ cực kỳ to lớn? Không hiểu rõ điểm này, Thôi Đình làm sao dám an tâm nhận một phần lễ vật như vậy?

Người áo đen kia nghe vậy lại cười nhạt một tiếng.

"Thôi quốc trụ thật sự cho rằng ngươi còn có chỗ mặc cả sao? Ngươi chỉ cần biết, mặc kệ như thế nào, tình huống cũng sẽ không kém hơn hiện tại, ít nhất vị trí Quốc trụ của ngươi có thể giữ lại, Long châu mà nhà ngươi đời đời kinh doanh cũng không bị sao cả, thậm chí chỉ cần Quốc trụ đại nhân hiểu rõ một chút, tiến thêm một bước cũng là không phải không có khả năng."

Lời này của người áo đen kia không thể nghi ngờ đã nói đến tâm khảm của Thôi Đình, y khi đó lại lâm vào trâm mặc.

Mãi cho đến một lúc lâu sau, y mới chua xót hỏi: "Vậy ta có thể biết ngươi là ai không?" "

Người áo đen kia lại cười, con ngươi màu đỏ tươi của hắn sáng lên, đôi môi tái nhợt hơi mở ra.

"Sâm La điện, Lưu Sanh.”
Bình Luận (0)
Comment