Chương 71: Chiếu cố bọn họ thật tốt
Chương 71: Chiếu cố bọn họ thật tốtChương 71: Chiếu cố bọn họ thật tốt
Từ Hàn sau khi giải quyết xong vị Cố công tử kia đã rút kiếm xoay người nhìn về phía hai vị cường giả Thiên Thú cảnh nọ.
Hai người thấy cánh tay trái và ngực phải của Từ Hàn vẫn còn chảy máu tươi, nhưng lại dường như không hề để tâm chuyện này, đáy lòng hai người đều lạnh lẽo, hiện giờ Cố Liên Doanh đã chết, bọn họ nào còn nửa phần dũng khí đối địch với Từ Hàn, muốn quay người nhanh chân chạy trốn.
Nhưng chuyện đã đến nước này, Từ Hàn há có thể mặc kệ bọn chúng rời đi.
Chỉ thấy hắn mạnh mẽ đề lên một hơi, thân thể chấn động, liền giết về phía hai người, hai người kia sau khi kiến thức thủ đoạn của Từ Hàn lúc trước, sớm đã vỡ gan nứt mật. Chỉ hơn mười lần giao thủ liền bại trận, làm vong hồn dưới kiếm của hắn.
Trạch viện rộng lớn của Cố gia trong nháy mắt liền không còn một người sống, máu tươi chảy dài khắp đất, một mảnh hoàn toàn tĩnh mịch.
Vị Lưu Tiêu kia đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Từ Hàn cả người đẫm máu, trong mắt vừa sợ hãi vừa rung động.
Từ Hàn lại quay đầu mỉm cười với gã, Lưu Tiêu lúc này mới phát hiện trận chiến này đối với Từ Hàn mà nói cũng không phải là chuyện dễ dàng, Sắc mặt hắn tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
Chỉ thấy Từ Hàn khi đó thu kiếm vào vỏ, thân thể chấn động, hai đạo hư ảnh Tu La cùng Yêu thú mặc dù có chút không cam lòng, nhưng vẫn đồng loạt trở về trong cơ thể Từ Hàn, hắn lúc này mới quay người vẫy vẫy tay với Lưu Tiêu.
Lưu Tiêu thấy thế, mặc dù có chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn đi tới, đỡ lấy Từ Hàn đã có chút suy yếu, gã muốn nói cái gì đó, nhưng Từ Hàn lại đưa tay chỉ chỉ cửa viện bên cạnh.
Lưu Tiêu hiểu ý, vẻ mặt vui mừng đỡ Từ Hàn vội vàng đi vào trong phòng.
Đã thấy trong cửa phòng kia, một vị nam tử đang lạnh run uy hiếp một thiếu nữ xinh đẹp, đang khẩn trương nhìn hắn.
"Mạt Mạt!" Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng thiếu nữ kia, Lưu Tiêu liền nhịn không được kích động hô to.
"Ca!" Thiếu nữ cũng kêu lên.
Chỉ là hành vi của hai người như vậy hiển nhiên đã kích động thần kinh yếu ớt của nam nhân uy hiếp nàng lúc này, y cầm kiếm trong tay chỉ vào Từ Hàn quát: "Đừng lại đây!"
Mà thân thể thì run rẩy lui vê phía góc phòng, rất nhanh đã tới góc chết.
Từ Hàn lạnh lùng nhìn nam tử kia, hắn không đáp lại đối phương, chỉ cất bước chậm rãi đi về phía người nọ.
Lưu Tiêu mặc dù đáy lòng lo lắng cho an nguy của muội muội mình, nhưng có lẽ biểu hiện của Từ Hàn lúc trước đã cho gã rung động quá lớn, gã cũng không ngăn cản động tác của Từ Hàn trước tiên.
"Ta bảo ngươi đừng tới đây!" Nam nhân kia hiển nhiên lúc trước cũng đã chứng kiến thân uy của Từ Hàn ở trong đình viện,
Thấy đối phương tiến lại gần, trong lòng y chấn động, vẻ mặt càng thêm bối rối. Y hét lớn với Từ Hàn, nhưng vẫn chưa có hành động ngăn cản đối phương tiến sát, thân kiếm trên tay y bắt đầu run rẩy, mà dường như ý thức được trường kiếm này cũng không thể uy hiếp được Từ Hàn, y vội vàng thu hồi trường kiếm, đang muốn kề nó vào cổ thiếu nữ kia, dùng chuyện này uy hiếp hắn. Thanh kiếm kia vừa mới chống ngang lên, bước chân của Từ Hàn rõ ràng dừng lại.
Nam nhân nhận ra điểm này, y tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong mắt lóe ra hào quang điên cuồng.
"Ngươi đến! Đến thử xem! Ngươi có tin ta sẽ giết nàng ngay lập tức không?" Y cao giọng nói, nhìn bộ dáng kiêng ky của Từ Hàn, trong lòng không hiểu sao lại xuất hiện vài phần khoái ý, có lẽ chính vì giống như phần hưng phấn bỗng nhiên tuôn ra này, lực lượng cầm kiếm của y vẫn chưa nắm giữ quá thành thạo, không để ý liền cứa ra một vết máu nhàn nhạt ở trên cái cổ trắng như tuyết của thiếu nữ.
"AI" Thiếu nữ đau đớn thét lên.
"Mạt Mạt!" Lưu Tiêu trong lòng giật nảy mình.
Mà Từ Hàn thấy vậy, trong mắt càng là sát khí bắt đầu khởi động, hắn thừa dịp nam nhân thất thần bởi vì nữ tử kinh hô, vận dụng một tia khí lực cuối cùng quanh thân, thân thể vừa động đã lập tức đi tới bên cạnh nam nhân kia, đưa tay đoạt lấy trường kiếm, mũi kiếm vừa chuyển, trực tiếp đâm về phía cổ nam nhân. Nam nhân kia phát ra một tiếng kêu rên, thân thể lập tức vô lực rũ xuống.
Mọi chuyện đều phát sinh chỉ trong tích tắc, lúc Lưu Mạt phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình đã rơi vào trong ngực Từ Hàn.
Nàng mở to tròng mắt nhìn thiếu niên cả người đầy máu trước mắt, lại tựa như Thần binh trên trời rơi xuống, kinh ngạc xuất thần.
Mà thiếu niên kia lại cực kỳ bối rối bắt đầu kiểm tra thương thế của nàng, động tác như vậy cực kỳ đường đột, thậm chí khó tránh khỏi đụng phải một số vị trí nào đó trên người Lưu Mạt, nàng từ nhỏ đã lạc mất huynh trưởng, gân như chưa từng tiếp xúc với người khác phái như vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, muốn lên tiếng ngăn cản.
Nhưng khi đó nàng lại nhìn thấy vẻ quan tâm cùng lo âu phát ra từ nội tâm của thiếu niên, trong lòng nàng không hiểu sao mềm nhũn, lời nói đến bên miệng bị nàng nuốt ngược trở về, sắc mặt ửng đỏ ngây ngốc tại chỗ.
Từ Hàn dùng thời gian mấy hơi thở kiểm tra tình trạng thân thể Lưu Mạt, ngoại trừ trên cổ bị vẽ ra một vết máu nhàn nhạt ra, liền cũng không có gì đáng ngại.
Hắn như trút được gánh nặng kéo thiếu nữ cùng Lưu Tiêu bên cạnh vào trong ngực, dùng hết khí lực toàn thân ôm lấy bọn họ.
Miệng không ngừng nỉ non nói: "Thật tốt... Các ngươi không có việc gì..."
"Thật tốt quá..."
"Thật tốt quá..."
Hành động của Từ Hàn vượt xa dự liệu của hai huynh muội.
Bọn họ nhìn nhau một cái, cũng từ trong ánh mắt đối phương thấy được vẻ khó hiểu nồng đậm.
Lưu Tiêu ít nhiều còn biết dường như vị Từ Phủ chủ này là quen biết cũ với huynh trưởng mình thất lạc ở Thượng Vân thành năm đó, mà Lưu Mạt thì sao? Nàng cũng không thể tưởng tượng được vì sao người không quen biết này lại thân thiết đối với mình như thế, mà khí tức nam tử từ trên người Từ Hàn truyên đến khi đó càng làm cho trong lòng nàng không hiểu sao có chút bối rối, sắc mặt lập tức càng thêm ửng đỏ.
"Thật tốt quá... !"
Mà Từ Hàn lại không cảm nhận được sự khác thường trong lòng hai người, hắn không ngừng nỉ non, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, khí tức quanh thân cũng càng thêm uể oải. Một cỗ cảm giác mệt mỏi phô thiên cái địa đánh vào trong lòng, hắn rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa, lúc đó lập tức ngã xuống đất.
Nhưng hắn vẫn không cam lòng, hắn biết dị động ở đây rất nhanh sẽ truyền đến trong tai những người âm thầm nhìn chăm chú nơi này, đến lúc đó chỉ sợ còn có thể mang đến không ít tai họa, nếu hắn ngã xuống, huynh muội Lưu gia này sẽ phải tự xử ra sao?
Nhưng đại chiến lúc trước quả thực tiêu hao quá nhiều khí lực của hắn, hắn mấy lần giãy giụa muốn đứng lên, nhưng cuối cùng đều là vô công mà trở về.
Ngay khi hai huynh muội này nhìn Từ Hàn đột nhiên ngã xuống đất tay chân luống cuống, cửa viện kia lại đột nhiên truyên đến một trận vang dội, chỉ thấy một vị thiếu nữ áo đỏ diện mạo cực kỳ xinh đẹp dẫn theo một đám giáp giáp sĩ nối đuôi nhau đi tới, tiến vào trong phòng.
“Từ Hàn!"
"Phủ chủi"
Đợi đến khi thấy rõ Từ Hàn ngã xuống, thiếu nữ kia liền bước nhanh tới trước mặt bọn họ, đưa tay muốn đỡ hắn dậy.
Từ Hàn gian nan mở hai mắt ra, hắn đưa tay bắt lấy cánh tay thiếu nữ, dùng sức nắm thật lớn, sau đó cực kỳ suy yếu nói: "Nhất định..."
"Nhất định phải chiếu cố bọn họ thật tốt!"
Nói xong lời này, Từ Hàn cuối cùng yên lòng, đầu trầm xuống, lúc này mới ngất đi.