Chương 41: Ngự sử đại phu
Chương 41: Ngự sử đại phuChương 41: Ngự sử đại phu
Hôm nay Trường An vẫn còn tuyết rơi.
Nhưng đường phố trong tòa thành này lại rất náo nhiệt, nhất là trong những quán rượu ven đường kia, tiếng nói chuyện của các khách uống rượu càng không ngừng vang lên, mà nếu nghe thật kỹ một chút, kỳ thật lời nói của bọn họ đại khái đều cùng một chuyện.
Thiếu phủ chủ Thiên Sách phủ Từ Hàn, mấy ngày nay giống như phát điên, cầm lệnh điều tra không biết lấy từ đâu ra, liên tiếp niêm phong mấy tòa sản nghiệp dưới danh nghĩa của Ân gia. Một thanh lâu, một sòng bạc, hai tiệm cầm đồ còn có gần ngàn mẫu ruộng đất ở ngoại ô thành thị. Lại càng đào ra được trăm thi thể nữ ở hậu viện Túy Tiên lâu, đây chính là vụ án mạng lớn nhất Trường An năm nay. Trong lúc nhất thời dân gian hô to mong muốn quan phủ giải thích càng lúc càng lớn, triều đình đứng ngồi không yên, đầu tiên là phái ra một trong Cửu khanh là Đình úy Đỗ Dương Xuân điều tra việc này, hôm nay lại vội vàng phái Ngự sử đại phu Trương Động Ninh, một trong Tam công xuất mã, lệnh trong vòng năm ngày phải điều tra ra manh mối.
Dân chúng trên phố không có tâm tư quan tâm chuyện tranh quyền đoạt lợi giữa các phe phái, chẳng qua chỉ cảm thấy Phủ Thiên Sách làm một chuyện tốt khiến lòng người sảng khoái, trong lúc nhất thời dân gian đối với phong bình của Từ Hàn có thể nói là một làn sóng tốt hơn một chút, nói thẳng Từ Hàn chính là người hiếm hoi của triều đình Đại Chu gần đây cương trực công chính.
Chỉ là có người được tán thưởng, đương nhiên cũng có người loay hoay đến sứt đầu mẻ trán.
Ân Thành với tư cách là gia chủ đương nhiệm của Ân gia chính là người lo âu nhất trong đó.
Túy Tiên lâu cũng tốt, sòng bạc cũng được, tuy rằng đều là sản nghiệp có chút trọng yếu của Ân gia trong thành Trường An, nhưng Ân gia dù sao nhà lớn nghiệp lớn, những tổn thất này mặc dù làm cho bọn họ đau lòng không thôi, nhưng lại xa xa đến mức thương gân động cốt.
Nhưng hết lần này tới lần khác vị Thiếu phủ chủ Thiên Sách phủ kia lại dường như cũng không phải là một người đúng lý liên tha.
Hắn mang trăm thi thể nữ tử mang về Thiên Sách phủ, mấy trăm kỹ nữ của Túy Tiên lâu cũng bị hắn lấy danh nghĩa bảo vệ nhân chứng cho ở lại Thiên Sách phủ. Ân Thành có lý do để lo lắng, bởi vì với sự ngoan độc mà vị Phủ chủ Thiên Sách phủ này biểu hiện ra thì hắn rất có thể sẽ mượn lý do này triệt để kéo Ân gia vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Dù sao bất kể là nguyên nhân cái chết của trăm khối nữ thi kia hay là lai lịch của mấy trăm nữ kỹ nữ nọ, nếu thật sự truy tận nguồn gốc, chuyện liên lụy phía sau cũng không phải chỉ ném ra một hai con dê non thế tội như Ân Như Quy là xong chuyện.
Ân Thành mấy ngày nay đã không chỉ một lần tới cửa tìm Chúc Hiền, mà đối phương quả thật cũng đã cho ra thái độ của y, đầu tiên là lệnh cho Đình úy Đỗ Dương Xuân của Đại Chu ra mặt tiếp nhận việc này, chỉ cần lấy ra nhân chứng vật chứng từ trong Thiên Sách phủ là có thể biến chuyện lớn hóa thành nhỏ, cuối cùng kiếm vài tên thế tội. Chuyện như vậy là sở trường của Trường Dạ ty xưa nay.
Nhưng ai ngờ gia hỏa Từ Hàn kia lại là một người dâu muối không vào, Đình úy Đỗ Dương Xuân đại nhân trước sau mang theo hộ vệ đến Thiên Sách phủ đòi người hơn mười lần, đều bị đối phương cự tuyệt ngoài cửa. Trên tay Từ Hàn có lệnh điều tra của Trương tướng, hắn mượn chuyện này liền tuyên bố vụ án này do Thiên Sách phủ toàn quyền phụ trách, căn bản không cho Đình úy một chút cơ hội nhúng tay vào.
Nhìn bộ dáng một mực muốn cắn chết Ân gia của Từ Hàn, Ân Thành cũng có chút nóng nảy, gã lại vội vàng suốt đêm chạy tới Trường Dạ ty, lúc này mới có chuyện sáng nay triều đình hạ lệnh cho Ngự sử đại phu Trương Động Ninh tiếp nhận việc này. Cũng vì chuyện này cho nên tảo triều vừa qua, Ân Thành đã mang theo mấy vị trưởng lão trong nhà sớm đã chờ ở ngoài Phổ Thiên cung, đợi gặp được Trương Động Ninh liền vội vàng nghênh đón, theo lão cùng đi tới Thiên Sách phủ, y biết nếu không lấy được những nhân chứng vật chứng kia vào trong tay, vậy thứ chờ đợi Ân gia chính là một trận tai họa ngập đầu. ...
"Tiểu Hàn, chiêu rút củi dưới đáy nồi của ngươi hay a!" Trong Thiên Sách phủ, Sở Cừu Ly nhìn tiền lương thực mà mấy ngày nay Từ Hàn thu được, lập tức mặt mày hớn hở.
Mấy ngày nay Thiên Sách phủ có thể nói là thu hoạch khá phong phú, trừ ngân lượng không nói, lương thực thu hoạch từ trong kho của các điền sản Ân gia niêm phong lúc trước ước chừng đã nhiều tới vạn thạch.
Sở Cừu Ly nói những lời này, thân thể lại ra vẻ vô sự đi đến đống ngân phiếu chồng chất như núi kia, y cười tủm tỉm vươn tay, ánh mắt lại lơ đễnh nhìn Từ Hàn đang ngồi ở bàn đá an tâm uống trà.
Đùng!
Chỉ là y vừa mới sờ tới một tờ ngân phiếu, một cánh tay đã duỗi ra hung hăng vỗ vào mu bàn tay y.
Chủ nhân của bàn tay kia hiển nhiên dùng sức thật lớn, cả Thiên Sách phủ vang vọng một tiếng giòn vang rõ ràng.
"Làm gì vậy? Lại mang đi uống rượu?" Chỉ thấy Phương Tử Ngư hai tay chống thắt lưng, nhíu mày, một bộ đàn bà chanh chua chửi đổng, hung dữ nhìn chằm chằm Sở Cừu Ly.
Sở Cừu Ly dường như cũng cực kỳ sợ cô nương Phương Tử Ngư tính cách nóng nảy này, y ấm ức dùng tay còn lại của mình vuốt vuốt mu bàn tay bị đánh sưng đỏ, bộ dáng như cô vợ nhỏ bị ghẻ lạnh. Y yếu ớt nói: "Không phải ta đang giúp tiểu Hàn nhìn một chút... Ngân phiếu này là thật hay giả sao..."
"Còn cần ngươi sao, chúng ta không có mắt à?" Chỉ là Phương Tử Ngư cũng không thèm cho y mặt mũi, nàng khi đó mở to tròng mắt nhìn chằm chằm Sở Cừu Ly, liền lớn tiếng quát.
Mọi người cũng đã quen với cảnh tượng như vậy cho nên không để việc này ở trong lòng, ngược lại cảm thấy có chút thú vị, khi đó phát ra từng trận cười vang.
Từ Hàn lúc này nhìn sắc trời, cảm thấy canh giờ không còn sớm, liên đứng dậy.
"Hồng Tiên, bên phía Lộc tiên sinh chuẩn bị như thế nào rồi?" Hắn nhìn về phía nữ tử áo đỏ bên cạnh, nhẹ giọng hỏi.
"Sĩ tốt phái tới vận chuyển những vật tư này đã đến Trường An ngày hôm qua, hiện tại có lẽ cũng đã chuẩn bị thỏa đáng." Diệp Hồng Tiên nghe vậy đứng dậy, nhẹ giọng nói.
Một ngày trước khi đi đến Túy Tiên lâu, Từ Hàn đã lấy bồ câu truyền thư thông báo cho Đại Hoàng thành bảo bọn họ phái người đến hộ tống tiền lương, Trường An cách Đại Hoàng thành chỉ tâm mười ngày đi đường, những sĩ tốt kia đều là tinh nhuệ, bởi vậy chỉ mất năm sáu ngày đã đến nơi này.
"Ừm, vậy làm phiền ngươi chạy một chuyến đưa mấy thứ này cho bọn họ, tuy rằng còn chưa đủ để hoàn toàn giải quyết các phương diện thiếu hụt của Ký Châu, nhưng ít nhiều có thể giảm bớt một chút." Từ Hàn khẽ gật đầu nói như vậy.
"Ừm"" Diệp Hồng Tiên gật đầu, nhưng lại có chút chần chờ hỏi,'Chỉ là số tiền lương này theo lý thuyết hẳn phải nộp lên quốc khố, nếu chúng ta cứ chiếm làm của riêng như vậy, vạn nhất bị Chúc Hiền lấy cớ..."
"Thời kỳ đặc biệt phải có thủ đoạn đặc biệt, chỉ cân chúng ta ổn định Ký Châu, trong thời gian ngắn Chúc Hiền cũng không dám làm gì chúng ta được, ngược lại nếu thế cục Ký Châu sụp đổ, vậy mới là tai họa ngập đầu đối với chúng ta." Từ Hàn nghe vậy trầm mắt đáp lại. Nghe nói như thế, Diệp Hồng Tiên cũng hiểu được đạo lý mà Từ Hàn nói quả thật cực kỳ đúng, nàng liền không chần chờ nữa, lập tức ra lệnh cho một ít phủ quân Thiên Sách phủ đã sớm an bài tốt, mang theo xe ngựa được chất đầy này từ cửa sau Thiên Sách phủ nhanh chóng đi ra ngoài.
Mà Từ Hàn nhìn bóng dáng đối phương rời đi, cho đến khi bọn họ hoàn toàn đi ra khỏi Thiên Sách phủ, lúc này hắn mới sửa sang lại quân áo của mình một phen, sau đó nói.
"Đi thôi."
"Đi đâu?" Đám người Phương Tử Ngư ở một bên nghe vậy sửng sốt, hiển nhiên có chút không hiểu đối với lời nói của Từ Hàn.
Từ Hàn khi đó cười cười, trường kiếm sau lưng đột nhiên ra khỏi vỏ.
"Đi gặp vị Ngự sử đại nhân đang trên đường đến đây."