Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 43: Cực Xanh Gân Đỏ, Giao Đã Thành Long

Chương 43: Cực xanh gân đỏ, Giao đã thành Long Chương 43: Cực xanh gân đỏ, Giao đã thành LongChương 43: Cực xanh gân đỏ, Giao đã thành Long

Cổ Đạo Tả nghe vậy hơi sửng sốt, y nhìn Từ Hàn cầm trường kiếm trong tay, trong đầu có chút choáng váng.

Tu vi của Từ Hàn như thế nào?

Từ miệng vị Chúc công tử Chúc Long Khởi ở thành Trường An kia, Cổ Đạo Tả đã sớm biết, thân thể cảnh giới thứ tư Tử Tiêu cảnh, nội công cảnh giới thứ ba Tam Nguyên cảnh. Ở Linh Lung các từng dựa vào những căn cơ này mạnh mẽ kéo Chúc Long Khởi xuống ngựa.

Phóng mắt nhìn tu sĩ đồng cảnh, Chúc Long Khởi tu vi Thông U cảnh tuyệt đối được coi là kiệt xuất, gã bại dưới tay Từ Hàn, điều này quả thực làm cho người ta kinh hãi, đồng thời cũng cho thế nhân thấy rõ ràng thực lực khủng bố của vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ này ở lớp người trẻ tuổi.

Nhưng chuyện này tính là gì?

Phải biết rằng bên trên con đường tu hành, lấy tu sĩ tâm thường mà nói, chênh lệch giữa ba cảnh giới phía trước tuy rằng không nhỏ, nhưng không đến mức không cách nào vượt cấp chiến thắng, mà một khi đến bốn cảnh giới phía sau. Từ Thông U đến Thiên Thú, đến Ly Trần rồi đến Đại Diễn cảnh, độ khó để đột phá giữa mỗi một cảnh giới đều tăng trưởng gấp bội, mà thực lực của người tu hành cũng sẽ biểu hiện ra cường đại gấp mấy lần ở dưới độ khó như vậy.

Rất không khéo là, Cổ Đạo Tả đã là tu sĩ cảnh giới thứ năm Thiên Thú cảnh!

Y có được thực lực vượt xa cái gọi là Thông U cảnh, về phần đối phó Từ Hàn, y cũng có đầy đủ tự tin.

Đương nhiên Từ Hàn quả thật không đáng sợ, nhưng Thiên Sách quân phía sau hắn cũng không phải là hàng dễ chọc, mặc dù chỉ có lác đác năm mươi người, nhưng không thiếu hảo thủ Thông U cảnh, mà Xích Lang vệ y mang đến hiển nhiên không cách nào sánh cùng đội ngũ đối phương.

Trong lòng y nghĩ đến những điều này, âm thầm nháy mắt với Trương Động Ninh ở một bên, hỏi lão có cần phải đi Trường Dạ ty gọi thêm viện quân hay không, nếu có thể mời được một hai vị Ám Lang vệ, vậy trận chiến này chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Chỉ là vị Trương đại nhân kia lại giống như chưa từng phát giác ra ánh mắt Cổ Đạo Tả đưa tới, lão trầm mắt nhìn Từ Hàn đứng trên bậc cao, một lúc lâu sau mới nói: "Nơi này dù sao cũng là Trường An, vung đao múa kiếm cuối cùng cũng có chút không ổn, nếu Từ phủ chủ muốn dùng võ đấu giải quyết việc này, không bằng để Cổ thống lĩnh thử một lần với Phủ chủ, vừa không tổn thương hòa khí, lại có thể giải quyết tranh chấp của chúng ta, Phủ chủ cảm thấy thế nào?"

Điều này đúng như Trương Động Ninh nói, nếu động đao kiếm ở Trường An truyền ra ngoài cuối cùng sẽ không dễ nghe, huống chỉ chuyện này còn liên lụy đến vụ án nữ thi của Túy Tiên lâu, không tránh khỏi đến lúc đó bị người ta nói thành che chở Ân gia mà cưỡng đoạt việc điều tra vụ án này.

Tâm tư Trương Động Ninh rốt cuộc rất kín đáo, phương án đưa ra không chỉ xem như đón ý nói hùa của Từ Hàn, mà còn đặt bên mình vào thế bất bại.

Cổ Đạo Tả ở bên kia nghe lời này, sắc mặt cũng lập tức vui vẻ, âm thâm cảm thán vị Ngự sử đại phu này quả thật không giống người thường. Y khi đó cũng lập tức bước ra một bước, đi tới trước mặt Từ Hàn, vẻ mặt kiêu căng hỏi: "Thế nào, nếu Từ phủ chủ không dám nhận trận chiến này, vậy nhanh chóng giao vụ án kia cho Trương đại nhân đi.'

Tuy rằng ngoài miệng hỏi như vậy, nhưng Cổ Đạo Tả lại rõ ràng nếu Từ Hàn thông minh một chút đại khái sẽ không đồng ý, như vậy đến lúc đó song phương thật sự đánh nhau, cho dù y gọi thêm nhân mã tới, cũng là do một tay Từ Hàn tạo thành, cũng không phải Trường Dạ ty ỷ thế hiếp người. Mà nếu Từ Hàn thật sự đồng ý việc này, vậy y có thể thừa cơ hội tốt này, xuất ra một ngụm ác khí vẫn không tiêu tan trong lông ngực mình.

Chỉ là lời này vừa ra khỏi miệng, còn không đợi Từ Hàn đáp lại, vị Phương Tử Ngư bên cạnh hắn đã nhịn không được quát mắng: "Phi! Ngươi bao nhiêu tuổi, họ Từ bao nhiêu tuổi? Ngươi giỏi như vậy sao lại không tới Đại Hoàng thành tìm Hầu đại thống lĩnh đánh một trận?"

Tính cách Phương Tử Ngư vốn nóng nảy hơn hẳn người bình thường, trong trí nhớ của Từ Hàn thì dường như ngoại trừ vị sư phụ Chung Trường Hận của nàng, trên đời này đã không có người mà vị Phương đại tiểu thư kia không dám mắng.

Lời nói tùy tình của nàng đã giúp Từ Hàn một tay, dân chúng vây xem xung quanh cũng đồng thời tỉnh ngộ lại.

Cổ Đạo Tả bao nhiêu tuổi, ít nhất ba mươi lăm ba mươi sáu, Từ Hàn thì đang còn rất trẻ, mặc dù phương diện tu hành không phải tuổi càng lớn thì tu vi càng cao, nhưng dù sao chiếm tiện nghi gần hai mươi năm, đơn đả độc đấu như vậy làm gì có công bằng mà nói?

Hơn nữa vị gia chủ Ân gia kia rõ ràng đứng về phía Trương Động Ninh, trong lúc nhất thời dân tình phẫn nộ, tiếng quát mắng không dứt bên tai.

Ngày thường Trường Dạ ty tác oai tác quái ở thành Trường An thì thôi, dân chúng bình thường một không có tiền hai không có quyền, ăn chút khổ sở gì cũng chỉ có thể đánh vỡ răng nuốt vào trong bụng.

Bây giờ thật vất vả mới có được một Thiên Sách phủ dám đi điều tra vụ án của Ân gia, lại bị ngăn trở bằng mọi cách, oán khí của dân chúng tích góp trong ngày thường rốt cục tìm được chỗ phát tiết, một lần trào ra đã không thể vãn hồi.

"Cẩu tặc của Trường Dạ ty!"

"Răng nanh của Ân gial"

Loại từ ngữ trau chuốt này không ngừng được hô lên ở bên trong đám người, mà dân chúng nghe tiếng gió mà đến lại càng giống như thủy triều tràn vào, trước cửa Thiên Sách Phủ trong lúc nhất thời tiếng quát mắng Cổ Đạo Tả cùng thanh âm ủng hộ Thiên Sách phủ không dứt bên tai.

Sắc mặt Cổ Đạo Tả khi đó trở nên cực kỳ khó coi, ngày thường y ở thành Trường An có thể nói là nhân vật đi ngang, chưa từng bị nhục mạ như vậy. Mà đương nhiên chính là, y không có biện pháp trách móc mấy ngàn dân chúng đã tụ tập ngoài cửa phủ Thiên Sách phủ, chỉ có thể quy tất cả chuyện này cho vị Từ Hàn đang đứng trước cửa phủ kia.

Bởi vậy, ánh mắt y nhìn về phía Từ Hàn khi đó trở nên càng thêm âm lãnh.

"Từ phủ chủ rốt cuộc có dám đánh hay không, không bằng nhanh một chút cho người ta câu trả lời chắc chắn đi." Y trâm giọng nói, ngữ điệu có chút ý thúc giục, hiển nhiên y đã có chút gấp gáp không thể nhịn được muốn phát tiết lửa giận trong lòng lên thân thể Từ Hàn.

Từ Hàn nghe vậy cũng không đáp lại lời lúc giục của Cổ Đạo Tả, hắn chỉ đưa mắt nhìn dân chúng xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị chắp tay về phía bọn họ.

Sau đó hắn cao giọng hô lớn: "Từ mỗ cảm tạ chư vị."

Hắn rất rõ ràng, Thiên Sách phủ ở Trường An cũng giống như Đại Hoàng thành ở Đại Chu trước kia, đều là cô đảo.

Bất kể Vũ Lạc hay là Chúc Hiền đều đã biểu lộ địch ý của bọn họ với Từ Hàn. Mà muốn sinh tồn dưới tình huống như vậy, nhất định phải học được việc mượn thế, thế mà Từ Hàn có khả năng mượn được, chính là thế dân.

Đương nhiên hắn vốn định bất kể như thế nào cũng phải giữ vụ án Ân gia, nhổ bỏ môn phiệt xưa nay thanh danh không tốt ở Trường An này. Cứ như vậy hắn có thể được dân chúng thành Trường An tán thưởng, đồng thời hắn có thể mượn tài sản niêm phong của Ân gia ổn định thế cục Ký Châu, sau đó liền có thể làm cho Thiên Sách phủ triệt để đứng vững chân ở thành Trường An.

Lại không nghĩ là dưới cơ duyên xảo hợp, dưới sự trợ giúp của tên Cổ Đạo Tả này, khiến cho thanh danh của hắn có thể vững vàng ở thành Trường An, xem bộ dáng phẫn nộ của dân chúng, gần như chắc chắn chuyện hôm nay sẽ truyền khắp thành Trường An. Mặc dù dựa vào những dân chúng này, không nhất thiết có thể thật sự làm nên chuyện gì, nhưng có đạo lý là tiếng dân đáng sợ, nghĩ đến so với trước kia, Trường Dạ ty kia làm việc tất nhiên sẽ càng thêm kiêng ky. Mà quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, lời nói của hắn vừa ra khỏi miệng, vẻ mặt của dân chúng lại càng thêm phẫn nộ, thậm chí mơ hồ có tư thế muốn xúm lại.

"Chư vị bình tĩnh một chút." Đương nhiên Từ Hàn cũng sẽ không để cho chuyện như vậy thật sự phát sinh, nếu những dân chúng này thật sự nổi lên xung đột cùng Trường Dạ ty, với tính tình của Chúc Hiền, chắc chắn sẽ không để ý đại khai sát giới, hành động của Từ Hàn mặc dù có ý lợi dụng những dân chúng này, nhưng còn lâu mới máu lạnh đến trình độ kia.

Hắn trầm giọng nói, vẻ mặt nghiêm trang lại cực kỳ kiên định.

"Nếu vụ án Ân gia là do Thiên Sách phủ ta điều tra ra, Từ mỗ tất nhiên sẽ theo đến cùng. Mặc kệ sau lưng là người nào, Từ mỗ chắc chắn sẽ cho mọi người một cái công đạo. Cho nên nếu Cổ thống lĩnh muốn đánh, Từ mỗ liều cái mạng này cũng phải nói cho mọi người biết."

"Đại Chu này, chỉ cân một ngày có Thiên Sách phủ ta, một ngày có Từ Hàn ta ở đây!"

"Ân gia ngươi cũng tốt, Chúc Hiền kia cũng được."

"Đừng mơ tưởng một tay che trời!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, Từ Hàn đã dừng lại, kiếm ý quanh thân cuồn cuộn, liên trực tiếp giết tới vị Cổ Đạo Tả kia.

Thân thể của hắn nhìn qua gầy yếu hơn rất nhiều so với vị Cổ Đạo Tả to lớn kia.

Khuôn mặt của hắn còn rất non nớt, nhưng khuôn mặt non nớt kia giờ phút này mang theo vẻ kiên quyết, lại làm cho mọi người xung quanh động dung.

"Thiên Sách phủ!"

Ngay lúc này, không biết người nào đã cao giọng hô lớn.

Người dân xung quanh cũng nhanh chóng hô theo.

Tiếng gầm giận dữ như vậy vào giờ khắc đó tụ tập thành biển gầm núi thét, quanh quẩn trước cửa phủ Thiên Sách phủ, thật lâu không dứt.

Mà trong đám người có một vị lão giả dáng người cao lớn nghe được tiếng rống giận như vậy, ngửa đầu nhìn cửa phủ Thiên Sách trống rỗng, sắc mặt hơi đổi.

"Cực xanh gần đỏ."

“Giao đã thành Long."

Lão giống như nỉ non phát ra một tiếng cảm thán như vậy, liền xoay người lại, chậm rãi rời khỏi đám người.
Bình Luận (0)
Comment