Chương 50: Âm mưu
Chương 50: Âm mưuChương 50: Âm mưu
Hơi nóng phun ra từ trong miệng Từ Hàn thổi vào vành tai Diệp Hồng Tiên.
Sắc mặt nàng khi đó có một chút ửng đỏ hiếm thấy.
Từ Hàn làm như không thấy việc này, hắn nói xong những lời kia, đã cất bước lướt qua người Diệp Hồng Tiên, vẻ mặt tươi cười ấm áp chắp tay với vị Ân gia chủ kia.
"Khách quý ít gặp, khách quý ít gặp al" Từ Hàn cười đi tới trước mặt Ân Thành kia/Ân gia chủ đại giá quang lâm, có thể nói là may mắn cho Thiên Sách phủ của ta a."
Bộ dáng nóng bỏng kia lại làm cho người ta không khỏi hoài nghỉ vị Từ phủ chủ khiến Ân gia chịu hết khổ sở lúc trước rốt cuộc có phải cùng một người cùng thiếu niên trước mắt này hay không.
"Ha ha, Từ phủ chủ khách khí." So với vẻ nóng bỏng của Từ Hàn, sắc mặt vị Ân gia chủ này lại khó nhìn đến cực điểm, thế cho nên trên mặt lão lúc này nặn ra vẻ tươi cười nhìn qua cũng cực kỳ gượng ép.
"Người tới là khách, Sở đại ca ngươi phải chiêu đãi thật tốt, ta có việc bận rộn, sẽ không phụng bồi." Từ Hàn đưa mắt nhìn Sở Cừu Ly bên cạnh Ân Thành, dứt lời đang muốn cất bước rời đi.
Chuyện này làm cho vị Ân gia chủ kia lo lắng.
Chỉ thấy Ân Thành nghe vậy sắc mặt đại biến, lão cũng bất chấp những thứ khác, vội vàng đưa tay kéo Từ Hàn lại.
"Từ phủ chủ! Từ phủ chủ!" Lão vội vàng nói ra, có lẽ là do trong lòng có lo lắng, ngữ điệu của lão khi đó cũng lớn hơn vài phần, bộ dáng như vậy lại không tìm được một chút khí độ ngày thường.
"Có chuyện gì vậy? Ân gia chủ có gì muốn nói ư?" Từ Hàn híp mắt hỏi.
Ân Thành đương nhiên biết rõ Từ Hàn làm như vậy là muốn cho lão một cái hạ mã uy, nhưng người ở dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu, lão không thể không theo ý của Từ Hàn, mở lời nịnh nọt: "Đương nhiên có việc, đương nhiên có việc, kính xin Từ phủ chủ rút ra chút thời gian rảnh rỗi."
Từ Hàn cũng không có ý làm khó, hắn nhìn thoáng qua Sở Cừu Ly một bên, mà đối phương lại nháy mắt khẳng định.
Từ Hàn lúc này mới an tâm.
Ân Thành ngày hôm trước đã nhờ người lặng lẽ đưa thư cho Thiên Sách phủ, muốn lén gặp Từ Hàn một lần.
Có lẽ bên phía Trường Dạ ty đã có tâm tư coi lão như đồ bỏ đi, bằng không bất kể như thế nào Ân gia cũng không có khả năng cúi đầu trước Thiên Sách phủ, hiện giờ tình hình như vậy, không thể nghi ngờ từ một mức độ nào đó nói rõ Ân gia hiện tại đã cùng đường. Bởi vậy Từ Hàn sau khi bỏ mặc Ân Thành một ngày, liền phái Sở Cừu Ly vụng trộm mang vị Ân gia chủ này tránh được ánh mắt của kẻ khác, đưa đến Thiên Sách phủ.
"Nếu Ân gia chủ đã nóng lòng như thế, Từ mỗ cũng không tiện từ chối, đã đến giờ ăn tối, chúng ta vừa ăn vừa tán gấu đi."
Từ Hàn cười nói, lập tức dẫn Ân Thành đi về phía một tòa đại điện của Thiên Sách phủ.
Ân gia chủ thấy thế sắc mặt lập tức vui vẻ, vội vàng gật đầu, đuổi theo bước chân của Từ Hàn. ....
Mức độ nghèo túng của Thiên Sách phủ vượt xa dự liệu của Ân Thành.
Cũng không biết đến tột cùng có phải là cố ý hay không, cái gọi là dạ tiệc này, thực ra chính là mấy lông bánh bao cùng một chén cháo loãng.
Từ Hàn ngược lại ăn rất say sưa, nhưng Ân Thành đã quen sơn hào hải vị lại khó có thể nuốt xuống.
Lão nhìn Từ Hàn vùi đầu ăn cháo, mấy lân muốn khơi mào đề tài, lại không biết mở miệng như thế nào, cho đến khi Từ Hàn ăn xong lồng bánh bao thứ tư, lúc mở lồng thứ năm, Ân gia chủ rốt cục cũng không nhịn được nữa.
"Từ phủ chủ. Không biết...' Lão ăn nói thật cẩn thận, ánh mắt lại rơi vào trên người Từ Hàn, cẩn thận quan sát thần sắc trên mặt thiếu niên nhỏ hơn mình chừng ba mươi tuổi trước mắt, e sợ hắn lộ ra một chút không vui.
Từ Hàn nghe lão nói, vào lúc đó cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ân Thành, dường như đang kỳ quái vì sao lão lại gọi mình.
Ân Thành khi đó cắn răng, lão biết nếu tiếp tục đi theo tiết tấu của Từ Hàn, chỉ sợ cho dù ăn thêm mười lông bánh bao, vị Phủ chủ đại nhân này cũng sẽ không nhắc tới chuyện vê Túy Tiên lâu.
Bởi vậy lão chỉ có thể chủ động khơi mài đề tài này.
"Không biết những... kỹ nữ Túy Tiên lâu hiện tại có yên ổn không?" Lão cẩn thận sắp xếp ngôn từ của mình, lo sợ sẽ xúc động đến một dây thần kinh nào đó của Từ Hàn, gây ra đại họa cho Ân gia.
"Kỹ nữ?" Từ Hàn chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang."Mấy ngày nay bận rộn chuyện ở Ký châu, kỹ nữ mà Ân gia chủ nói. Ta thực sự không thể nhớ được. Ân gia chủ cũng biết Ký châu bây giờ tuyết lớn phong tỏa đường, dân chúng lầm than, tấu chương cầu viện của Ký châu bay tới như tuyết rơi đầy trời a..."
Vẻ mặt buồn rầu của Từ Hàn rơi vào trong mắt Ân Thành, vị Ân gia chủ này lăn lộn ở Trường An nhiều năm như vậy, đương nhiên trong nháy mắt đã hiểu ý.
Lão vội vàng lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày đã sớm chuẩn bị thỏa đáng trong ngực, cung kính đưa tới trong tay Từ Hàn, trên mặt tràn đầy ý cười nịnh nọt."Từ phủ chủ thương nước yêu dân, thật sự là phúc của dân chúng Đại Chu ta, Ân gia mặc dù không tính là đại phú đại quý gì, nhưng cũng sẵn lòng hiến một ít lực lượng mỏng manh vì Ký châu, vì Đại Chu."
Từ Hàn híp mắt nhìn đống ngân phiếu Ân Thành đưa tới, mỗi một tờ đều có mệnh giá khoảng chừng một vạn lượng, hắn đánh giá thật kỹ, một chồng dày này ít nhất khoảng năm mươi tấm, đối với Ân gia mà nói cũng không phải là một con số nhỏ, nghĩ đến lúc này đây, Ân Thành cũng đã bỏ ra vốn rất lớn. Điều này từ trình độ rất lớn đã chứng minh suy đoán lúc trước của Từ Hàn, chỉ sợ Trường Dạ ty đã hoàn toàn vứt bỏ Ân gia.
"Ừm. Ân gia chủ có tấm lòng nhân hậu, chắc chắn dân chúng Ký châu sẽ cảm tạ công đức của ngài." Từ Hàn khẽ gật đầu, tùy ý câm đống ngân phiếu kia lau sạch sẽ vết dâu mỡ trên miệng mình, sau đó xem như lẽ đương nhiên nhét vào trong ngực.
"Ngài xem trí nhớ của ta này, lúc này mới nhớ tới, Ân gia chủ đang muốn hỏi những kỹ nữ kia đúng không?" Từ Hàn sau đó lại vỗ vỗ ót mình, bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.
Ân Thành thấy thế cũng không có tâm tư đánh giá diễn xuất của Từ Hàn, lão vội vàng gật đầu như chim gõ kiến.
"Đúng đúng đúng! Dù sao cũng là nô bộc trước kia của Ân gia tiểu nhân, tiểu nhân làm gia chủ dù thế nào cũng phải sắp xếp cho các nàng, ngài nói đúng không?”
'Ân gia chủ quả nhiên là tâm địa bồ tát." Từ Hàn cảm thán từ tận đáy lòng, trên mặt lại lộ ra ý cười giảo hoạt giống như hồ ly."Thế nhưng gia chủ cũng không cần lo lắng, hiện tại những cô nương kia sinh hoạt không có gì lo lắng, có Thiên Sách phủ chiếu cố, cho dù trời sụp xuống chúng ta cũng có thể chống đỡ."
"Cái này..." Ân Thành thấy Từ Hàn thu chỗ tốt, nhưng vẫn cắn những kỹ nữ kia không chịu buông ra, lão nhất thời luống cuống tay chân."Chuyện này sao có thể làm phiên Từ phủ chủ được, vẫn là..."
"Ân gia chủ!" Ân Thành còn chưa nói hết, đã bị Từ Hàn cứng rắn cắt đứt.
Lúc này, vị Phủ chủ trẻ tuổi của Thiên Sách phủ kia vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Ân Thành, quanh thân hắn tràn ngập khí tức âm lãnh, làm cho Ân Thành trong lòng rùng mình, cũng không dám phát ra một chút thanh âm nào nữa.
"Ngươi thật sự muốn cứu Ân gia?" Từ Hàn trầm mắt hỏi.
"Đương nhiên, đương nhiên, kính xin Từ phủ chủ chỉ cho tiểu nhân con đường sáng." Ân Thành đã hơn năm mươi tuổi liên tục quỳ xuống dưới chân Từ Hàn, vẻ mặt chật vật nhìn hắn.
Hai ngày trước lão đã đi qua Trường Dạ ty vô số lần, nhưng Chúc Hiền lại tránh mặt mà không gặp, Ân Thành tâm như tro tàn sớm đã luống cuống tay chân, giờ phút này đương nhiên phải bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất trước mắt này.
Từ Hàn nhìn Ân Thành nước mắt già nua lã chã, vẻ mặt chật vật, ý cười trên mặt càng sâu.
Hắn khi đó cúi đầu, tựa vào bên tai Ân Thành, há miệng nhẹ giọng nói.
Mà sau khi nghe được lời nói này, trên mặt gia chủ Ân gia lập tức nổi lên vẻ sợ hãi nồng đậm.