Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 290 - Chương 42: Giải Quyết Bằng Đao Kiếm

Chương 42: Giải quyết bằng đao kiếm Chương 42: Giải quyết bằng đao kiếmChương 42: Giải quyết bằng đao kiếm

Ân Thành cùng vị Ngự sử đại phu mặc quan bào màu đen kia một trước một sau đi trên đường lớn thành Trường An.

Phía sau có hơn trăm vị hộ vệ từ Tham Lang bộ của Trường Dạ ty điều tới đi theo, trong đó còn có người quen cũ của Từ Hàn là Cổ Đạo Tả.

Bầu không khí giữa mọi người có chút nặng nề, Ân Thành ngược lại muốn mượn cơ hội này làm quen với vị Trương đại nhân đang làm Tam công kia. Nhưng thái độ của đối phương lại vô cùng lạnh nhạt, đối mặt với mấy đề tài trước sau của y, đối phương đều chỉ là trả lời một cách qua loa. Số lượng chữ từ trong miệng Trương Động Ninh phun ra từ trước đến sau không vượt qua số ngón trên hai tay.

Ân Thành ngược lại rất thức thời ngậm miệng, dù sao điều quan trọng nhất trong chuyến đi này là thu hồi nhân chứng cùng vật chứng trong Túy Tiên lâu bị Từ Hàn mang đi, nếu như bởi vì mình thất lễ mà chọc cho vị Trương Động Ninh này không vui, khiến cho lão ta ghét bỏ, vậy thật sự chẳng được nhiều hơn mất.

Cho nên bọn họ ở trong bầu không khí nặng nề như vậy xuyên qua con đường phồn hoa nhất thành Trường An, đi tới trước Thiên Sách Phủ.

Đương nhiên chuyện Ngự sử đại phu tiếp nhận vụ án nữ thi Túy Tiên lâu đã sớm truyền ra ở Trường An, giờ phút này đoàn người gióng trống khua chiêng đi trên đường không tránh khỏi bị những người đi đường chỉ trỏ.

Thậm chí trong đó cũng không thiếu những người thích xem náo nhiệt hoặc mang theo chút tâm tư khác âm thầm đuổi theo, xa xa vây quanh trước cửa Thiên Sách Phủ, muốn xem đại án khiếp sợ thành Trường An này đến tột cùng sẽ kết thúc như thế nào. ...

Khi Ân Thành đi tới trước cửa Thiên Sách Phủ kia, thấy rõ cảnh tượng trước cửa phủ này thì không khỏi hơi sửng sốt.

Trước cửa phủ Thiên Sách Phủ giờ phút này, vị thiếu Phủ chủ trẻ tuổi kia mặc một bộ trường sam màu đen, lấy trường kiếm chống đất, mặt mày u hàn đứng ở nơi đó, phía sau là hơn năm mươi phủ quân Thiên Sách Phủ xếp thành hàng dài, eo bọn họ thẳng tắp, giáp trụ màu trắng không nhiễm một hạt bụi, giống như điêu khắc đứng ở nơi đó không chút nhúc nhích.

Ân Thành sau vài hơi thở mới phục hồi tinh thần lại từ trong cảnh tượng như vậy. Y biết chỉ sợ vị Thiếu phủ chủ Thiên Sách Phủ này đã có dự liệu đối với mục đích chuyến đi này. Y theo bản năng có chút lo lắng, dù sao thủ đoạn Từ Hàn bày ra mấy ngày nay đã làm cho Ân gia y chịu không ít khổ sở.

Thế nhưng lo lắng như vậy đã tan đi sau khi y nhìn Trương Động Ninh bên cạnh cùng vị Cổ Đạo Tả hung danh hiển hách kia, Chúc Hiền đã hứa hẹn với y, hôm nay bất kể như thế nào cũng sẽ thu hồi nhân chứng cùng vật chứng cho hắn.

Với quyền thế của Chúc Hiền trong thành Trường An này, lời lão hứa hẹn từ một mức độ nào đó mà nói chính là sự thật đã định. Ít nhất trong mắt Ân Thành chính là như vậy.

"Từ phủ chủ." Ngay khi y nghĩ đến những chuyện này, vị Trương đại nhân kia đã cất bước đi tới trước cửa phủ Thiên Sách Phủ, chắp tay nói với Từ Hàn đứng ở trên bậc cao. Ngữ điệu của lão giống như vẻ mặt lão vậy, không gợn sóng không sợ hãi.

"Ngự sử đại nhân." Từ Hàn đứng trên đài cao nhìn Trương Động Ninh, nhưng chỉ hơi cúi đầu, hai tay vẫn đặt trên chuôi của trường kiếm như cũ. Bộ dáng nhìn qua ít nhiều có chút hương vị bức người. "Ngươi có thái độ gì vậy, Ngự Sử đại nhân có thể..." Hiển nhiên hành vi của Từ Hàn nhanh chóng đã dẫn tới vị Cổ Đạo Tả đứng phía sau Trương Động Ninh bất mãn. Lúc trước y vốn bởi vì bị Từ Hàn tính kế mà ôm hận trong lòng, giờ phút này trong lòng nghẹn một cỗ tà hỏa, tìm được cơ hội đương nhiên muốn phát tiết ra.

Từ Hàn nghe vậy lúc này mới đảo mắt liếc nhìn Cổ Đạo Tả, sau đó liền nhẹ nhàng nói: "Gì vậy? Khi nào có phần để ngươi nói chuyện ư?"

"Ngươi!" Vị Cổ Đạo Tả kia bị Từ Hàn quát mắng như thế quả nhiên là lửa giận công tâm, làm bộ liền muốn tiến lên, mà hơn năm mươi tên phủ quân Thiên Sách Phủ phía sau Từ Hàn lúc đó cũng theo tiếng mà động, đồng loạt rút đao kiếm trong tay cất bước về phía trước, sát khí nông đậm vào giờ khắc đó bao phủ xuống, tựa như chỉ cần vị Cổ Đạo Tả kia có gan dám tiến lên thêm một bước, bọn họ sẽ không chút do dự vung lưỡi dao sắc bén trong tay về phía đầu y.

Chỉ mấy hơi thở ngắn ngủi, bâu không khí trước cửa Thiên Sách Phủ liên trở nên giương cung bạt kiếm.

Cổ Đạo Tả nổi danh là hạng người ngoan nhân trong thành Trường An, há có thể bị Từ Hàn hù dọa? Trong mắt y lúc đó dấy lên một chút cuồng nhiệt, dường như đã gấp đến mức không nhịn được muốn thử năng lực của Thiên Sách Phủ.

Chỉ là ngay khi y nhịn không được muốn ra tay, vị Trương đại nhân bên cạnh y lại liếc mắt nhìn y một cái.

"Cổ thống lĩnh." Trương Động Ninh nhẹ giọng nói ra.

Thanh âm cũng không lớn, thậm chí những người vây xem cách hơi xa một chút gần như nghe không rõ rốt cuộc lão nói cái gì.

Nhưng mặc dù như vậy, vị Cổ Đạo Tả xưa nay chưa từng chịu thua kia nghe vậy lại lập tức giống như cà tím bị sương phủ, chiến ý trong mắt y bị dập tắt, cúi đầu nhanh chóng lui xuống.

"Từ phủ chủ, tại hạ đi một chuyến tới đây cũng không phải vì tranh miệng lưỡi, tại hạ nhận lệnh của bệ hạ tiếp nhận vụ án nữ thi Túy Tiên lâu này, xin Từ phủ chủ thuận tiện." Thấy Cổ Đạo Tả kia lui xuống, Trương Động Ninh liền chắp tay với Từ Hàn, thần sắc bình tĩnh nói.

Từ Hàn nghe vậy, mặt không chút thay đổi nói: 'Nếu Thiên Sách phủ ta phát hiện chuyện nữ thi của Túy Tiên lâu, vậy đương nhiên phải do Thiên Sách phủ ta điều tra đến cùng, không cần Trương đại nhân phí tâm."

Sắc mặt Trương Động Ninh khi đó rốt cuộc có chút biến hóa, lão nhíu nhíu mày, lại nói: "Ý của Từ đại nhân là, muốn kháng chỉ bất tuân?"

Cái nón lớn như vậy úp xuống, chính là đại tội có thể đủ để diệt tộc.

Nhưng Từ Hàn lại không để ý, hắn liếc mắt nhìn vị Ân Thành bên cạnh Trương Động Ninh, nói: "Tại hạ nếu đã là thánh thượng thân sách thiên sách phủ, lại thân ở chức thái úy, lẽ ra phải vì thánh thượng phân ưu, không muốn làm phiền Trương đại nhân mà thôi. Chưa kể... Vụ án Túy Tiên Lâu liên quan đến Ân gia, Trương đại nhân cùng Ân gia chủ này thân mật như thế, tại hạ lấy vụ án này, vẫn là không nên nhúng tay vào là tốt nhất."

Lúc nói lời này, Từ Hàn cố ý đề cao thanh âm của mình thêm vài phần, lời nói của hắn đương nhiên cũng truyền đến trong tai dân chúng vây xem chung quanh. Những dân chúng kia nghe nói lời này đầu tiên là sửng sốt, sau đó đồng loạt phục hồi tinh thần lại.

"Đúng vậy! Nếu như xử lý vụ án của Ân gia thì mang theo Ân Thành là có ý gì?"

"Chỉ sợ Ân gia này làm trộm chột dạ." "Xem ra sau lưng chuyện này còn có ẩn tình, khó trách a..."

Trong lúc nhất thời những dân chúng vây xem nghị luận sôi nổi cũng làm cho sắc mặt vị gia chủ Ân gia này trong nháy mắt trở nên khó coi. Y chỉ lo muốn thu hồi nhân chứng vật chứng liên quan đến sự tồn vong của Ân gia, lại quên mất lời tránh hiềm nghi này.

"Tiếng dân đáng sợ, vẫn nên mời Trương đại nhân về đi, về phần vụ án này đến tột cùng như thế nào, Từ mỗ tin tưởng không bao lâu nữa là sẽ có thể cho bệ hạ, cho dân chúng thành Trường An một cái công đạo." Thanh âm của Từ Hàn khi đó lại vang lên, cũng không biết là cố ý hay vô tình, khi nói lời này, hắn đưa ánh mắt rơi vào trên người vị Ân Thành kia.

Cảm nhận được điểm này, sắc mặt vốn đã âm trầm của gia chủ Ân gia khi đó lại khó coi thêm vài phần.

So với Ân Thành luống cuống tay chân, Trương Động Ninh ngược lại biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, lão ngước mắt nhìn Từ Hàn, trong con ngươi vẫn không thể tìm thấy quá nhiều tâm tình dao động, lão càng giống như đang quan sát vị Phủ chủ Thiên Sách Phủ trẻ tuổi trước mắt này, dường như đang cân nhắc cái gì đó, cho đến sau mười hơi thở mới nói: "Xem ra Từ phủ chủ đã hạ quyết tâm không muốn giao ra những nhân chứng vật chứng kia?”

"Ừm"' Từ Hàn cực kỳ tùy ý lại thoải mái đáp lại, thần sắc tựa như việc hắn từ chối chỉ là một chuyện nhỏ không liên quan, vốn không đủ để lo lắng.

"Vậy nếu như tại hạ nhất định muốn thì sao?" Sắc mặt Trương Động Ninh sau khi nghe lời này của Từ Hàn lập tức âm trâm xuống, giữa hai hàng lông mày ngưng kết sương lạnh, hiển nhiên cuối cùng cũng đã tức giận.

"Đơn giản." Nhưng thái độ của Từ Hàn vẫn rất thoải mái như trước, tay hắn đặt trên chuôi kiếm hơi nhấc lên, thanh trường kiếm màu đỏ tươi kia đã vẽ ra một đường cong xinh đẹp rơi vào trong tay hắn.

Thiếu niên mặc một bộ áo đen khi đó cầm kiếm chỉ một cái, kiếm ý quanh thân cuồn cuộn.

Hắn cười.

"Nếu đạo lý vô dụng, vậy thì giải quyết bằng đao kiếm đi."
Bình Luận (0)
Comment