Chương 77: Hoàng hậu Trân quốc
Chương 77: Hoàng hậu Trân quốcChương 77: Hoàng hậu Trân quốc
Hai nhà Cố Triệu dường như hạ quyết tâm làm rùa đen rụt đầu, Thiên Sách phủ trắng trợn niêm phong sản nghiệp dưới danh nghĩa bọn họ có vấn đề, mà đối phương từ đầu đến cuối đều không làm ra bất kỳ phản kích nào, ngược lại còn không ngừng co rút phòng tuyến của mình, dời tài sản trọng yếu đi, hơn nữa tìm cách khống chế những nhân viên nắm giữ bí mật quan trọng của gia tộc, hoặc có thể nói là chứng cớ hạch tâm.
Có tiên lệ của Lưu Tiêu, người báo án giải oan càng ngày càng nhiều, cuối cùng không chỉ giới hạn ở hai nhà Cố Triệu, thậm chí một ít chứng cứ phạm tội về các môn phiệt sĩ tộc khác cũng bắt đầu không ngừng trình lên trước mặt Từ Hàn.
Nhân thủ của Thiên Sách phủ dần dần trở nên không đủ dùng, Từ Hàn liên vung tay lên, bắt đầu chiêu mộ người có chí trong thành Trường An, tham dự điều tra xử lý các loại vụ án.
Vì thế cửa Thiên Sách phủ vào mùa đông giá rét này lại trở nên cực kỳ náo nhiệt, mấy ngày thông qua các loại kiểm duyệt nghiêm khắc, Thiên Sách phủ đã chiêu thu hơn trăm người, Lưu Tiêu được Từ Hàn cố ý rèn luyện, để cho gã tiếp quản hơn trăm người này, phụ trách điều tra các loại vụ án.
Thiên Sách phủ làm những việc này có thể nói là như lửa đốt, dân chúng luôn mồm khen ngợi, môn phiệt sĩ tộc lại tự mình cảm thấy lo sợ bất an.
Từ Hàn đã chuẩn bị tốt tính toán trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hắn dứt khoát buông tay chân ra, muốn thăm dò điểm mấu chốt của chủ nhân thực sự sau lưng những môn phiệt sĩ tộc này rốt cuộc ở nơi nào.
Một ngày này, Từ Hàn lại đốc thúc sĩ tốt Đại Hoàng thành đến Trường An đưa một nhóm tiên lương đi, đây đã là đợt tiên lương thứ bảy hắn đưa tới Ký châu, dân chúng Ký châu vượt qua mùa đông này đã không có vấn đề gì quá lớn, nhưng tiền tài cần thiết để trùng tu Mục Gia quân và Đại Hoàng thành vẫn không nhỏ. Mà theo thế lực môn phiệt do hai nhà Cố Triệu cầm đầu bày ra tư thế phòng thủ, dầu mỡ mà Từ Hàn có khả năng vớt được từ trên người bọn họ cũng dần dần thu nhỏ lại, chuyện này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Từ Hàn, hắn biết muốn giải quyết vấn đề này, căn bản nhất vẫn là phải bắt được hai con cá lớn kia.
"Từ công tử..." Ngay lúc hắn đang ngẩn người, bên tai lại truyên đến một giọng nói nhẹ nhàng.
Từ Hàn lúc này mới phục hồi tinh thần, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy Tân Khả Khanh giờ phút này vẻ mặt đầy vẻ quan tâm nhìn mình, dường như là đang kỳ quái vì sao hắn lại xuất thần vào lúc này.
"Mau đi một chút, đừng bỏ lỡ canh giờ." Tân Khả Khanh tiếp tục nói.
Hôm nay là sinh nhật Thái Nguyên đế, sẽ thiết yến trong cung, Từ Hàn làm Thái úy Đại Chu, đồng thời cũng là Phủ chủ của Thiên Sách phủ đương nhiên không có đạo lý vắng mặt.
Hắn mỉm cười, hỏi: "Khả Khanh có muốn cùng đi xem hay không, Hoàng cung Đại Chu rất xinh đẹp."
Thiên Sách phủ mặc dù hiện giờ suy bại, nhưng thanh danh vẫn bày ra ở nơi đó, Từ Hàn muốn dẫn một hai người tiến cung cũng không phải việc khó. Diệp Hồng Tiên là con gái của Ninh Quốc hầu, đương nhiên phải theo lão vào phủ, mà lấy tính tình của Phương Tử Ngư đương nhiên cũng là nhàn rỗi, nháo muốn đi cùng Từ Hàn, bên này còn có một danh ngạch, cho nên Từ Hàn mới hỏi ra câu kia.
Tần Khả Khanh nghe vậy hơi sửng sốt, nàng chần chờ một hồi, lúc này mới khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: Vâng...
'Aaa! Phổ Thiên cung này khí phái nhiều hơn so với Tế Thế phủ của Linh Lung các chúng ta." Khi đi tới trước cửa cung chờ vào cung, Phương Tử Ngư liền nhịn không được thán phục. Tính tình nàng lanh lẹ, cho dù đến cửa cung cũng không cảm thấy thất lễ, tự mình đứng ở trước cửa cung chỉ trỏ Hoàng cung Đại Chu, bộ dáng giống như dân thôn quê mới vào thành.
Giờ phút này trước cửa cung đã đứng đầy các nhân vật có danh tiếng đến từ Trường An, nhưng bọn họ lại cố ý kéo dài khoảng cách với Từ Hàn, nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, làm cho những đại nhân vật này đều mang địch ý đối với hắn.
Cho dù Tần Khả Khanh cũng ngửi thấy bầu không khí có chút không thích hợp trên sân, nàng kéo góc áo Phương Tử Ngư, cẩn thận nhắc nhở: "Sư tỷ. Làm sao vậy?"
Phương Tử Ngư lại quay sang chớp chớp mắt với nàng, bộ dáng như chưa phát hiện ra.
"Ta còn tự hỏi là người nào, thì ra là Phương sư tỷ al" Mà ngay khi Tân Khả Khanh há miệng muốn nói cái gì đó, một đạo thanh tuyến chế nhạo lại đột nhiên truyền đến.
Đám người Từ Hàn sửng sốt, khi đó nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy trong đám người cách đó không xa có mấy cái bóng người đi tới, người cầm đầu rõ ràng chính là người quen cũ của Từ Hàn, môn đồ Linh Lung Các, đệ tử của Long Tòng Vân - Lãng Triêu Sal
"Sao ngươi lại ở đây?" Nhìn thấy người tới, Phương Tử Ngư cũng hơi sửng sốt, ánh mắt trong mắt lập tức nổi lên vẻ cảnh giác.
Lãng Triêu Sa lại cười, có chút đắc ý nói: "Tại sao chúng ta không thể ở đây? Chúc thủ tọa cố ý mời, nếu sư tỷ bất mãn có thể đi hỏi ngài ấy." Ánh mắt gã vào lúc đó cố ý vô tình liếc về phía Từ Hàn ở một bên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ dữ tợn rồi biến mất.
Từ Hàn cũng không đáp lại, mà nhìn về phía sau sau lưng Lãng Triêu Sa không xa, nhìn thấy một vị lão giả áo đen dẫn theo một vị thiếu niên áo tím đang cùng người ta bắt chuyện, mọi người xung quanh đều không thiếu vẻ nịnh nọt đối với lão giả này.
Lão giả áo đen cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, lão nghiêng mắt nhàn nhạt liếc hắn một cái, chỉ là một cái liếc mắt, Từ Hàn liền cảm thấy tâm thần chấn động, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Lãng Triêu Sa hiển nhiên cũng nhìn ra dị trạng của Từ Hàn, trên mặt gã càng thêm vui vẻ, lại cười tủm tỉm nhìn về phía Phương Tử Ngư nói: "Phương sư tỷ, hôm nay không chỉ có ta cùng sư tôn tới, phu quân tương lai của ngươi cũng tới."
Gã dứt lời liên tránh người ra, mà người phía sau rõ ràng chính là vị Lâm Khai mấy lần làm khó Từ Hàn kia.
"Cái này!" Từ Hàn nhìn thấy người này lập tức trong lòng lộp bộp, thâm nghĩ không tốt.
Mà Lâm Khai thấy Từ Hàn hiển nhiên có chút sợ hãi, nhưng Lãng Triêu Sa lại đưa tới gã một ánh mắt tàn nhẫn, thân thể Lâm Khai chấn động, rốt cục vẫn cất bước đi tới trước mặt Phương Tử Ngư.
"Ngươi muốn làm gì?" Phương Tử Ngư thấy Lâm Khai, lập tức hoảng hốt, theo bản năng liền lui vê phía sau một bước, cảnh giác nói.
"Phương sư tỷ nói cái gì vậy? Lâm công tử chính là phu quân tốt mà Tư Không trưởng lão khâm điểm cho ngươi, ngươi sao có thể hét lớn với huynh ấy như thế?" Lãng Triêu Sa cười nói, thân thể tiếp tục tiến lên một bước.
Từ Hàn thấy vậy, trong lòng đương nhiên không vui.
Nếu như đặt ở ngày thường, hắn đã sớm một kiếm kết thúc tính mạng của Lâm Khai kia, xong hết mọi chuyện, nhưng giờ phút này vị Tiên nhân kia mặc dù chưa đi tới nơi này, nhưng hắn biết chỉ cần mình hơi có dị động, chỉ sợ lão sẽ ngang nhiên ra tay.
"Tử Ngư!" Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng hô hoán, chỉ thấy một vị nam tử áo đen lưng đeo trường kiếm vẻ mặt vui mừng đi tới nơi này, y nhiệt tình nhìn Phương Tử Ngư, trong mắt đầy vẻ nóng rực.
"Ngươi là..." Lãng Triêu Sa thấy nửa đường có một vị Trình giảo kim giết ra, trong lòng không vui, gã trâm mắt nhìn về phía người kia, chợt trong lòng khẽ động, nhớ tới thân phận người này. Lại là Mông Lương - thiên tài kiếm đạo vang danh khắp Đại Chu năm xưa.
Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư khi đó cũng sửng sốt, hiển nhiên đều không ngờ sẽ gặp được vị Mông đại công tử này ở nơi đây.
"Tử Ngư, đã lâu không gặp, lâu nay vẫn không có việc gì chứ?" Nhưng trong mắt Mông Lương giờ phút này ngoại trừ Phương Tử Ngư rốt cuộc đã không thể chứa đựng bất cứ thứ gì khác, y làm như chưa hề phát hiện ra Lãng Triêu Sa ở một bên, ngược lại quay thẳng qua nhìn Phương Tử Ngư, hỏi như thế.
"Vâng... Còn tốt... còn tốt... Phương Tử Ngư có chút chịu không nổi bộ dáng thân thiện của vị Mông đại công tử này, trong miệng qua loa cho xong chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lãng Triêu Sa ở một bên.
"Thì ra là sứ giả Trân quốc Mông đại nhân, thất lễ thất lễ." Lãng Triêu Sa hiển nhiên cũng có chút hiểu biết đối với các tin tức trong kinh, khi đó chắp tay nói với đối phương.
"Ừm ừm." Mông Lương giờ phút này nào có tâm tư để ý tới gã? Y tùy ý trả lời vài câu, liền nhìn về phía Phương Tử Ngư lần nữa/Tử Ngư, ta đến Trường An mới mấy ngày, đủ loại sự việc bận rộn, vốn định đến tìm ngươi nhưng vẫn không có thời gian, lúc này còn phiền nàng vì ta đến đây, thật sự là quá vất vả cho nàng.
Dây thần kinh của vị Mông đại công tử rõ ràng không giống người thường, y tự mình nói, trên mặt còn cực kỳ cảm động.
Phương Tử Ngư nghe được lời này là đầu óc choáng váng một hồi, nàng không nhớ rõ quan hệ giữa mình và Mông Lương tốt đến mức này, thậm chí nếu không phải lần này gặp phải, nàng cũng sắp quên mình còn quen biết nhân vật này.
Ngay khi Phương Tử Ngư bên này chống đỡ không nổi, vị Lãng Triêu Sa kia cũng cực kỳ không vui.
"Có phải Mông đại nhân đã nhầm lẫn cái gì hay không, Tử Ngư sư tỷ đã sớm có hôn ước với Lâm công tử, ngươi hồ ngôn loạn ngữ như thế, không có tâm để ý đến chuyện của người khác." Gã trầm giọng nói, có vị Tiên nhân sau lưng kia tọa trấn, Lãng Triêu Sa ngược lại bày ra loại bổn sự cáo mượn oai hùm kia vô cùng nhuần nhuyễn.
Thấy Lãng Triêu Sa vẫn cắn việc này không buông, sắc mặt Phương Tử Ngư lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Mà Từ Hàn ở một bên nhìn Mông Lương, lại nhìn Phương Tử Ngư, giống như là nghĩ tới cái gì đó. Đột nhiên sắc mặt biến đổi, lập tức vẻ tức giận dâng lên đuôi lông mày, hắn hét lớn: 'Làm càn! Hoàng hậu Trân quốc ở đây, Lãng Triêu Sa ngươi hồ ngôn loạn ngữ, chẳng lẽ là muốn dẫn hai nước Trần Chu ta bất hòa sao?"