Chương 72: Một đao
Chương 72: Một đaoChương 72: Một đao
Mưa trong rừng cổ càng lúc càng lớn.
Nước mưa đập xuống mặt đất, phát ra từng đợt tích tắc.
Mưa lớn dường như sẽ nuốt chửng, nhấn chìm thế giới tối tăm này.
Thiếu niên bình tĩnh bước đi trong mưa.
Máu trộn lẫn với nước mưa, có thể nhìn thấy trong vết thương kinh tâm không ngừng tràn ra từ trên người gã.
Đói khát, lạnh lẽo, cái chết đeo đuổi như hình với bóng, như giòi trong xương.
Gã nắm chặt chủy thủ trong hai tay, trên một thanh khắc "Sanh", một thanh khác khắc "Hàn'.
Tuy đã cực kỳ suy nhược, nhưng gã vẫn nắm giữ hai thanh chủy thủ kia.
Gã biết, đây sẽ là hy vọng duy nhất để mình sống sót trong rừng rậm đen kịt này.
Đúng, gã phải sống sót.
Tiểu Hàn, ngươi cũng phải sống sót.
Thiếu niên nghĩ đến những điều này, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngã xuống trong mưa lớn. ...
Lưu Sanh một lần nữa tỉnh táo lại từ giấc mộng ám ảnh gã mấy năm.
Tiểu Hàn?
Trong mắt gã phiếm huyết quang, hai thanh chủy thủ mà cho tới bây giờ gã luôn mang theo bên người lại bị gã lấy ra từ trong ngực, nắm trong tay.
Gã nhíu nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chữ viết trên chủy thủ kia.
Sắc trời đã tối, trong phòng cũng không có chút ánh nến, bóng đêm nồng đậm cũng không thể ảnh hưởng đến tâm mắt của gã.
Không biết từ khi nào, gã đã có bản lĩnh như vậy.
Gã không nhớ được tiểu Hàn đến tột cùng là ai, hoặc có thể nói ngoại trừ tính mạng của mình ra, thứ Lưu Sanh nhớ duy nhất chính là cái tên tiểu Hàn này, nhưng trừ chuyện đó ra, ký ức trong đầu gã về tất cả những chuyện quá khứ đã sớm tan thành mây khói.
Tất nhiên có giấc mơ kia.
Trận mưa to kia hắt xuống, khu rừng rậm u ám nọ, cùng với thiếu niên mơ hồ ngã xuống vũng máu.
Hắn là ai? Là chủ nhân của con dao găm này? Hay là người thân của hắn?
Lưu Sanh không nhớ ra, nhưng luôn luôn bị chuyện này quấy rầy.
Gã cảm thấy mình nên đi gặp hắn, đi giải quyết nghi vấn về tất cả những chuyện trong lòng này.
Không nghi ngờ gì, điều này rất quan trọng đối với gã. ...
"Lại đang suy nghĩ chuyện trước kia sao?" Trong bóng tối có một đạo thanh âm nỉ non chợt vang lên.
Lưu Sanh ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm kia truyền đến.
Người nọ mặc một bộ ào bào đen, thân thể gần như hòa làm một thể với bóng đêm nồng đậm trong phòng, cho dù có được năng lực nhìn đêm, Lưu Sanh vẫn không cách nào nhìn rõ dung mạo người nọ, nhưng gã lại biết y đến tột cùng là ai.
Hắn cảm thụ được khí tức từ trên người người kia truyên đến, lông mày nhướng lên.
"Nguyên chấp sự... A, không đúng, hiện tại ta có phải nên gọi ngài là Nguyên Phán quan hay không?” Lưu Sanh không lộ dấu vết thu hồi hai thanh chủy thủ, trâm giọng nói.
"Chỉ là tên gọi mà thôi, ngươi chỉ cần nguyện ý, xưng hô ta như thế nào cũng được." Thân ảnh trong bóng tối thản nhiên nói.
"Chuyện triều Hạ tiến hành như thế nào?" Sau đó thân ảnh kia lại hỏi.
"Thôi Đình đắc thế, một lần nữa tiếp quản Long châu, bước tiếp theo sẽ muốn thỉnh nguyện lên triều đình xuất binh Ký Châu lần nữa." Lưu Sanh đứng dậy, đáp lại.
"Trân quốc." Bóng người trong bóng tối phun ra hai từ không liên quan đến nội dung cuộc trò chuyện.
Thân thể Lưu Sanh chấn động, cực kỳ khó hiểu nhìn về phía người nọ.
"Mục Gia quân ở Kiếm Long quan tổn thất thảm trọng, Đại Hoàng thành trăm phế chờ hưng, cơ hội ngàn năm có một này...'
"Trần quốc." Nhưng bóng người trong bóng tối lại không có ý định cùng thảo luận, y tiếp tục phun ra hai chữ kia.
Lưu Sanh nhíu nhíu mày: "Đây là ý của các vị Diêm La Thập Điện sao?"
Trong phòng đột nhiên rơi vào im lặng.
Sau vài hơi thở, ngọn nến trong phòng chợt sáng lên, khí tức màu đen bao phủ chung quanh bóng người lập tức tản đi, Lưu Sanh khi đó cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng người nọ.
Đương nhiên y vẫn là bộ dáng như vậy, vẫn không hề có một chút thay đổi, điều khác biệt chính là một bộ áo mãng bào màu đỏ thẫm y thường mặc, sớm đã đổi thành một bộ cẩm bào màu trắng thêu ác long màu đen.
Người nọ nhìn Lưu Sanh, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, cười nói: "Ta chính là Diêm La”
"Sao có thể...' Lưu Sanh khi thấy rõ quần áo trên người người nọ, trong mắt lập tức hiện ra vẻ khiếp sợ nồng đậm.
"Để cho ta ngẫm lại, gia hỏa Diêm La Tống Đế kia nói với ngươi như thế nào? Nói ta là gian tế của Thiên Sách phủ? Nói phải đê phòng thật tốt?" Nam nhân dường như đã sớm có dự liệu đối với vẻ mặt khiếp sợ như vậy của Lưu Sanh, y cười nhạt một tiếng, nhẹ nhàng cất bước đi tới trước mặt Lưu Sanh, nói.
Lời này quả thật Diêm La Tống Đế từng nói với Lưu Sanh, hoặc có thể nói ở cao tâng Sâm La điện, chuyện Nguyên Tu Thành là gian tế của Thiên Sách phủ chính là một chuyện mà mọi người biết nhưng không nói ra.
Một gian tế như vậy có thể ngồi vào vị trí Diêm La Thập Điện, bất kể nhìn thế nào cũng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
"Vậy thì sao? Địa Tạng vương tín nhiệm tại hạ, hoặc có thể nói hắn hiểu tại hạ, cho nên..." Nam nhân dừng bước của mình, y vươn tay nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Lưu Sanh, trên cánh tay thon dài trắng nõn nổi lên gân xanh như rắn độc."Đi nói cho Thôi Đình biết, nơi hắn muốn công không phải Kiếm Long quan, mà là Trường Vũ quan của Trần quốc!"
Lúc nói lời này, ngoài miệng nam nhân rõ ràng mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng một cỗ khí thế lạnh lẽo lại bao phủ Lưu Sanh. Lưu Sanh trâm mặc một lúc lâu, rốt cục thuận theo gật đầu.
"Vâng." Gã trầm giọng đáp lại.
Nguyên Tu Thành nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười, y thu hồi ngón tay mình đặt trên trán Lưu Sanh, đồng thời cỗ uy thế đáng sợ bao phủ quanh người Lưu Sanh cũng theo đó tan thành mây khói.
"Đại Chu có tiểu tử Chúc Hiền kia ở đây, sớm muộn gì cũng là vật trong túi Sâm La điện ta, Mông Khắc ở Trân quốc lại là một khối xương khó gặm..."
Nam nhân lại nói.
Lời này làm cho sắc mặt Lưu Sanh hơi đổi, nam nhân thực ra cũng không cần phải giải thích những chuyện này với gã, nhưng y hết lần này tới lân khác nhìn như tùy ý nói ra, lại giống như là một loại giáo huấn, nam nhân dường như nhìn ra nghi hoặc của gã, lại nói tiếp: "Làm cho tốt, Địa Tạng vương rất coi trọng ngươi, sau khi chuyện này thỏa đáng rồi, ngươi sẽ có vị trí trong Diêm La Thập Điện."
Lưu Sanh cũng không thèm để ý cái gọi là vị trí Diêm La, nhưng một khi trở thành Diêm La Thập Điện, liền ý nghĩa gã có thể điều động tuyệt đại đa số lực lượng của Sâm La điện, như vậy nếu gã muốn biết rõ thân thế của mình, liền không còn khó khăn như hiện tại nữa.
Gã trầm mắt nhìn nam nhân trước mắt, cuối cùng nói với đối phương: "Cám ơn."
"Được rồi, chuyện kế tiếp ở Đại Hạ liền giao cho ngươi." Nam nhân cũng không đáp lại sự cảm kích của Lưu Sanh, y lại cười nhạt một tiếng, làm bộ muốn rời đi.
"Ngài không ở lại sao?" Lưu Sanh sửng sốt, hiện giờ Điện Sâm La vừa rồi đứng vững gót chân ở Đại Hạ, trong điện làm sao có thể an tâm hoàn toàn giao chuyện nơi này vào trong tay hắn, mà không phái một vị Diêm La đến đốc thúc? Điều này không khỏi có chút không thể tin được.
"Ta còn có chút việc quan trọng phải làm, nếu kịp, ngược lại có thể cùng ngươi kiến thức thịnh tình đại chiến Trân Hạ một phen."
"Chuyện quan trọng? Chuyện gì quan trọng?"Lưu Sanh lần nữa nhíu nhíu mày, thế cục Đại Hạ liên quan đến mưu đồ một bước tiếp theo của Sâm La điện, gã quả thực không thể tưởng tượng được còn có chuyện gì quan trọng hơn cả chuyện này.
Nam nhân nghe vậy, vào lúc đó đưa mắt nhìn về phía nam, ánh mắt thâm thúy tựa như có thể xuyên qua núi non thành quách trùng trùng điệp điệp, cho đến một tòa học cung nguy nga kia.
"Đi xem một chút, một đao cuối cùng cũng là sáng lạn nhất trên đời này."