Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 293 - Chương 45:

Chương 45: Chương 45:Chương 45:

Phốc phốc!

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Từ Hàn phun ra, thân thể hắn lại một lần nữa ngã xuống đất.

Đến Thiên Thú cảnh, bất kể là trình độ hùng hậu của chân nguyên, hay là trình độ linh mẫn của thân thể tu sĩ so với trước đều có biến hóa long trời lở đất, đây cũng là lý do vì sao đến bốn cảnh giới sau, độ khó vượt cảnh mà chiến liền sẽ càng lớn.

Nhìn khí tức quanh thân Từ Hàn cực kỳ uể oải, ý cười trên mặt Cổ Đạo Tả càng sâu.

Y cực kỳ đắc ý chắp tay về phía Từ Hàn, nói: "Từ phủ chủ nhường rồi."

Tần Khả Khanh cùng Phương Tử Ngư ở một bên thấy thế vội vàng tiến lên đỡ Từ Hàn trên mặt đất dậy, giữa hai hàng lông mày nhìn về phía Cổ Đạo Tả càng tràn ngập vẻ phẫn hận.

"Kỹ không bằng người, cam bái hạ phong." Từ Hàn lúc đó cũng chỉ cô đơn lắc đầu.

Sau đó hắn lập tức nhìn về phía dân chúng xung quanh, nói: "Từ mỗ, hổ thẹn với mọi người."

Những dân chúng kia thấy Từ Hàn đã liều mạng đến mức này, vậy còn có thể nào đi trách tội hắn, đồng loạt trâm mặc xuống, trên mặt lại đây vẻ mất mát khó nén.

"Vậy mời Trương đại nhân vào phủ bắt người đi." Từ Hàn nói xong lời này, liền nhìn về phía Trương Động Ninh, nhẹ giọng nói.

Từ Hàn thản nhiên ngược lại ngoài dự liệu của Trương Động Ninh, lão ta hơi sửng sốt, nhưng vẫn chắp tay vê phía Từ Hàn "Cảm ơn Từ phủ chủ." Sau đó lập tức nháy mắt với đám giáp sĩ phía sau, đám giáp sĩ kia nhánh chóng hiểu ý, nối đuôi nhau đi vào cửa lớn Thiên Sách phủ. ...

"Than ôi! Ta nói này Hồng Tiên, hơn mười xe lương thảo này không được vận chuyển đi sao?" Sở Cừu Ly đứng ở một ngọn đồi bên ngoài thành Trường An nhìn mấy chiếc xe ngựa đầy lương thảo ở một bên, nghi hoặc hỏi.

Diệp Hồng Tiên cũng không có tâm tư để ý tới y, thiếu nữ mặc áo đỏ đi đến bên cạnh xe ngựa kia, chỉ huy hơn mười binh lính Thiên Sách phủ mà nàng mang theo lần lượt cởi dây thừng buộc lương thảo trên bốn năm xe ngựa trong đó xuống.

"Ai? Ta nói này Hồng Tiên, ta chẳng phải nghĩ lấy những bạc kia làm tiền rượu, ngươi không cho, ngươi giữ những lương thảo này lại có phải là muốn bỏ túi riêng đúng không? Ta nói ngươi cũng thật sự là, những lương thảo này sao có thể thuận tiện như bạc được?" Sở Cừu Ly hiển nhiên đã hiểu lầm ý của Diệp Hồng Tiên, khi đó đi tới không ngừng lải nhải.

Nhưng vừa nói xong lời này, trên xe ngựa bị cởi bỏ ra liền run động một hồi, sau đó có mấy cái bóng người đã đồng loạt từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Sở Cừu Ly chăm chú nhìn kỹ, vậy mà chính là các nương tử xinh đẹp mang về từ Túy Tiên lâu được mấy ngày trước.

"Ừm?' Y sửng sốt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.

"Cám ơn ân công." Hơn mười nữ tử kia khi đó đồng loạt dịu dàng bái lạy Diệp Hồng Tiên, vẻ cảm kích trên mặt tràn ngập trong lời nói.

"Đừng cảm ơn ta." Diệp Hồng Tiên lại khoát tay áo,'Các ngươi tự nguyện lưu lại, kế tiếp phải đối mặt rất nhiều thứ, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng." "Ân công yên tâm, Ân gia kia hại chúng ta nhà tan cửa nát, cho dù liều cái mạng này, chúng ta cũng phải để Ân gia nợ máu trả bằng máu!" Hơn mười nữ tử đồng thanh nói, thần sắc trên mặt cực kỳ kiên quyết.

"Ta còn khó hiểu vạn thạch lương thảo này sao lại nặng như vậy, thì ra các ngươi giấu những tiểu nương tử kia ở chỗ này! Những người còn lại thì sao?" Sở Cừu Ly vỗ ót một cái, đi xuống, lớn tiếng la hét.

Diệp Hồng Tiên lườm y một cái, đưa mắt nhìn đoàn xe đã đi xa,'Những người còn lại đều đi rồi, chỉ có các nàng nguyện ý lưu lại tố cáo Ân gia."

Dù sao đều là những nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, trong hơn trăm người có thể có mười vị đứng ra như vậy đã là chuyện hết sức khó lường, Từ Hàn cũng không cưỡng cầu các nàng, sáng sớm hôm nay đã an bài người đưa bọn họ vào đội ngũ quân lương cùng đi Ký Châu. Nơi đó hiện giờ không có thế lực của Trường Dạ ty, ít nhất cũng đủ để cho các nàng bắt đầu cuộc sống mới. Đối với những nữ tử này mà nói, coi như là lối thoát tốt nhất.

"Như vậy a." Sở Cừu Ly khẽ gật đầu, xem như hiểu được.

"Các ngươi đi vào trong rừng kia thay xiêm y, đợi lát nữa trà trộn vào trong thành, trước tiên tới phủ Ninh Quốc hầu dàn xếp ổn thỏa, chỗ đó ta đã thông báo qua rồi, lúc cần ta sẽ tự tới tìm các ngươi." Diệp Hồng Tiên quay đầu lại nhìn những nữ tử kia một cái, nói như vậy.

Những nữ tử kia nghe vậy đồng loạt thuận theo lui vào trong rừng cây, mà trong rừng lúc đó liền vang lên từng đợt tiếng thoát y sột soạt dụ người.

Sở Cừu Ly ở một bên nghe được ngứa ngáy, duỗi cổ định nhìn vào bên trong.

"Sở đại ca." Nhưng mới bắt đầu làm như vậy, y đã bị giọng nói của Diệp Hồng Tiên cắt đứt.

Thiếu nữ kia chỉ chỉ mấy cỗ xe ngựa còn để ở một bên, nói: "Đồ vật cất giấu dưới lương thảo, làm phiền Sở đại ca chạy thêm vài chuyến, tối nay vụng trộm mang về Thiên Sách phủ, muội sẽ lưu lại mười vị phủ quân phụ giúp đại ca."

Sở Cừu Ly nghe vậy bước nhanh đi tới, đưa tay sờ soạng bên dưới lương thảo, sờ được một chút vật có chút cứng rắn lạnh lẽo.

"Cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự có lưu lại bạc, muốn kiếm lời riêng ư? Sở đại ca ngày thường đối xử với ngươi không tệ, dù sao cũng phải chia cho ta một nửa chứ?" Sở Cừu Ly mặt mày hớn hở hỏi.

Diệp Hồng Tiên khi đó võ vỗ tay, híp mắt cười nói: "Cho huynh toàn bộ đều được."

Sở Cừu Ly sửng sốt, dường như nghĩ tới cái gì đó, cánh tay đưa vào trong lương thảo giống như bị điện giật thu hồi, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

"Xúi quẩy! Xúi quẩy!"

Y không ngừng dùng quần áo lau tay mình, miệng lẩm bẩm.

Bộ dáng như vậy lại khiến mọi người xung quanh cười vang. ....

"Bẩm báo đại nhân, đã lục soát một lần từ trên xuống dưới trong phủ cũng không có."

Trương Động Ninh ở ngoài cửa phủ chờ khoảng chừng một canh giờ, cuối cùng chỉ nhận được một câu đáp như vậy của đám giáp sĩ.

Sắc mặt vị Ngự sử đại phu này lập tức âm trầm xuống, lão ta nhìn về phía Từ Hàn sắc mặt còn có chút tái nhợt hỏi: "Từ phủ chủ đây là nói mà không giữ lời ư?"

Từ Hàn nghe vậy lại mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Trương Động Ninh, hỏi: "Trương đại nhân có ý gì vậy? Ngài cũng thấy được Thiên Sách phủ của ta lớn đến mức nào, nhân thủ cũng chỉ có mấy người? Nhiều nhân chứng vật chứng như vậy ta sao có thể quản nổi, nói không chừng ngay lúc ngài và ta cãi nhau, các nàng đã tự chạy mất!"

"Tự chạy?" Trương Động Ninh đi tới đi lui một hồi ở trước cửa Thiên Sách phủ này,'Người có thể chạy, vậy chẳng lẽ hài cốt cũng có thể tự mình chạy sao?"

"Vậy Từ mỗ cũng không thể nói rõ ràng, vạn nhất là những thi hài kia trước kia đã chết quá oan uổng một chút, hiện tại được bày ra thanh thiên bạch nhật nói không chừng đã trốn ở địa phương nào đó, chờ đêm khuya yên tĩnh, tìm người hại chết các nàng đòi mạng thì sao?" Từ Hàn cười ha hả nói, ánh mắt lại rơi vào trên người vị Ân Thành kia, thấy sắc mặt đối phương khó coi, hắn lại nhịn không được hỏi một câu: "Ngài nói có đúng không? Ân gia chủ?"

"Họ Từ kia, tốt xấu gì ngươi cũng là thái úy Đại Chu, đứng trong hàng ngũ Tam công, làm ra hành vi vô lại như vậy không cảm thấy mất mặt sao?" Cổ Đạo ở một bên thấy bộ dáng Từ Hàn như vậy, nhất thời tức giận không chỗ phát tiết, nhịn không được quát mắng.

"Cổ thống lĩnh nói cái gì vậy? Nếu ta thua thì đương nhiên liền nguyện đánh cuộc chịu thua, nhưng những người này chạy, ta có thể làm sao được? Các vị yên tâm, việc này ta sẽ tự mình đi thỉnh tội với Thánh thượng, chắc chắn không liên lụy đến các vị." Từ Hàn bày ra một bộ đại nghĩa lẫm liệt, tựa như thật sự muốn một mình gánh vác trách nhiệm vì chuyện này.

Nhưng trên thực tế Trương Động Ninh lại rất rõ ràng, chỉ cân một ngày Thương Long quân chưa được xây dựng lại, chỉ cân một ngày Ký Châu còn ở trong tay Từ Hàn, cũng không ai trong Đại Chu này dám thật sự làm gì hắn.

"Hừ!" Nghĩ tới đây, Trương Động Ninh vung ống tay áo lên, chắp tay vê phía Từ Hàn, 'Bản lĩnh của Từ phủ chủ, tại hạ lĩnh giáo, cáo từ!"

Lão ta lúc này cũng hiểu rõ, ngày hôm nay trước khi mình tới đã nghe nói Từ Hàn sai người đưa tiền bạc lương thực ra khỏi thành, lão ta vốn cũng không để ý việc này. Hiện giờ nghĩ lại rất có thể những nhân chứng vật chứng kia sớm đã theo binh mã Đại Hoàng thành rời khỏi Trường An, mà Từ Hàn lúc trước dông dài một hồi với bọn họ ở trước cửa Thiên Sách phủ, chỉ sợ cũng chỉ là kế hoãn binh. Bởi vậy sau khi nói xong lời này, lão ta liền không chân chờ xoay người, tức giận dẫn mọi người cất bước rời đi.

Từ Hàn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trên gương mặt tái nhợt hiện ra ý cười.

Hắn lập tức quay người về phía vị Ân Thành vẻ mặt chật vật kia, cao giọng nói.

"Ân gia chủ chậm rãi đi, buổi tối nhớ thắp thêm một ít nến, phòng ngừa tà ma al"

Ân Thành vốn tâm tình đã không tốt nghe lời này, suýt nữa ngã xuống đất, bộ dáng thất hồn lạc phách kia đã tìm không được một chút phong thái tác oai tác quái trước kia, ngược lại khiến cho đám dân chúng vây xem cười to.
Bình Luận (0)
Comment