Chương 48: Phong tuyết, đao khách, nam nhân.
Chương 48: Phong tuyết, đao khách, nam nhân.Chương 48: Phong tuyết, đao khách, nam nhân.
Phía tây Trần quốc, phía đông Đại Hạ, phía bắc Đại Chu.
Có một ngọn núi được gọi là Nha Kỳ.
Trên đỉnh núi có một tòa cửa cung, gọi là Thái Âm cung.
Đó là nơi Nho sinh trong thiên hạ đều muốn đi một lần, cũng là Thánh địa và Tiên cung trong mắt người bình thường.
Dưới chân núi Nha Kỳ hôm nay có tuyết rơi.
Nam nhân lông mày trắng tóc đen nắm chặt quần áo trên người, lại ném mấy cây củi vào đống lửa, nhưng vẫn không thể tiêu trừ được ý lạnh.
Đêm dài đằng đẫng, làm cho hắn xưa nay luôn quen bận rộn có chút không thích ứng. Bởi vậy hắn suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn vị đao khách ngồi nghiêm chỉnh tựa như điêu khắc bên cạnh, hỏi: 'Ài, chúng ta còn phải đợi bao lâu mới có thể lên núi?"
Đao khách ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận quan sát đao trong tay, chưa từng ngẩng đầu.
"Núi ở ngay trước mắt, muốn đi lên thì cứ đi là được."
Nam nhân mày trắng tóc đen nghe vậy chỉ lúng túng cười cười.
"Ngọn núi này quá cao, không có Tiên nhân chỉ đường, thân thể người phàm của ta không lên được."
Đao khách nghe vậy ngước mắt nhìn nam nhân kia một cái, lại cúi đầu quan sát đao trong tay mình.
"Ta là giết người, ngươi là giải hoặc, không cùng đường."
Nam nhân lông mày bạc tóc đen dường như không nghe ra lời nói cự tuyệt khéo léo của đao khách, hắn cười ha hả nói: "Ngươi là muốn chết, ta cũng như vậy, cùng đường về, cùng đường cùng đường mới đúng."
Đao khách kia nghe vậy suy nghĩ một hồi lâu, lại quả thực không tìm được lý do phản bác, cuối cùng trâm mặc xuống.
Nam nhân thấy thế sắc mặt vui vẻ, cũng không còn nửa phần khí độ thân là chưởng giáo Linh Lung các năm đó.
"Vậy khi nào chúng ta sẽ khởi hành?" Hắn không vội vàng hỏi.
"Tìm chết sốt ruột đến như vậy?" Đao khách khó hiểu nhìn hắn một cái.
"Tư vị chờ chết cũng không dễ chịu." Nam nhân kia đáp lại.
Đao khách kia nghe vậy nhìn nam nhân một cái thật sâu, nói: "Hưởng thụ thật tốt đi, tư vị chết cũng không dễ chịu."
"Nói giống như ngươi đã chết." Nam nhân lầu bầu đối với lời nói lơ đễnh của đao khách.
Gió và tuyết lớn hơn một chút.
Sau khi nói xong lời này, giữa nam nhân cùng đao khách lại lâm vào trâm mặc.
Dưới gió tuyết thổi, lửa trại chập chờn, dường như lại có xu hướng dập tắt. Nam nhân đã phải chêm vào trong đống lửa một ít củi.
Có lẽ là một người đối mặt với gió tuyết đầy trời này cuối cùng quá mức nhàm chán, nam nhân sau một thời gian dài trâm mặc đã nhịn không được lại khơi mào đề tài: "Rốt cuộc ngươi đang chờ cái gì vậy?"
Bọn họ đã ngây người ở dưới chân núi Nha Kỳ này một tháng, đao khách vẫn không hề lên núi, nam nhân có thể cảm giác được rất rõ ràng, gã đang chờ cái gì đó.
Đao khách nghe vậy vẫn không trả lời câu hỏi của nam nhân như cũ, gã đột nhiên nhấc đao trong tay lên, cắm vào trong đống tuyết trước mắt.
"Đao này thế nào?" Sau đó lại hỏi như vậy.
Nam nhân lông mày trắng tóc đen bình tĩnh nhìn thanh đao kia.
Đó là một thanh đao rất bình thường.
Thân đao bị chùi sạch đến trắng tinh, nhưng trên thanh đao chăng chịt lỗ thủng lại tựa như hàm răng dữ tợn của ác thú, đang kể cho người đời nghe nó từng huy hoàng, mà trên chuôi đao bằng gỗ lại treo một cái tua rua màu đỏ, tuy rằng cũng đã được tẩy rửa thật kỹ, nhưng màu sắc trên đó lại có chút loang lổ, hiển nhiên là đồ vật được treo lên rất nhiều năm trước.
Mà xuất phát từ tâm lý có việc cầu người, vị đã từng là chưởng giáo đại nhân này lúc đó chân thành cảm thán một cách trái lương tâm, nói: "Đao tốt!"
Đao khách nhận được câu trả lời như vậy, trên mặt hiện ra một tia ý cười chân thành.
"Đương nhiên là đao tốt." Gã nói như thế, thần sắc trên mặt cũng không còn lạnh như băng, tựa như bởi vì lời nói của nam nhân mà sinh ra không ít hảo cảm với hắn."Thanh đao này là do thê tử đưa cho ta, tua rua trên tay là do nữ nhi của ta tự tay đan."
Có vẻ như đây là lần đầu tiên trong miệng đao khách này phun ra nhiều lời như vậy.
Ánh lửa phản chiếu gương mặt đao khách, khuôn mặt như điêu khắc lúc đó dường như đang cười.
Vị đã từng là chưởng giáo đại nhân này có chút hoảng hốt, hắn chợt cảm thấy thì ra đao khách này giống như mình, rất là cô độc.
"Bây giờ thì sao?" Nam nhân không khỏi hỏi lần nữa.
Mà ý cười trên mặt đao khách vừa rồi vào lúc đó lập tức tan đi.
Nam nhân sửng sốt, lúc này mới ý thức được mình nói sai lời.
Hỏi những câu không nên hỏi. ...
Hai người lại ngồi yên dưới chân núi thật lâu.
Lúc này đây, đao khách kia phá vỡ sự trầm mặc giữa hai người trước tiên.
"Đao tốt như vậy, nếu đi theo ta cùng chết thì thật sự là đáng tiếc." Đao khách nói xong, lần thứ hai đặt đao ở trên hai đầu gối của mình, dùng vải xám không biết lấy từ đâu ra lau thân đao.
Gã rất thích làm như vậy, dường như chỉ cần rảnh rỗi sẽ làm như thế, trong một tháng hai người cùng nhau trò chuyện, nam nhân đã gặp qua quá nhiều cảnh tượng như vậy.
Có lẽ là cảm thấy sau khi trải qua chuyện vừa rồi, quan hệ của hai người chắc hẳn đã tốt hơn không ít, cho nên nam nhân sau khi nhìn một hồi, lại không kìm được nói: "Đao liếm máu mới là đao chân chính, có lau sạch sẽ hơn nữa, cũng có một ngày đỏ tươi."
Đao khách nghe vậy ngước mắt nhìn nam nhân một cái.
"Đao khách chân chính, đao trong tay nhiễm máu không phải vì giết người, mà là vì để cho bàn tay không nên nhiễm máu, vĩnh viễn sạch sẽ." Nam nhân nghe vậy sửng sốt, dường như nghĩ tới cái gì đó, nhưng rất nhanh lại cười khổ lắc đầu, không phản bác lại lời nói của đao khách.
"Cho nên? Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi đang chờ gì nữa?" Hắn dứt khoát mở đề tài, bởi vì cái đề tài này sẽ khiến hắn không có lý do gì để nghĩ đến nữ tử lúc này hẳn là đang ở Trường An.
Đao khách dường như cũng không nhận ra được sự khác thường của nam nhân, gã lúc đó nở nụ cười, có chút thản nhiên nói: "Chờ chủ nhân tiếp theo của thanh đao này."
"Là ai?" Nam nhân sửng sốt, theo bản năng hỏi.
"Ta không biết." Đao khách thành thật đáp lại.
Điều này làm cho năm nhân càng thêm mê hoặc,'Không biết là có ý gì?"
"Ta chỉ biết truyền nhân của ta đang trên đường đến, hắn là ai, bộ dáng gì, ta cũng chưa từng gặp mặt hắn, làm sao có thể rõ ràng?" Đao khách nói.
Nam nhân tự nhận mình cũng coi như đã gặp nhiều chuyện trên đời này, nhưng khi lời đao khách rơi vào tai lại không tránh khỏi làm cho hắn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nếu chưa từng thấy qua, gã dựa vào cái gì liền nhận định người tới chính là truyền nhân của mình? Điều này không khỏi quá cẩu thả một chút. Hơn nữa núi Nha Kỳ này cũng không phải là chốn đồng bằng, nào có người không có việc gì sẽ đi tới núi hoang rừng sâu như vậy?
Bất kể nghĩ câu trả lời của đao khách như thế nào, nam nhân nghe vào đều cảm thấy có chút vô căn cứ.
Thế nhưng đao khách kia dường như đã sớm đoán được phản ứng của nam nhân đối với việc này, cho nên cũng không có biểu hiện kinh ngạc quá nhiều, gã chỉ nhàn nhạt cười cười, lần thứ hai dồn lực chú ý của mình rơi vào trên đầu gối bản thân.
Nam nhân thấy thế, âm thầm nghĩ vị tông sư Đao đạo này có phải ở một mình đã lâu cho nên hồ đồ hay không.
Hắn đang muốn há miệng khuyên giải, nhưng đao khách kia lại đột nhiên dừng động tác trên tay mình lại, gã đứng lên nhìn về phía xa xa, trên mặt như điêu khắc lại hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: "Hắn tới rồi."
"Ừ?" Nam nhân nghe vậy cũng sửng sốt, ánh mắt hắn hướng theo đao khách nhìn về phía xa xa.
Đã thấy trong gió tuyết có một cái bóng người gây yếu đeo đao kiếm, đang loạng choạng đi về phía nơi này.