Chương 75: Thiên hạ của ta, thiên hạ của quân
Chương 75: Thiên hạ của ta, thiên hạ của quânChương 75: Thiên hạ của ta, thiên hạ của quân
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng trong Quế Hoa trai - tửu lâu tốt nhất trong thành Trường An vẫn đông như trẩy hội như cũ.
Nam nhân dẫn Từ Hàn dưới một tên sai vặt dẫn đường, xe nhẹ đường quen đi vào trong một gian phòng của Quế Hoa trai.
Vị trí của căn phòng này cực tốt, nằm ở lầu ba Quế Hoa trai, liếc mắt một cái là có thể có thể thu hết oanh oanh yến yến trong tửu lâu này vào mắt.
Đám người hầu đưa tới từng món đồ ăn ngon, lại bưng lên một bình rượu nhìn qua cực kỳ quý giá, lúc này mới đồng loạt lui ra. Vì thế trong căn phòng cực kỳ rộng lớn chỉ còn lại Từ Hàn cùng nam nhân kia ngồi đối diện.
Nam nhân mặc một bộ nhung sam màu lam, bộ dáng vẫn tuấn lãng cương nghị như cũ, chỉ là giữa hai hàng lông mày thiếu đi chút khí phách bễ nghễ, nhiều hơn một phần buồn bã sầu muộn.
Từ Hàn từ sau khi vào phòng vẫn nhìn chằm chằm, dường như muốn từ trên mặt y nhìn ra cái gì đó, nhưng nam nhân lại luôn bình thản tự nhiên chào hỏi Từ Hàn, hỏi hắn thích món ăn gì, thích uống loại rượu nào, coi như không hề thấy địch ý gân như không chút che dấu trong mắt Từ Hàn.
Lúc này, nam nhân nhấc bầu rượu lên, tự rót cho bản thân và Từ Hàn một chén, lúc này mới nâng chén rượu lên nhẹ giọng nói: "Thanh Ngọc Bạch Hồ, rượu này cần phải xâm nhập Thập Vạn Đại Sơn bên cạnh Thanh châu, mạo hiểm bị Yêu tộc thôn phệ thu thập được cánh hoa Thanh Ngọc Hồ Hoa thì mới có thể ủ thành, bởi vì màu sắc thuần trắng như sữa cho nên được đặt tên như thế, cũng là rượu ngon khó có được."
Nam nhân rất háo hức giới thiệu cho Từ Hàn, nhưng người kia lại không có ý động chén.
Hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh nhìn nam tử, không nói một lời như trước.
Nam nhân thấy thế ngượng ngùng cười cười, lúc này mới uống một hơi cạn sạch rượu trong chén mình.
"Nghe nói Từ phủ chủ là nhân sĩ Thanh châu, chắc hẳn cũng đã uống qua rượu ngon như vậy, không có hứng thú cũng là chuyện thường tình của con người. Thế nhưng món uyên ương phấn hồng này, chính là đặc sản Lương châu ta...' Nam nhân lại chỉ chỉ phần thức ăn trước người, lại hưng phấn giới thiệu.
"..." Từ Hàn nghe vậy cuối cùng cũng mở miệng, nhưng vẫn chưa lên tiếng trước tiên, hắn hơi chần chờ, dường như đang cân nhắc đến tột cùng nên xưng hô nam nhân trước mắt như thế nào, sau khi suy nghĩ một chút, mới nói: "Các hạ không cần thăm dò, ta mặc dù sinh ra ở Thanh châu, nhưng được một lão ăn mày nuôi nấng từ nhỏ, đến tột cùng là người như thế nào nào, tại hạ cũng không rõ ràng lắm."
Nam nhân sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Từ Hàn, đã thấy thiếu niên kia giờ phút này vẻ mặt bình tính, cũng không có gì khác thường.
Nam nhân khi đó rốt cuộc thu hồi vẻ nhiệt tình trên mặt mình, y cũng đặt hai tay lên đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh như Từ Hàn, sau đó trâm giọng nói: "Ngươi xem thiên hạ Đại Chu này như thế nào?”
Từ Hàn trâm mắt mà nói: "Thiên hạ Đại Chu như thế nào. Không phải ngài là người biết rõ hơn ai hết sao? Còn hỏi ta làm gì?"
Nam nhân kia cười khổ, lập tức nói: "Đại Chu này đúng là thiên hạ của ta, nhưng rất nhanh..."
"Sẽ là thiên hạ của ngươi..."
Lời này vừa nói ra, ánh nến trong phòng chợt lay động, hai tròng mắt Từ Hàn ngưng tụ, khí tức quanh thân hỗn loạn thêm vài phần.
"Xem ra, ngươi cũng biết." Nam nhân thấy Từ Hàn như vậy, lập tức hiểu được cái gì.Đứa nhỏ năm đó ta thả đi, xem ra thật sự là ngươi..."
Từ Hàn không nói gì, hắn nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, đáy lòng lại nói không nên lời.
Hắn đích xác bởi vì rất nhiều chuyện sau khi đến Trường An mà sớm đã sinh ra nghi ngờ đối với thân thế của mình, nhưng những nghi hoặc này lại chưa bao giờ thật sự làm cho Từ Hàn sinh ra quá nhiều dao động. Nhưng lời nói của nam nhân giờ phút này lại làm cho hắn lân đầu tiên ý thức được thân phận của mình rốt cuộc là kinh người như thế nào.
Sau một lúc im lặng thật dài, hắn rốt cuộc mở miệng nói: "Vì vậy? Ngươi định giết ta ư?"
Dùng thủ đoạn bảo vệ địa vị của nam nhân mà nói, Từ Hàn cũng không hoài nghi đối phương có thể làm ra chuyện như vậy, hôm nay y đưa mình đến nơi này, đến tột cùng có mục đích gì chính là một chuyện rất đáng để bàn thảo.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại nổi lên một hồi cảnh giác.
Nam nhân thấy vậy lại cười, y nhấc bầu rượu bên cạnh rót cho mình một chén, lập tức uống một hơi cạn sạch.
"Mấy năm nay..."
"Trẫm quả thật đã làm sai rất nhiều chuyện, trẫm cũng không phải là thiên mệnh chỉ tử, phụ vương cũng không nên chết ở tuổi tráng niên, trẫm nghịch thiên mà đi, cho rằng bắt được Long khí trong thiên hạ, sẽ có thể ngồi vững vàng ở vị trí đế vương này, nhưng ai ngờ lại càng lún càng sâu, hất đổ cả cơ nghiệp Đại Chu."
"Nâng đỡ Trường Dạ ty, diệt một nhà Mục vương, hủy Thiên Sách phủ, chính là vì diệt trừ toàn bộ người biết được việc này. Chuyện nghịch thiên này lại phải thuận theo thiên mệnh, hiện giờ xem ra, quả thật vô lý đến cực điểm."
Nam nhân buồn rầu nói, vẻ mặt cô đơn, nhưng Từ Hàn lại khó phân biệt hành động này của y là thật hay giả, bởi vậy liên tiếp tục bất động thanh sắc nghe lời nam nhân nói.
"Trâm mấy năm nay đi khắp nơi tìm kiếm hạng người Giao long, để nuốt Long khí bên ngoài, khiến Long khí của trẫm mạnh lên. Chờ đến khi Đại Hoàng thành phá, Long khí tích lũy mấy năm của trẫm liền tan ba thành... Vốn tưởng rằng đây là do quốc vận vỡ vụn mà tới, nhưng mấy ngày nay, Ký châu mặc dù được củng cố vững chắc, nhưng Long khí tiêu tán lại càng ngày càng mãnh liệt. Trãẫm lúc này mới biết được, Long khí tìm kiếm lương chủ mà ở, trẫm đã mất lòng dân, chính là có ngàn vạn Long khí, chẳng qua cũng chỉ là vì may áo cưới cho người khác mà thôi."
Lời nói này của nam nhân làm cho sắc mặt Từ Hàn lần thứ hai thay đổi, hắn không khỏi nghĩ đến mấy ngày trước, một đạo Long khí đột nhiên xuất hiện trong cơ thể hắn kia, chẳng lẽ chính là nam nhân này tản ra, tìm hắn làm chủ, cho nên tràn vào trong cơ thể hắn sao?
"Có lẽ ngươi cũng cảm nhận được chuyện này đúng không?” Nam nhân lại uống một chén Thanh Ngọc Bạch Hồ, nói.
Từ Hàn mặc dù im lặng không lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
"Chúc Hiền đã mời được Tư Không Bạch vào kinh, tâm tư của hắn, ai trong thiên hạ đều biết. Tính mệnh của trẫm chỉ sợ đã không còn quá lâu nữa."
"Nhưng trẫm muốn mời ngươi làm một chuyện vì trẫm trước khi trẫm chết đi, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của trãm."
Giọng điệu của nam nhân rất là thành khẩn, mang theo một chút hương vị của người sắp gần đất xa trời.
Nhưng Từ Hàn không không thèm quan tâm chuyện trong miệng nam nhân đến tột cùng là cái gì, đã lập tức quả quyết lắc đầu.
"Không nói ta có phải là di tử của Hoàng tộc hay không, nếu là thật, vậy nói cách khác, cha mẹ ta đều chết ở trên tay ngươi, ta và ngươi mặc dù là máu nồng chí thân, nhưng ngươi cũng là cừu nhân giết phụ thân, mẫu thân của ta, ngươi cho rằng vì sao ta phải giúp ngươi?"
Nam nhân nghe vậy hơi sửng sốt, lập tức nở nụ cười, hắn chỉ chỉ Từ Hàn,/Tính tình của ngươi ngược lại có vài phần giống với phụ vương. Quả nhiên không hổ là dòng dõi của Vũ Văn gia ta."
Nói xong lời này, nam nhân không đợi Từ Hàn phản bác, khi đó sắc mặt y nghiêm lại, như có thâm ý nhìn Từ Hàn, nói: "Ngươi không ngại nghe thứ trãẫm cầu đến tột cùng là cái gì, sau đó rồi hồi đáp, trẫm nghĩ đợi ngươi nghe xong việc này, tuyệt đối sẽ không có tâm tư cự tuyệt."
".." Vẻ chắc chắn của nam nhân làm cho Từ Hàn lại sửng sốt, hắn nhíu nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
"Không vì sao cả." Nam nhân cười rạng rỡ, lập tức hai tròng mắt nheo lại, nói: "Bởi vì, ngươi là đệ tử của hắn."