Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 49: Cá Lớn, Mồi Câu

Chương 49: Cá lớn, mồi câu Chương 49: Cá lớn, mồi câuChương 49: Cá lớn, mồi câu

Từ Hàn vì Ký châu đưa tới khoảng chừng mười vạn lượng lương thảo cùng vật tư.

Mười vạn lượng đương nhiên là một con số không nhỏ, nhưng so với khoảng cách ở Ký châu, con số này vẫn chỉ như là một ly nước.

Không nói đến năm nay tuyết rơi lớn đến kỳ lạ, Ký châu lại vào thời điểm thu hoạch mùa thu bị quân Hạ xâm lấn, rất nhiều dân chúng bận rộn chạy nạn cũng chưa kịp thu hoạch lương thực, đây không thể nghi ngờ là điều làm cho mùa đông này càng thêm sương giá. Mà những thứ này đều bỏ qua không nói, nhưng Đại Hạ bên kia hiện giờ lại rục rịch, Mục Thanh Sơn muốn mở rộng Mục Gia quân, lại không thể tìm ra được lương thực, mà tiền lương cần thiết để xây dựng lại Đại Hoàng thành vẫn là một con số cực kỳ lớn. Những chuyện này cũng đủ để cho Từ Hàn đau đầu.

Hắn đích thật là trước sau cướp đoạt được số tiền không nhỏ ở trong tay Ân gia, nhưng đã trải qua việc này, các môn phiệt khác trong thành Trường An đều ý thức được phong cách làm việc của vị Từ Phủ chủ này tàn nhẫn như thế nào, bọn họ cũng đều bắt đầu đồng loạt thu liễm tay chân của mình, giấu kín một ít mua bán không sạch sẽ.

Từ Hàn muốn thi triển kỹ xảo ở trên người bọn họ hiển nhiên sẽ không dễ dàng như trước.

"Cố gia cùng Triệu gia này không khỏi quá cẩn thận một chút, chúng ta căn bản không cách nào tìm được tội trạng của bọn họ từ trong đám hồ sơ này." Phương Tử Ngư ngồi trong đại viện Thiên Sách phủ khép hồ sơ thật dày trong tay lại, có chút nhụt chí nói.

"Phương sư tỷ không cần nóng vội, lưới trời không thể loạt, muội cảm thấy chỉ cần bọn họ làm ra chuyện mà người khác không thể nhìn thấy, vậy chắc chắn sẽ lưu lại nhược điểm." Tần Khả Khanh ở một bên thấy Phương Tử Ngư có chút mất hứng, vội vàng trấn an nói, mà trước người nàng cũng bày ra một xấp hồ sơ thật dày.

Những thứ này đều là đồ đạc Từ Hàn mang về sau khi chuyện Ân gia qua đi. Phương Tử Ngư đang mất hết mặt mũi trong đánh cược với Ân gia đã xung phong tiếp nhận công việc này, tuyên bố muốn tìm ra sơ hở của hai nhà Cố Triệu bên trên hồ sơ, hoàn toàn nhổ bỏ bọn họ cùng Ân gia.

Hai nhà Cố Triệu này chính là đại gia số một số hai trong thành Trường An, cho dù Ân gia so với bọn họ cũng là con kiến so với con voi. Nếu thật sự có thể vớt được một ít dâu mỡ từ hai nhà này, vậy thế cục Ký châu chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Phương Tử Ngư mang theo tâm tư như vậy đã hạ quyết tâm ôm hồ sơ thật dày này xem chừng ba ngày, mà Tần Khả Khanh cùng Diệp Hồng Tiên thấy thế cũng đều đến hỗ trợ, thế nhưng các nàng lại phát hiện, trên hồ sơ không biết do ai ghi chép thực sự viết đầy những chuyện không muốn người biết của hai nhà Cố Triệu, nhưng có vết xe đổ của Ân gia lúc trước, hai nhà Cố Triệu trong mấy ngày nay đều giấu những sản nghiệp có liên quan này vào chỗ tối, trong lúc nhất thời các nàng hoàn toàn không tìm được sơ hở để làm khó dễ cho hai nhà này.

"Không phải nhân chứng Ân gia vẫn còn ở trong tay chúng ta sao? Vì sao không động thủ từ Ân gia, những ruồi trùng ép mỡ dân chúng này có thể trừ một cái tốt một cái, huống hồ gia sản Ân gia có lẽ cũng cực kỳ phong phú, chắc là có thể tạm thời giảm bớt tình thế ở Ký châu." Kiên nhẫn không có nhiều của Phương đại tiểu thư hiển nhiên đã bị tiêu hao sạch sẽ trong ba ngày này.

"Từ Hàn không động Ân gia đương nhiên có đạo lý của hắn, chúng ta chỉ cần yên tĩnh xem biến là tốt rồi." Diệp Hồng Tiên ở một bên nghe hồi lâu khi đó cũng khép hồ sơ trong tay mình lại, trầm giọng nói.

"Lại nói tiếp, sao mấy ngày nay lại không thấy bóng người họ Từ kia? Chúng ta bận đến sứt đầu mẻ trán ở chỗ này, hắn một mình trốn ở nơi nào tự tại?" Phương đại tiểu thư thấy không nói lại vị Diệp tiểu sư thúc này, liền chuyển đề tài.

"Từ công tử vẫn luôn ở trong phòng, có lẽ cũng đang tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào, Phương sư tỷ cũng không cần quá khắt khe trách huynh ấy, Từ công tử cũng rất vất vả." Tân Khả Khanh ở một bên khi đó tiếp lời, vẻ mặt lo lắng biện giải cho Từ Hàn, dường như sợ có người sẽ có chút hiểu lầm hắn.

Thấy hai người này liên tục giúp Từ Hàn nói chuyện, Phương Tử Ngư cảm thấy không thú vị.

"Được được được, họ Từ của các ngươi là phi thường nhất?" Nàng lườm hai người một cái, miệng không chọn lời mà nói ra, cũng mặc kệ Diệp Hồng Tiên cùng Tần Khả Khanh bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, nàng đã tung người nhảy lên đài diễn võ, giống như khiêu khích nhìn một vị Thiên Sách quân đang luyện tập đao pháp.

"Đến, đánh một trận."

Phương Tử Ngư hiếu chiến đã là chuyện nổi danh, vị Thiên Sách quân kia thấy thế đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười, thân thể dừng một chút liền bay về phía Phương Tử Ngư, lập tức so chiêu với nàng.

Tần Khả Khanh cùng Diệp Hồng Tiên khi đó liếc nhau, cũng từ ánh mắt đối phương nhìn thấy xấu hổ nồng đậm.

Da mặt Tần Khả Khanh cuối cùng mỏng hơn một chút, sau mấy hơi thở nàng đứng phắt dậy, sắc mặt ửng hồng nhẹ giọng nói: "Ta tới xem phòng bếp chuẩn bị cơm cháo như thế nào, ngày mai còn phải đi phát cháo...' Tân Khả Khanh tâm địa thiện lương, cách một đoạn thời gian đều mang theo một ít phủ quân đến khu ổ chuột Trường An bố thí chút cơm cháo. Chẳng qua hiện tại nói ra lời này, đến tột cùng thật sự có việc này, hay chỉ đơn thuần muốn trốn tránh, cũng không phải là chuyện người bên ngoài có thể xác định được.

Sau khi nói xong lời này, nàng không đợi Diệp Hồng Tiên cho mình nửa phân đáp lại đã chạy như bay rời đi.

Diệp Hồng Tiên cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn bóng lưng nữ tử rời đi, có chút buồn rầu lắc đầu....

Thực ra Phương Tử Ngư đã nghĩ oan cho Từ Hàn, nhiều chuyện như vậy đặt trên vai hắn, hắn bận rộn không thể nghỉ ngơi, nào có tâm sự gì đi đâu đó tìm vui vẻ?

Hắn tự nhốt mình trong phòng, nhưng không phải để suy nghĩ về bước tiếp theo nên làm thế nào.

Mà là từ khi hắn đánh một trận với Cổ Đạo Tả ở trước mặt dân chúng thành Trường An ngày đó, Long khí vốn đã hóa thành kiếm ý trong cơ thể hắn đột nhiên lại xuất hiện.

Mới đầu Từ Hàn cho rằng đây là cá lọt lưới lúc trước, hoặc là sau khi Long khí chuyển hóa thành kiếm ý, trong cơ thể không cách nào đồng hóa, dẫn đến việc từ kiếm ý hóa thành Long khí.

Nhưng sau khi hắn quan sát thật kỹ một phen, lại phát hiện những Long khí này cũng không phải vốn trong cơ thể hắn có được, mà là từ không biết nơi nào tràn vào trong cơ thể hắn.

Điểm này làm cho Từ Hàn rất là mê hoặc.

Lúc trước có thể hấp thu Long khí từ trong cơ thể Giao Long đã làm cho hắn có chút kinh ngạc, thậm chí sinh ra suy đoán nhất định đối với thân thế của mình, mà lúc này đây, Long khí này lại càng có chút không thể tưởng tượng nổi. Từ Hàn vì thế lật xem rất nhiều tàng thư trong Thiên Sách phủ đều không tìm được đáp án, bất kể Linh Lung các cũng tốt, hay là Thiên Sách phủ cũng được, đều là nơi tàng thư có chút phong phú, nhưng hết lần này tới lân khác ghi chép về Long khí đều hiếm khi nhắc tới, thật giống như có người cố ý che giấu mọi tin tức liên quan đến vật này.

Từ Hàn tìm không được đáp án, cho nên cũng dứt khoát đặt nó sang một bên.

Hắn dùng thời gian còn lại tiếp tục chuyển hóa Long khí mới tràn vào trong cơ thể thành kiếm ý, đối với Từ Hàn vốn có kinh nghiệm trước đó mà nói, chuyện này cũng không tính là quá khó khăn, nhưng không tránh khỏi hao phí thêm một chút thời gian.

Không thể không nói, nguồn gốc của Long khí mặc dù có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng một luồng Long khí này vào cơ thể, kiếm ý màu vàng nhạt trong cơ thể Từ Hàn hóa thành màu vàng óng, lực lượng bao bọc trong kiếm ý của hắn càng được tăng lên rõ rệt.

Từ Hàn làm liền một mạch, sau khi hoàn thành chuyển hóa kiếm ý, lần thứ hai thử trùng kích Nhân nguyên - một trong Tam nguyên trong cơ thể.

Dựa vào lực lượng khủng bố bao bọc trong kiếm ý kia, Từ Hàn cực kỳ thoải mái đả thông Nhân Nguyên, mà Địa Nguyên cũng ở dưới trùng kích như vậy, đã đến cửa ải có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Từ Hàn âm thầm tính toán, nếu cứ tiếp tục như thế, không quá thời gian một tháng, hắn sẽ có thể đột phá Tam Nguyên cảnh, tiến tới Thông U cảnh.

Tốc độ như vậy đương nhiên nhanh đến kỳ lạ, Từ Hàn do dự hồi lâu mới áp chế được hấp dẫn khi bước vào Thông U cảnh, tạm thời thu công pháp, lần đầu tiên mở hai mắt mình ra trong ba ngày qua. ...

Nói đến cũng trùng hợp, đôi mắt hắn vừa mới mở ra, cửa phòng đã truyên đến một trận tiếng gõ cửa.

Từ Hàn đứng lên mở cửa phòng, đập vào mắt lại là gương mặt xinh đẹp đến cực hạn của Diệp Hồng Tiên.

"Từ Phủ chủ rốt cục chuẩn bị ra cửa? Ngươi còn tiếp tục không chịu bước ra khỏi cửa lớn này, có thể khiến Tần cô nương của ngươi suy nghĩ đến hỏng đầu đấy." Nàng đánh giá Từ Hàn quần áo chỉnh tê một phen, híp mắt hỏi.

Từ Hàn trợn trắng mắt, có chút không chịu nổi vẻ mặt chế giễu trên mặt nữ tử này.

"Làm sao vậy?" Hắn lên tiếng hỏi, cố ý bỏ qua đề tài trước đó.

Diệp Hồng Tiêu cũng không phải loại người thích càn quấy, nàng cũng không dây dưa nhiều về đề tài này nữa, mà lập tức nói: 'Mấy ngày nay chúng ta đã lật xem một lần hồ sơ mà ngươi đưa, nhưng hai nhà Cố Triệu đều cực kỳ cẩn thận, trong lúc nhất thời quả thực không tìm được dấu vết gì có thể để cho chúng ta dựa vào."

'Ân gia rơi vào tình cảnh như vậy, có thể hiểu được trong lòng hai nhà Cố Triệu đã sớm có phòng bị, tìm không thấy dấu vết thực sự là chuyện bình thường." Từ Hàn nghe vậy gật đầu, thần sắc bình tĩnh trên mặt nhìn ra được hắn đã sớm có dự liệu đối với việc này.

"Nhưng tiên lương cần thiết cho Ký châu vẫn thiếu hụt một khoản rất lớn..." Diệp Hồng Tiên thấy vậy nói ra, Từ Hàn vẻ mặt còn bình tĩnh lập tức có chút nóng nảy, nàng vội vàng nói, ý đồ khiến cho hắn ý thức được tình cảnh của bọn họ hiện giờ gian nan như thế nào.

Nhưng Từ Hàn nghe vậy lại nở nụ cười nhìn Diệp Hồng Tiên, vẫn chưa lên tiếng đáp lại.

Điều này làm cho Diệp Hồng Tiên có chút nghĩ không ra tâm tư của hắn.

"Ngươi đang muốn tiếp tục động thủ với Ân gia?" Diệp Hồng Tiên suy đoán, lấy chứng cứ trong tay bọn họ thực sự đủ để cho Ân gia bị đánh bại hoàn toàn, tiếp tục cơ hội này, bọn họ đương có thể thu lấy một đợt tài sản khác của Ân gia, dùng chuyện này để giảm bớt thế cục nghiêm trọng ở Ký châu.

Nhưng Ân gia tuy lớn, tài phú mà bọn họ có được vẫn còn xa đến mức giải quyết khốn cục của Ký châu hiện giờ.

Nhưng nếu không động thủ Ân gia, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không tìm được chỗ nào có thể kiếm đủ tiền tài, nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tiên chỉ còn biết thở dài.

"Thế này đã không tệ, đi một bước tính một bước, trước ăn xong con cá lớn Ân gia này..."

Diệp Hồng Tiên lẩm bẩm, nhưng ngay sau đó lại có một thanh âm chợt vang lên, giống như có vật nặng nào đó từ trên cao rơi xuống.

Trong lòng nàng giật nảy mình vội vàng quay người nhìn lại, đã thấy Sở Cừu Ly vẻ mặt râu ria giống như xách gà con mang theo một bóng người, chậm rãi rơi vào trong sân ngoài phòng Từ Hàn.

Mà "gà con" kia rõ ràng chính là con cá lớn nàng đàm luận lúc trước —— gia chủ Ân gia Ân Thành.

Từ Hàn khi đó thân thể hơi nghiêng về phía trước, môi tựa vào bên tai Diệp Hồng Tiên.

Hắn thở ra hơi nóng, khẽ cười dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy, nói.

"Ân gia cũng không tính là cá lớn."

"Nhiều nhất chỉ có thể là mồi câu cá lớn..."
Bình Luận (0)
Comment