Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 322 - Chương 74: Tiên Lễ Hậu Binh

Chương 74: Tiên lễ hậu binh Chương 74: Tiên lễ hậu binhChương 74: Tiên lễ hậu binh

Từ Hàn ngồi ở trên giường cùng Tần Khả Khanh tán gẫu một hồi lâu, lại dưới sự đốc thúc của nàng uống một chén cháo gạo, đối phương lúc này mới an tâm rời đi.

Đêm dần dần sâu.

Từ Hàn ngồi ở đầu giường nhưng vẫn không cách nào ngủ, hắn cong người đứng dậy.

Tu vi luyện thể Tử Tiêu cảnh để cho năng lực tự khôi phục thân thể của hắn cực mạnh, trong thời gian ngắn như vậy mặc dù hắn vẫn cảm thụ được khí tức trong cơ thể suy yếu như cũ, nhưng một mình đứng dậy lại không hề khó khăn như lúc trước.

Boondg.

Lập tức nương theo một tiếng giòn vang, thanh trường kiếm đặt ở đầu giường hắn ra khỏi vỏ.

Trường kiếm phần thân đỏ tươi, trên mặt phủ đầy từng đường nét tựa như rắn độc, Từ Hàn đặt nó ở trong tay, vuốt ve thân kiếm của Hình Thiên kiếm, trong lòng lại có muôn vàn suy nghĩ.

Từ trước khi đi tới Đại Hoàng thành, vị thiếu chủ Nhạc Thành Bằng của Thiên Đấu thành kia đã cho hắn biết được chuyện Tư Không Bạch cùng Trường Dạ Tư mưu tính.

"Có kiếm Hình Thiên, đại nghịch mà hung."

"Cầm kiếm này, con có thể giết cha, thân có thể chém vua."

Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm câu châm ngôn của vị tên là Vô Thượng chân nhân kia, nhíu mày.

Nếu Tư Không Bạch cùng Chúc Hiền muốn giết vị Hoàng đế kia, vậy Hình Thiên kiếm này đương nhiên là một bước cực kỳ trọng yếu trong kế hoạch của bọn họ.

Mà vị Tiên nhân kia hiện tại đang ở phủ đệ Chúc Hiền cách chỗ hắn không quá mười dặm.

Mang dị bảo như thế, lại bị Tiên nhân nhìn trộm, đây đương nhiên sẽ không phải là trải nghiệm quá tốt.

Huống hồ hiện giờ hắn cùng Hình Thiên kiếm tâm huyết tương liên, nếu như kiếm bị cướp đi, sẽ tạo thành thương tổn bực nào đối với hắn, hắn cũng nói không rõ.

Nghĩ tới đây, Từ Hàn trong lòng càng thêm phiền muộn, hắn thu hồi kiếm trong tay, đang muốn trở lại đầu giường.

Cộc.

Cộc....

Nhưng chỗ cửa phòng vào lúc đó lại truyên đến một hồi tiếng gõ cửa.

Từ Hàn không nghi ngờ gì, liền đi tới trước cửa, mở cửa phòng ra.

Tuy nhiên bóng người xuất hiện trước mắt lại làm cho thân thể hắn chấn động.

"Đã lâu lắm rồi không gặp, công tử chắc hẳn cũng không có vấn đề gì chứ." Người nọ lại cười nhạt một tiếng, dường như sớm có dự liệu đối với vẻ hoảng hốt của Từ Hàn.

Từ Hàn cũng không hồi đáp lại câu hỏi thăm của người tới trước tiên, hắn sửng sốt một lúc lâu, mà đối phương cũng không thúc giục, chỉ im lặng đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn hắn.

"Ngươi... sao ngươi lại tới nơi này..." Sau khoảng chừng mười hơi thở, Từ Hàn mới thoáng bình phục khiếp sợ trong lòng mình, lên tiếng hỏi, mà vẻ cảnh giác nông đậm giữa hai hàng lông mày lại càng ngày càng mãnh liệt. Nơi này chính là Thiên Sách phủ.

Từ Hàn dùng khóe mắt nhìn về phía xa xa, dường như muốn xác nhận một số chuyện gì đó.

Mà những động tác rất nhỏ này đều không thể giấu diếm được ánh mắt người kia.

"Yên tâm đi, ta không kinh động bất cứ kẻ nào, càng không có thương tổn một ai." Người nọ lại cười nói.

Từ Hàn biết đối phương cũng không có lý do lừa gạt mình, lúc này mới hơi an tâm, nhưng ánh mắt nhìn về phía người tới vẫn cảnh giác như cũ, hắn trâm giọng hỏi: "Các hạ đến đây trễ như vậy... là vì chuyện gì?"

Người nọ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này là tháng 11, Trường An hiếm thấy không có tuyết rơi, ánh sao tươi đẹp, lấp lánh sáng cả vùng trời.

"Đi dạo với ta một chút."

Người nọ nói như vậy, liền xoay người muốn rời đi.

Từ Hàn ngẩn người, đứng tại chỗ chần chờ một hồi lâu mới đuổi theo. ...

Bên trong biệt viện Chúc phủ.

Tư Không Bạch ở chỗ cao nhất trong phòng, chư vị chấp sự Linh Lung các bên dưới đều ngồi ở hai bên. Trong đó không thiếu người quen biết Từ Hàn, ví dụ như hai vị đệ tử đắc ý của Long Tòng Vân là Lục Phụng cùng Lãng Triều Sa, giờ phút này mặc dù dung mạo của hai người vẫn chưa thay đổi, nhưng giữa hai hàng lông mày lại bao phủ sát khí, khí tức quanh thân ngưng luyện, rõ ràng chính là khí tức của cường giả Thiên Thú cảnh.

Lúc này mới mấy tháng trôi qua, tu vi của mọi người đã có bước nhảy vọt về chất như thế, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm cho người trong thiên hạ kinh hãi há hốc mồm.

"Các ngươi cảm thấy, lời nói của Nhiễm Thanh Y hôm nay như thế nào?" Vị Tiên nhân kia nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

"Hoàng tộc Đại Chu thế nhỏ, Chúc Hiền thay thế chính là chuyện sớm muộn, đến lúc đó thiên hạ nhất định đại loạn, đệ tử cho rằng lời Nhiễm Thanh Y nói cũng không phải là không có căn cứ. Ngẫm lại từ khi Từ Hàn xuất hiện đến khi rời đi đều tồn tại quá nhiều điểm đáng ngờ, cộng thêm các loại tình báo do Nhiễm Thanh Y cung cấp, quả thật đều cho thấy Hình Thiên kiếm kia rất có thể đang ở trên người hắn." Lãng Triêu Sa năm đó ở Linh Lung các cũng không ít lần bị Từ Hàn khi nhục, gã xưa nay ôm hận trong lòng, giờ phút này nghe nói Hình Thiên kiếm ở trong tay Từ Hàn đương nhiên là ước gì Tư Không Bạch sớm ra tay chém giết hắn, xóa đi nhục nhã trong lòng.

"Đúng như vậy, năm đó thời gian Thương Hải Lưu biến mất cùng thời gian Từ Hàn kia xuất hiện cực kỳ trùng hợp, huống hồ con mèo đen kia cũng có chút tương tự với mèo đen ở bên cạnh Thương Hải Lưu năm đó, đệ tử cũng cho rằng chỉ sợ Từ Hàn này chính là truyền nhân của lão, trên người hắn không chỉ có Hình Thiên kiếm, thậm chí có thể còn có Đại Nghịch Kiếm Điển mà tông môn chúng ta thất lạc năm xưa. Tư Không trưởng lão nên mau chóng ra tay, đoạt Hình Thiên kiếm này vào trong tay chúng ta, đến lúc đó mới có vốn liếng chống lại Trường Dạ ty." Lập tức, vị Lục Phụng kia cũng đứng ra phụ họa.

Tư Không Bạch lại không cho ý kiến đối với việc này, lão nghe hai người nói xong, hơi gật đầu, lại đảo mắt nhìn về phía vị thiếu niên áo tím chưa từng lên tiếng bên cạnh.

"Nguyệt Minh, ngươi cứ nói một câu, ngươi cảm thấy việc này nên làm như thế nào?"

Thiếu niên áo tím ngồi ở một bên im lặng không nói gì nghe vậy, lúc này mới đứng lên đi tới trước người Tư Không Bạch, y cúi đầu chắp tay nói: "Sư tôn muốn nghe lời thật hay là nói dối?"

"Đương nhiên là nói thật.'

"Việc này không ổn." Thiếu niên áo tím không chút nghĩ ngợi liền cất tiếng nói khi nghe thấy Tư Không Bạch đáp lại như vậy.

"Ồ?" Tư Không Bạch nhướng mày, dường như có hứng thú, hỏi: "Sao lại không ổn."

Sư tôn thử nghĩ mà xem, thế lực của Trường Dạ ty ở Đại Chu to lớn cỡ nào? Nói là một tay che trời cũng không quá mức. Chúc Hiền trong anh hào thiên hạ thế nào? Nói là giảo quyệt gian hùng cũng không quá đáng."

"Nếu lão biết Hình Thiên kiếm ở trong tay Từ Hàn, lại ngấp nghé ngôi vị hoàng đế Đại Chu, vì sao lại hết lần này tới lần khác lưu chuyện tốt như vậy lại cho sư tôn?" Thiếu niên áo tím hỏi như thế.

Vị Tư Không Bạch kia khẽ nhíu mày, đang trâm ngâm, nhưng Lãng Triêu Sa ở bên cạnh lại không cam lòng bị Tống Nguyệt Minh cướp danh tiếng, liền đứng lên nói: "Đơn giản là cho dù có Hình Thiên kiếm trong tay thì hắn cũng không dám sử dụng Thần khí bực này, cho nên liền bán cho trưởng lão, kiếm một lần thiện duyên với Tiên nhân. Ta biết Tống chấp sự rất có giao tình cùng Từ Hàn kia, nhưng việc này liên quan đến hưng suy của Linh Lung các, Tống chấp sự vì chuyện riêng mà bỏ việc công như thế, chẳng lẽ là không hề để trong lòng truyên thừa ngàn năm của tông môn chúng ta sao?"

Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh có giao tình riêng là chuyện mọi người ở đây đều biết, nghe lời này của Lãng Triêu Sa, lập tức đồng loạt đưa ánh mắt nhìn vê phía Tống Nguyệt Minh, ngay cả vị Tiên nhân trên đài cao kia ánh mắt cũng trở nên âm tình bất định.

Nhưng Tống Nguyệt Minh vẫn không có một chút bối rối nào, y vung cánh tay lên, áo bào tím cuồn cuộn, hai mắt lúc đó trợn tròn nhìn thẳng Lãng Triêu Sa, quát: "Lãng Triêu Sa! Các ngươi nói chuyện giật gân, miệng đầy nịnh nọt như vậy, là muốn hãm Linh Lung các ta ở nơi vạn kiếp bất phục, đến tột cùng là ý gì?"

Khi đó quanh thân Tống Nguyệt Minh khí thế hạo nhiên, kiếm ý mãnh liệt như sóng biển quanh quẩn, sát khí nhất thời phá thể mà ra, thẳng tắp bao phủ vị Lãng Triều Sa kia trong đó.

Mà dưới khí thế của y, Lãng Triều Sa thân là cường giả Thiên Thú cảnh trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, không thể sinh ra một chút lực phản kháng nào.

Tống Nguyệt Minh trong mấy tháng ngắn ngủi này, tu vi đã tinh tiến đến Ly Trần cảnh, tuổi của y không chênh lệch quá nhiều so với Từ Hàn, tuổi như vậy mà đã đạt tu vi như thế, phóng mắt khắp thiên hạ cũng không ai có thể sánh được.

"Tống chấp sự, chuyện gì cứ từ từ nói, Lãng sư điệt cũng vì lo lắng cho tông môn, cho dù lý niệm khác biệt cũng không đến mức mưu hại tông môn a." Lập tức có người thấy vậy liền vội vàng tiến lên, cao giọng nói, lại là một vị lão giả tóc bạc, đã từng là đại năng đao đạo trong Linh Lung các, Thanh Như Khê.

"Hừ!" Tống Nguyệt Minh nghe vậy quay đầu nhìn lão giả kia một cái, lúc này mới hừ lạnh thu khí thế quanh thân lại, mà Lãng Triêu Sa vừa rồi còn đối chọi gay gắt với Tống Nguyệt Minh lập tức như được đại xá, vẻ mặt chán chường đứng tại chỗ, thân sắc sợ hãi cùng trái tim đang đập thình thịch.

Lục Phụng ở một bên xưa nay đồng chí làm gian với Lãng Triêu Sa lúc này nhìn vẻ không vui trong mắt vị Tiên nhân trên đài kia, cho rằng mình tìm được khuyết điểm của Tống Nguyệt Minh, gã cắn răng, liền quát: "Tống chấp sự bài trừ dị kỷ như thế, chẳng lẽ còn tưởng rằng Linh Lung các này là thiên hạ của Tống Nguyệt Minh ngươi, ngươi ỷ thế hiếp người như vậy, không bằng một đao chém đầu tại hạ đi!" (dị kỷ: kẻ khác chính kiến) Nói xong, gã tiến lên một bước, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, cao đầu đợi giết.

Đối mặt với lời chỉ trích nghĩa chính từ liêm như vậy của Lục Phụng, Tống Nguyệt Minh lại chỉ nhàn nhạt liếc gã một cái, lập tức nhìn về phía Tư Không Bạch trên đài dường như có chút không vui, lúc này mới chắp tay nói: "Sư tôn ngẫm lại, Từ Hàn tay cầm trọng binh Ký châu, Chúc Hiền không dám động đến hắn, lại hết lần này tới lần khác ném chuyện này cho sư tôn, đây rõ ràng chính là kế sách xua hổ nuốt lang, chẳng lẽ sư tôn nhìn không ra sao?"

Lục Phụng nghe lời này, cũng không đợi Tư Không Bạch đáp lại, liền cười lạnh lân nữa nói: "Tư Không trưởng lão vốn là Tiên nhân, mấy vạn tàn binh bại tướng chẳng qua chỉ là chuyện ở giữa một kiếm, huống hồ nếu thật sự binh mã Ký châu muốn báo thù cho Từ Hàn, chúng ta lui về sơn môn Linh Lung các, đến lúc đó trưởng lão tay cầm thần kiếm Hình Thiên, làm sao phải sợ? Ta thấy Tống Nguyệt Minh ngươi chính là vì tư bỏ công, muốn bảo vệ người quen biết năm xưa kia của ngươi!"

Lục Phụng mặc dù thái độ kiêu ngạo, nhưng lời này cũng không phải là không có đạo lý, lực lượng của Tiên nhân sao có thể là thứ mà phàm nhân có thể sánh bằng?

Cho dù năm đó Lâm Thủ tụ tập lực lượng của mười vạn tướng sĩ, một mũi tên phá vỡ giấc mộng thống nhất thiên hạ của vương triều Lý thị, nhưng Lâm Thủ đã chết, trên đời này làm sao còn có thể có một vị Lâm Thủ thứ hai? Tư Không Bạch muốn dùng một trận chiến để bắt lại hơn mười vạn đại quân là chuyện khó xảy ra, nhưng muốn đánh phá từng người một, lấy bản lĩnh Thần long thấy đầu không thấy đuôi của Tiên nhân thì cũng không khó.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tống Nguyệt Minh càng thêm hồ nghi.

"Nguyệt Minh, Lục Phụng nói như vậy không sai a, ngươi nói xem Từ Hàn này rốt cuộc có chỗ nào đáng để lão phu kiêng ky?" Vị Tiên nhân trên đài kia khi đó cuối cùng cũng lên tiếng, trong giọng nói nhàn nhạt không vui, mặc cho ai cũng có thể cảm nhận được.
Bình Luận (0)
Comment