Chương 47: Di ngôn
Chương 47: Di ngônChương 47: Di ngôn
Hôm nay đến tột cùng có bao nhiêu sĩ tốt chết ở Trường Nhạc cung?
Mười vạn? Hai mươi vạn? Mông Lương không thể xác định chuẩn xác được, nhưng gã có thể khẳng định rằng, điều này nhất định là một tai họa đối với Trân quốc vốn đã tích lũy yếu. Mất đi quá nhiều sĩ tốt, sẽ nhất định không cách nào chống lại hai nước Hạ Chu như hổ rình mồi, mà cũng chính là bởi vì nghĩ đến điểm này, sâu trong nội tâm Mông Lương lần đầu tiên sinh ra hoài nghi đối với một số lời nói của cha mình.
"Đi thôi, đi lấy chiếu thư của ngươi." Ném đầu vị Thất Hoàng tử kia giống như quả bóng da sang một bên, Mông Khắc trên người mang theo một chút vết thương sải bước đi tới trước mặt Trần Huyền Cơ, lão từ trên cao nhìn đứa cháu trai của mình, nói như thế.
Trân Huyền Cơ một thân áo trắng tóc bạc nhuộm đầy máu tươi, khi đó y vẩy vết máu trên thân kiếm xuống, thu kiếm quy vỏ.
Y trầm mặc nhìn cữu cữu của mình một cái, sau đó khẽ gật đầu, cất bước đi vào cửa cung u ám kia.
Hàng ngàn hài cốt vây quanh tường cung, cửa cung tượng trưng cho quyền lực vô thượng, giờ phút này giống như một tòa cung điện Minh thần, tĩnh mịch mà u lãnh.
Mông Lương nhìn thiếu niên cất bước tiến lên, lại nhìn nam nhân mặt mày âm trầm bên cạnh, bọn họ dường như cũng không cảm thấy nửa phần áy náy hoặc bất an vì trận giết chóc này mà. Hoặc có thể nói ngay từ đầu, bọn họ đã sớm có chuẩn bị đối với việc này, mà hết lân này tới lần khác, Mông Lương lại không có, vì thế đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra, gã chợt cảm thấy mọi chuyện trước mắt đều xa lạ như Vậy. ...
Thiếu niên tóc bạc đẩy cửa cung Trường Nhạc ra.
Thái giám cùng cung nữ phụ trách phụng dưỡng trong cửa sớm đã sớm bị trận đánh nhau ngoài phòng làm cho sắc mặt trắng bệch, bọn họ bịch bịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nghe theo, thân thể lạnh run, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu liếc mắt nhìn thiếu niên kia cũng không hề có.
Ánh nến trong cung sáng rỡ, chiếu sáng rạng rỡ tường cung cùng màn vải màu vàng óng.
Trong phòng ánh vàng huy hoàng cùng cảnh luyện ngục nhân gian bên ngoài tựa như hai thế giới.
Trân Huyền Cơ hít sâu một hơi, y cho rằng mình đã sớm thong dong đối mặt với mọi chuyện trước mắt, nhưng khi y trở lại chốn cũ, trở lại cửa cung mà mẫu thân mình chết năm đó, nội tâm của y vẫn không nhịn được cuồn cuộn.
Chung Trường Hận đã từng nói, ngươi cũng như kiếm, thẳng như thước, yên tĩnh như nước.
Nhưng y dường như không thể làm được điểm này, y có chút không thích bản thân mình hiện tại.
Nhưng y vẫn cố hết sức đè sự khác thường trong lòng mình xuống, cất bước đi qua những nô bộc đang run rẩy kia, tiến tới bên cạnh giường lớn màu vàng sau tấm vải.
Có một thi thể nằm ở đó, cùng với một bức chiếu thư được đặt trước giường.
Trân Huyền Cơ cố gắng ép buộc mình không nhìn bộ dáng người nọ, y đưa tay cầm lấy phong chiếu thư kia.
Nội dung chiếu thư là về việc kế vị ngai vàng.
Nhưng y cũng không quá chú trọng, bởi vì trong ngực y lúc này còn có một phong chiếu thư, chiếu thư kia viết tên y, việc kế tiếp y muốn làm chỉ là xé rách chiếu thư ban đầu, đưa phần trong ngực y ra, sau đó y liền có thể đi ra khỏi Trường Nhạc cung, hưởng thụ cảnh tượng vạn người triều bái kia.
Nhưng không biết xuất phát từ ý nghĩ gì, y vẫn mở chiếu thư kia ra.
Y muốn nhìn xem, đến tột cùng ai mới là con trai mà vị Đế vương này yêu thích nhất.
Đây chỉ là tò mò, cũng không phải xuất phát từ kỳ vọng gì đó mà y cũng không thể nói rõ, Trần Huyền Cơ nói với bản thân mình như vậy, nhưng tay y mở chiếu thư kia lại đang run rẩy.
Sau đó, đợi đến khi y thấy rõ danh húy viết chiếu thư kia, vẻ run rẩy như vậy liền trở nên càng thêm rõ ràng, gần như đến mức y khó có thể kìm lại được.
"Quả nhiên... Ngươi cuối cùng cũng trở về rồi." Mà trong Trường Nhạc cung vốn nên tĩnh mịch lại chợt vang lên một tiếng thanh âm suy yếu.
Trân Huyền Cơ như bị điện giật nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy lão nhân trên đầu giường đang gian nan híp mắt nhìn y.
Y có thể cảm nhận rất rõ ràng trong ánh mắt lão nhân, có thứ gì đó giống như thân thể của y đang run rẩy.
"Ngươi chưa chết... Trần Huyền Cơ đương nhiên muốn làm cho bộ dáng của mình nhìn qua đủ bình tĩnh, nhưng y rốt cuộc khó có thể ngăn chặn tâm tình trong lòng mình giờ phút này cuồn cuộn. Bởi vậy, lông mày y lúc này khẽ rung, giống như bộ dáng của lão nhân kia.
"Ta biết... Hổ Lang ky của Mông gia là không thể địch nổi, người cuối cùng có thể đi vào tường cung này cũng chỉ có mình ngươi." Lão nhân dường như cố hết sức nặn ra một chút ý cười trên mặt mình, nhưng lão rốt cuộc đã đến mức dầu hết đèn tắt, bởi vậy một chuyện nhìn như đơn giản như thế, lão lại làm cực kỳ gian nan, mà cái gọi là tươi cười cuối cùng lộ ra, cũng thiếu mỹ cảm cơ bản nhất, nhìn qua rất là tái nhợt.
"Vì sao ngươi vẫn còn sống?" Trần Huyền Cơ lại không có tâm tư đáp lại lão giả cảm thán, y kinh ngạc nhìn Trần Đình Trụ, nhìn vị Hoàng đế Trần quốc này, nhìn người cha nhiều năm chưa từng gặp mặt của mình, giữa hai hàng lông mày đã tràn đầy khiếp sợ cùng phức tạp khó tả.
"Không cần lo lắng, ta sẽ lập tức chết đi." Lão Hoàng đế lại cười cười,'Ta chỉ muốn nhìn một chút, nhiều năm như vậy, ngươi đến tột cùng sống như thế nào, trưởng thành đến bộ dáng gì."
Có câu là lời người sắp chết động tới nhân tâm, không thể phủ nhận lời nói của lão Hoàng đế trong nháy mắt đã khơi dậy vẻ ôn nhu trong lòng Trân Huyên Cơ. Nhưng y cũng không thích loại chuyện như vậy, y còn nhớ cực kỳ rõ, năm đó chính là lão nhân này bức mẫu thân hắn chết ngay trước mặt hắn. Bởi vậy Trân Huyền Cơ ép buộc mình thu hồi lập tức thu hồi vẻ ôn nhu kia lại, sắc mặt lạnh lùng đáp: "Đúng không? Ta cho rằng năm đó sau khi ngươi hại chết mẫu thân ta, cũng đã quên mất đứa con trai này rồi."
Lão Hoàng đế đương nhiên nghe ra oán khí trong lời nói của Trân Huyền Cơ.
Lão lắc đầu, nhưng vẫn chưa hề giải thích một lời nào.
"Chuyện năm đó... Đúng là ta có thẹn với mẹ con các ngươi..." Lão thở dài nỉ non.
"Hối hận như vậy, Thánh thượng không cảm thấy quá muộn sao?" Trân Huyền Cơ lại chỉ liếc nhìn lão nhân suy yếu kia một cái, lạnh lùng đáp lại.
"Sinh ra ở nhà Đế vương, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, có một ngày ngươi sẽ hiểu được đạo lý này." Vị Đế vương sắp chết hiển nhiên không có khí lực giảng chuyện cũ với Trân Huyền Cơ, sau khi lão nói xong lời này, cố gắng hít sâu một hơi, nói: "Ngươi lại đây, ta có một chuyện cuối cùng muốn nói với ngươi..." "Coi như là lời khuyên của một người cha đi..."
Ngọn nến trong Trường Nhạc cung sáng rỡ, lại chiếu không hết tử khí nông đậm trên mặt vị lão Hoàng đế này.
Có lẽ xuất phát từ thương hại, hoặc có lẽ là một số tình cảm mà bản thân Trân Huyền Cơ không muốn thừa nhận.
Y cuối cùng không thể hạ quyết tâm cự tuyệt thỉnh cầu cuối cùng của vị lão nhân này.
Y khom người xuống, nghiêng tai đến bên miệng lão Hoàng đế.
Đây cũng không phải là một tư thế quá tốt, Trân Đình Trụ không thể không dùng hết khí lực toàn thân hơi hơi nâng thân thể mình lên, mới có thể kê đôi môi khô héo đến bên tai Trân Huyền Cơ.
Lão cần phải bảo đảm, lời nói của mình có thể truyền rõ ràng đến trong tai Trân Huyên Cơ, lại không bị bất cứ kẻ nào nghe được.
Sau đó, lão rốt cuộc gồng lên một tia khí lực cuối cùng, nhẹ giọng nói.
"Hãy đề phòng... Mông Khắc."
Trần Huyền Cơ nghe vậy thân thể chấn động, đang muốn nói cái gì đó, nhưng thân thể Trần Đình Trụ khi đó đã hao hết một tia sinh cơ cuối cùng, hắn ngã xuống giường, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Trân Huyền Cơ trâm mặc nhìn lão nhân kia hồi lâu.
"Biết rồi."
Một lúc lâu sau y mới nhẹ giọng nỉ non, sau đó y đưa tay đặt thân thể vị lão nhân này ngay ngắn, lại thiêu phần chiếu thư kia thành tro tàn, cuối cùng lấy ra đồ vật đã sớm chuẩn bị tốt trong ngực mình, cất bước đi ra khỏi Trường Nhạc cung.
Khi đó y chợt cảm thấy, cung điện đèn đuốc sáng trưng này dường như còn âm lãnh hơn vài phần so với luyện ngục thi hài bên ngoài. ...
Vì thế vào tháng mười đầu đông, Hoàng đế Trần Đình Trụ đã thống trị Trần quốc hơn ba mươi năm đã kết thúc cuộc đời mình, giá hạc quy tiên.
Hoàng tử Trân Huyên Cơ lăn lộn giang hồ bên ngoài hơn mười năm đăng cơ kế vị, niên hiệu Lai Long.
Bình Tây vương Mông Khắc có công hộ chủ, được phong làm Tần vương, ban cho cửu tích, có thể tham bái không cần báo trước, được mang kiếm lên điện. ...