Chương 73: Kiếm ở nơi nào
Chương 73: Kiếm ở nơi nàoChương 73: Kiếm ở nơi nào
Khi Từ Hàn lần thứ hai tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ở trên giường trong Thiên Sách phủ.
Trong phòng, Tần Khả Khanh ở một bên bận rộn làm cái gì đó, dường như là đang quét dọn sạch sẽ trong phòng.
Từ Hàn lấy tay chống giường, muốn ngồi dậy, nhưng động tác như vậy lập tức ảnh hưởng đến thương thế trên người hắn, một cỗ đau đớn thật lớn truyền đến, hắn rất không cam lòng lần thứ hai ngã xuống đầu giường.
Tần Khả Khanh ở một bên nghe động tĩnh như vậy, nàng quay đầu, trên trán còn mang theo chút mồ hôi.
"Từ công tử! Ngươi tỉnh rôi sao?" Sắc mặt nàng vui vẻ, vội vàng đi tới đầu giường.
"Ừm”" Từ Hàn khẽ gật đầu, hỏi: "Ta hôn mê mấy ngày?"
"Đã tròn ba ngày rồi, khiến cho chúng ta lo lắng muốn chết." Tân Khả Khanh thấy Từ Hàn dường như muốn ngồi dậy, nàng vội vàng vươn tay đỡ hắn, để cho hắn dựa lưng vào đầu giường.
Từ Hàn nhìn vẻ thân thiết gấp gáp cùng mồ hôi trên trán Tân Khả Khanh, có chút đau lòng.
"Qua vài ngày, đi ra ngoài tìm chút nô bộc, những chuyện vặt vãnh này cũng không cần ngươi tự mình làm.”
Đây vốn là lời quan tâm của Từ Hàn, nhưng sau khi Tần Khả Khanh nghe được, lại liên tục xua tay, Không ngại, không ngại." Nói xong, thiếu nữ kia có chút buồn râu cúi đầu,Tu vi của ta thấp, y thuật không tinh, vốn không giúp được gì, những việc này có thể làm thì giao cho ta làm đi, tiền mời nô bộc kia chi bằng lấy ra làm thêm chút cháo gạo, bố thí cho những tên ăn mày ở ngoại thành."
Tần Khả Khanh xưa nay cần cù thật thà, gân như đến mức không ngại gian khổ, có rất nhiều việc trong phủ đều do nàng quản lý, có lúc thỉnh thoảng đi ra ngoại ô phát cháo, thanh danh gần đây của Thiên Sách phủ ở trong thành Trường An càng ngày càng tốt, không phải không có quan hệ cùng hành động này của nàng.
Từ Hàn cũng biết tâm tư của nàng, hắn suy nghĩ một chút, cười nói: "Vậy thì theo ngươi đi. Đúng rồi, Lưu Tiêu và Lưu Mạt đâu?”
Tần Khả Khanh nghe lời này, sắc mặt hơi có chút mất tự nhiên.
"Từ công tử yên tâm, đều được an bài tốt, tuy rằng bị chút kinh hãi, nhưng thân thể cũng không có gì đáng ngại.'
Từ Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm, thần sắc khẩn trương trên mặt hắn gần như tràn đầy trong lời nói.
Tần Khả Khanh thấy bộ dáng của hắn như vậy, chần chờ một hồi, cuối cùng cắn răng hỏi: "Từ công tử, A Sanh đến tột cùng là ai vậy?"
Tần Khả Khanh hỏi xong lời này, trên mặt trong nháy mắt trở nên ửng hồng.
"Hả?" Từ Hàn có chút kỳ quái thái độ của nàng như vậy.
Mà Tần Khả Khanh thấy hắn thật lâu không trả lời vấn đề của mình, thầm tưởng mình hỏi lần này có chút không hợp thân phận, nàng muốn giải thích: "Ta chỉ là... chỉ là cảm thấy công tử dù sao có hôn ước cùng Diệp sư thúc trong người, nếu... nếu bị sư thúc biết, chỉ sợ sẽ không thích... Ba ngày nay, Từ công tử ước chừng đã đọc tên A Sanh hơn trăm lần ở trong mộng..." Dứt lời nàng lại liên tục xua tay nói: "Công tử yên tâm, ta cũng chưa từng nhắc chuyện này với sư thúc..."
Từ Hàn nghe đến đó, đại khái đã hiểu được tâm tư của Tần Khả Khanh, hắn bất đắc dĩ cười cười.
"A Sanh là người quen cũ của ta, từng vì cứu ta... mà thân chìm vào hiểm địa, Lưu Mạt cùng Lưu Tiêu chính là đệ đệ cùng muội muội thất lạc của hắn." Nói đến đây, Từ Hàn dừng một chút, hắn hứng thú nhìn về phía Tần Khả Khanh, lại bổ sung: “A Sanh là nam."
"A?" Tần Khả Khanh nghe vậy sửng sốt, nàng chớp chớp mắt, lập tức đối diện với ánh mắt chế nhạo của Từ Hàn, giống như chợt ý thức được cái gì đó, ửng hồng trong nháy mắt dâng lên hai má nàng.
"Mấy ngày nay bên ngoài có dị động gì không?" Từ Hàn biết da mặt nàng mỏng, cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn nàng trên việc này nữa, bởi vậy, sắc mặt hắn lúc đó nghiêm lại, lập tức hỏi.
Tần Khả Khanh phục hồi tinh thần lại, mặc dù vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa phai đi, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời vấn đề của Từ Hàn.
"Hai nhà Cố Triệu mấy ngày nay đều chưa từng có động tác gì, ngược lại công tử giải quyết chuyện của Lưu Tiêu được dân chúng trong thành Trường An khen ngợi, cũng có chút người bị oan như vậy, mấy ngày nay tìm tới Thiên Sách phủ, Diệp sư thúc sau khi xác minh mò mẫm thuận theo, lại bưng đi mấy chỗ sản nghiệp của hai nhà Cố Triệu ở Trường An, thu hoạch rất phong phú."
Từ Hàn nghe lời này, lông mày lập tức nhíu lại.
"Ngươi nói mấy ngày nay hai nhà Cố Triệu đêu chưa từng triển khai hành động với Thiên Sách phủ, Hồng Tiên còn nhân cơ hội lại niêm phong sản nghiệp của bọn họ?" Đây đương nhiên là một chuyện rất không hợp tình hợp lý, đích tôn Cố gia, Đình úy Đại Chu đều chết dưới kiếm của Từ Hàn, chuyện lớn như vậy, sao có thể bị đè xuống một cách gió êm sóng lặng.
Dựa theo Từ Hàn phỏng đoán, mấy ngày nay hẳn là thời gian hai nhà Cố Triệu điên cuồng trả thù a.
"Ừm”" Tần Khả Khanh khẽ gật đầu, nhưng lời kế tiếp lại cởi bỏ nghi hoặc trong lòng hắn.
"Nhưng... hôm qua... Tư Không trưởng lão mang theo tỉnh nhuệ của Linh Lung các, đã đi tới Trường An...
"Giờ phút này đã đặt chân vào trong phủ Chúc Hiền.......
Toàn bộ phủ đệ Chúc gia do gỗ đen xây thành, cổ xưa âm u, gần như được coi là cấm địa trong lòng đại đa số người trong thành Trường An.
Bất kể là ai, ở vị trí nào, chức quan cao bao nhiêu, đáy lòng đều ôm kính sợ thật lớn đối với vị chủ nhân Trường Dạ ty kia.
Mà ngay trong đại điện nhà chính phủ đệ này, hiện tại đang có khách từ khắp nơi ngồi đầy.
Tư Không Bạch ngôi ở bên trái đài cao, mặc một bộ áo đen tóc bạc, lão đưa tay bưng chén trà trong tay lên, híp mắt đánh giá vị Chúc đại thủ tọa trong lời đồn kia, âm thầm suy nghĩ đối phương dường như cũng không có tư thế kiêu hùng như mình tưởng tượng.
Chỉ là Tư Không Bạch vẫn biết được đạo lý nhìn người không thể xem mỗi tướng mạo.
"Nghe nói Từ Hàn trong khoảng thời gian này đã gây ra không ít phiên toái cho Chúc thủ tọa." Tư Không Bạch thân là Kiếm tiên bất động thanh sắc nói.
"Phiền toái? Là tên hề nho nhỏ nhảy nhót mà thôi, cha ta chỉ là không muốn để ý tới, lời Tư Không trưởng lão nói có chút kỳ quặc." Còn không đợi Chúc Hiền đáp lại, Chúc Long đứng ở dưới đài liên đứng dậy, há miệng phản bác. "Kiếm Long quan có năm vạn hùng binh trú đóng, mười vạn cường cung đầu thành Đại Hoàng thành. Nếu Từ Hàn được coi là tên hề nhảy nhót, vậy nếu so sánh, chỉ sợ chư vị ngay cả con kiến hôi cũng không tính." Loại chuyện tướng đối tướng, tốt đối tốt này, Chúc Long Khởi không biết thể thống phản bác Tư Không Bạch, Tư Không Bạch cũng sẽ không tranh miệng lưỡi cùng gã, hoặc có thể nói là khinh thường phản bác.
Mà thiếu niên áo tím dưới đài kia liền rất thuận ý đứng lên, khoát tay áo, cười nói.
Song phương vừa mới ngồi xuống luận sự cũng bởi vì hai hậu bối đối chọi gay gắt mà khiến không khí trên sân trong nháy mắt trở nên giương cung bạt kiếm.
"Tống công tử đúng không? Đã sớm nghe qua đại danh của ngươi, hôm nay vừa thấy quả thật khí độ phi phàm, rất có phong cách của Tư Không tiên nhân." Lúc này một vị nam tử dáng người khôi ngô thắt lưng đeo trường đao đột nhiên đứng lên, chắp tay về phía thiếu niên áo tím kia. Người này lại là sư tôn của Chúc Long Khởi, chưởng giáo Thông Thiên môn U châu, Tử Hoàng đao thánh Tôn Bất Đội
Nếu y đã thu Chúc Long Khởi vào sư môn, vậy Trường Dạ ty hưng suy đương nhiên sớm đã liên quan mật thiết với Thông Thiên môn. Giờ phút này lên tiếng, đương nhiên cũng phải ngả về phía Trường Dạ ty.
"Lời Tống công tử nói đương nhiên không tệ, nhưng phải biết Chúc đại nhân không phải không làm gì được Từ Hàn kia, chỉ là đang chờ đợi thời cơ, hiện giờ hắn lật gió lật sóng như thế nào cũng không có gì đáng ngại, nhưng khi Thương Long quân hoàn thành trùng kiến, chính là ngày Thiên Sách phủ bị diệt!"
"Lời này của các hạ sai rồi." Chỉ là y vừa mới dứt lời, đã có một vị nam tử trung niên sắc mặt nghiêm nghị bên cạnh thiếu niên áo tím kia đứng lên. Người này tên là Hạ Chính Ngôn, chính là Động chủ Nguyệt Hồ động Ký châu, cũng là cha của Hạ Tử Xuyên, đương nhiên cũng chính là nhạc phụ đại nhân của vị thiếu niên áo tím kia.
"Muốn trùng kiến Thương Long quân đương nhiên đơn giản, nhưng muốn ứng phó thiết ky Đại Hạ, ứng phó Phiên Vương Châu Mục của các châu quận, Thương Long quân cũng không phải tùy tiện kéo ra một đám người ngựa là có thể làm được. Vị Từ phủ chủ kia chỉ sợ cũng không dễ đối phó như các hạ nói chứ? Thậm chí trên phố đoạn thời gian này còn có tin đồn, nói vị Từ phủ chủ kia chính là di tử của tiên đế, là hậu bối dòng chính Hoàng tộc." (di tử: con bỏ rơi)
Đám người ngồi đây ai không phải là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ hoặc triêu đình, tâm tư đương nhiên cũng kín đáo hơn nhiều.
Sở dĩ vây quanh một người Từ Hàn tranh nhau miệng lưỡi đến mặt đỏ tai hồng, nói cho cùng chính là song phương đang thăm dò lẫn nhau.
Một phương muốn biểu hiện thực lực của mình, chứng tỏ Từ Hàn không quan trọng, mà một bên thì muốn thông qua hắn để biểu lộ giá trị của mình.
"Được rồi." Ngay khi song phương đang còn tranh giành không ai chịu thua ai, Chúc Hiền trên đài cao rốt cục lên tiếng, mọi người trên sân đều lập tức im lặng, hiển nhiên uy tín của vị Chúc thủ tọa này trong lòng bọn họ bất kể ở phương diện nào cũng đủ để cho bọn họ kiêng ky.
"Thanh Y, đi ra nói một chút tin tình báo mấy ngày nay ngươi có được đi." Y nghiêng đầu nhìn về phía một nữ tử áo xanh xinh đẹp vẫn ngôi im lặng không nói ở một bên, nói ra như thế.
Nữ tử kia nghe vậy hơi gật đầu, liền lập tức đứng lên.
Diện mạo của nàng cực kỳ xinh đẹp, mặc dù đang là mùa đông nhưng lại mặc một bộ áo lụa cực mỏng, dáng người lồi lõm ngạo nghễ có thể nói là như ẩn như hiện dưới tấm lụa mỏng kia, thật sự nhiếp hồn phách. Nhưng mọi người đều không ai dám thưởng thức phong cảnh mê người này, bọn họ biết, nữ tử xinh đẹp này tên là Nhiễm Thanh Y, là Ngự sử của Bạch Phượng bộ, một trong bốn bộ Trường Dạ ty, có thể chấp chưởng bốn bộ, bất kỳ một người nào cũng đủ để khiến người trong thiên hạ sợ hãi, huống chỉ vị Nhiễm Thanh Y này xưa nay đã có danh tiếng thần bí, từng có không ít người muốn hiểu rõ lai lịch của vị nữ tử này, nhưng cuối cùng đều lấy đủ loại nguyên nhân khó hiểu chết ở đâu đó. Điều này không thể nghi ngờ đã thêm một phân thần bí cho vị Ngự sử Bạch Phượng bộ này.
"Kẻ Từ Hàn này lai lịch không rõ, có phải là Hoàng tử của tiên đế năm xưa hay không mặc dù có một ít chứng cớ chỉ ra, nhưng cũng không cách nào xác nhận, so với điểm này, ta cảm thấy chư vị vẫn nên hiểu rõ chúng ta tụ tập ở nơi này đến tột cùng là vì chuyện gì." Vị Nhiễm Thanh Y kia lại rất có tư thế của bậc phụ nữ cân quắc không thua đấng mày râu, nàng nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói, thái độ thong dong, không kiêu ngạo không kiêu ngạo.
Mà lời này vừa dứt, mọi người ở đây đều biến sắc.
"Lời Nhiễm ngự sử nói, lão phu đương nhiên rõ ràng." Vị Tư Không Bạch trên đài cao kia lúc đó cũng vuốt râu híp mắt nói,'Chỉ là bất kể Thái Nguyên đế đi ngược lại như thế nào, dù sao hắn cũng là hoàng đế Đại Chu, tự có Long khí quốc vận che chở, giết hắn cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Giết hắn đương nhiên không dễ dàng, bằng không cần gì Tư Không trưởng lão mệt nhọc đường xa tới đây." Nhiễm Thanh Y hé miệng cười, đoan chính phong tình vạn chủng, câu hồn nhiếp phách.
"Hổ thẹn với chư vị coi trọng, nhưng không có Hình Thiên kiếm, cho dù là lão phu cũng không phá được Long khí quốc vận kia." Tư Không Bạch ra vẻ buồn rầu lắc đầu.
"Đúng không?" Nhiễm Thanh Y nghe vậy, nhướng mày, Vậy cũng đúng lúc, trinh sát dưới trướng ta mấy ngày nay đã tìm được một chút thông tin về tung tích của thanh Thần kiếm kia."
"Cái gì?" Tư Không Bạch lập tức đứng phắt người dậy, phong phạm Tiên nhân gì đó nhanh chóng bị lão ném hết ra sau đầu, y nhìn chằm chằm Nhiễm Thanh Y, gắn từng chữ hỏi: "Kiếm ở nơi nào!?"
"Thiên Sách phủ."