Chương 78: Lập Thái tử
Chương 78: Lập Thái tửChương 78: Lập Thái tử
Theo lời này của Từ Hàn, trên sân lập tức vang lên một trận kinh hô, nhưng lại chỉ thoáng qua.
Những quan to hiển quý đến từ các nơi ở Trường An đã sớm đưa lực chú ý tới nơi này khi Lãng Triều Sa đến, lời này Từ Hàn còn cố ý đề cao thanh âm vài phần, tất nhiên là truyền rõ ràng đến tai bọn họ.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Phương Tử Ngư đều lập tức trở nên kinh ngạc.
Mông Lương càng sửng sốt tại chỗ.
Hoàng hậu Trân quốc? Hoàng đế Trần quốc không phải là Huyền Cơ sao? Tử Ngư sao...
Mông Lương trong lòng tràn đầy ý nghĩ muốn cử án tê mi, đầu bạc đến già cùng Phương Tử Ngư, trong lúc nhất thời căn bản khó có thể tiếp nhận sự thật đột nhiên như vậy. Y quay đầu nhìn về phía Từ Hàn nói ra lời này, nhưng đối phương vào lúc này lại liên tục nháy mắt với y.
Mông Lương ngẩn người, y rất nghiêm túc phỏng đoán ý của Từ Hàn.
Y nhớ đến lúc trước vị Lãng Triêu Sa kia nói Tử Ngư có hôn sự với người nào đó, mà bộ dáng của nàng hiển nhiên là không muốn đồng ý.
Huyền Cơ cùng Tử Ngư lại là đồng môn, giờ phút này lấy ra làm một tấm chắn, gạt bỏ môn hôn sự này.
Mông Lương nghĩ như vậy, quay đầu nhìn Phương Tử Ngư một cái, lại thấy nàng cũng vẻ mặt khiếp sợ nghĩ đến chắc hẳn cũng không biết chuyện Hoàng hậu Trần quốc gì đó.
Mông Lương trong lòng vui vẻ, thâm mắng mình đa nghi, Tử Ngư cùng mình tình đầu ý hợp, Huyền Cơ lại là đệ đệ của y, giữa hai người sao có thể thật sự có cái gì đó?
"Khụ khụ." Mông Lương nhanh chóng hiểu ý, y đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía vị Lãng Triêu Sa kia cao giọng nói: "Đúng vậy, lần này ta đến đây không chỉ là vì thông báo cho bệ hạ chuyện đăng cơ, đồng thời cũng muốn đón Phương hoàng hậu về nước thành hôn cùng Thánh thượng."
Lời nói của y thực sự quá nghiêm trang, hơn nữa với thân phận sứ giả Trần quốc của mình, chuyện đại sự quân quốc như vậy, mọi người mặc dù kinh ngạc trước tin tức này, nhưng không có bất kỳ người nào hoài nghi tính chân thật trong lời nói này của y.
Quả nhiên Lãng Triêu Sa nghe nói lời này sắc mặt biến đổi, quan hệ giữa Trần Huyền Cơ và Phương Tử Ngư ở Linh Lung các là chuyện mọi người đều có chút nghe thấy, lời y nói đương nhiên cũng không phải là không có khả năng.
"Cái này..." Gã lập tức không biết làm thế nào để vạch trần việc này, vốn mang theo Lâm Khai đến đây chỉ vì dè bỉu Từ Hàn một phen, lại không muốn liên lụy đến hai nước Trần Chu, chuyện như vậy nếu thật sự bị người trách tội xuống, gã làm sao chịu nổi.
"Tiến cung!"
Ngay khi gã cưỡi hổ khó xuống, phương hướng cửa cung lại đột nhiên truyên đến một tiếng thanh âm tinh tế lại cao vút, chính là nội thần trong cung thông báo mọi người vào cung.
Đám người bắt đầu di động một cách có trật tự về phía cửa cung, điều này làm cho Lãng Triêu Sa cưỡi hổ khó xuống xem như tìm được cơ hội, gã hung hăng nhìn chằm chằm Từ Hàn một cái, liền lôi kéo Lâm Khai sắc mặt trắng bệch ở một bên, xoay người rời đi.
"Tử Ngư, yên tâm, không có việc gì." Thấy Lãng Triêu Sa rời đi, Mông Lương cho rằng mưu kế thành công đắc ý nhìn về phía nàng, mở miệng nói như đang tranh công vậy. Nhưng lời này mới ra khỏi miệng, Phương Tử Ngư đã cúi đầu lại vẻ mặt xấu hổ dậm chân, chạy trốn khỏi nơi này.
"Tử Ngư!" Mông Lương thấy thế đang muốn đuổi theo, lại bị Từ Hàn ngăn cản.
Chỉ thấy Từ Hàn áy náy nháy mắt với Tần Khả Khanh ở bên cạnh, đối phương lườm hắn một cái, lúc này mới đuổi theo hướng Phương Tử Ngư rời đi.
Nếu Tư Không Bạch cũng đến tham gia đại yến này, Từ Hàn sợ trong yến hội này sẽ có biến cố, nương theo Phương Tử Ngư rời đi đẩy Tần Khả Khanh ra khỏi ván này, tránh được lúc thật sự phát sinh cái gì đó, sẽ khiến hai người bất lợi.
"Từ huynh... cái này..." Mông Lương nhìn Từ Hàn, có chút khó hiểu.
"Thiếu nữ da mặt mỏng, để nàng đi đi, huống hồ đám người Lãng Triêu Sa cũng ở trong yến hội này..." Từ Hàn cười nói, ánh mắt lại đánh giá vị Mông Lương này từ trên xuống dưới. Lại nói tiếp, y cũng coi như là sư huynh của mình đấy chứ? Chỉ là đối phương cũng không biết thân phận của Từ Hàn, cho nên hắn cũng không có ý vạch trần.
Mông Lương nghe vậy hơi trâm ngâm, cũng cảm thấy lời này của Từ Hàn có lý, y khẽ gật đầu, có chút tự trách nói: "Ài... Đều là ta trong lòng gấp gáp nên mới nói lung tung, Tử Ngư hiện tại chắc chắn đang trách cứ ta. Ta đối với nàng chân thành ý thiết, vì để cho nàng thoát khỏi dây dưa, vừa rồi mới nói như vậy... Ài..."
Mông Lương khổ não tự nói, làm cho Từ Hàn nghe được trợn mắt há hốc mồm.
"Giờ phút này nàng chắc chắn thương tâm không thôi, cho rằng thật sự là như thế, không được, ta phải đi giải thích việc này với nàng, không thể để cho nàng có chút hiểu lầm." Nói xong, Mông Lương lại muốn đuổi theo.
Từ Hàn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn vươn tay kéo lấy Mông Lương,Ách... Việc này ta sẽ giúp ngươi nói rõ, đại yến của bệ hạ sắp bắt đầu, nếu ngươi đi rồi, cũng sẽ hỏng hết lễ nghĩa."
Trong đầu Phương Tử Ngư chỉ nghĩ đến Trân Huyền Cơ, vị sư huynh này của mình cũng không biết đến tột cùng là đứt mất sợi dây thần kinh nào trong đầu, sao lại biến thành tình chân ý thiết với y... Từ Hàn cũng không dám lúc này để Mông Lương đi sờ lông mày vị Phương đại tiểu thư kia.
"Vậy đợi đến khi yến hội chấm dứt, ta sẽ đi giải thích." Mông Lương khẽ gật đầu, lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
"Dễ nói, dễ nói." Từ Hàn ngượng ngùng đáp lại, đầu óc lại có chút đau. Mình vốn muốn để cho Phương Tử Ngư thoát thân, nâng ra danh tiếng Hoàng hậu Trần quốc tránh cho những người có dã tâm lại cầm hôn ước kia gây khó dễ với nàng, lại không ngờ kéo ra trận chiến lớn như vậy.
Nghĩ đến những thứ này hắn vội vàng lôi kéo Mông Lương đi về phía Hoàng cung, trong lòng lại tính toán phải tìm một cơ hội nói rõ tất cả với vị sư huynh này của mình. ...
"Thời gian qua cuộc sống của Tử Ngư như thế nào?"
"Ngươi nói ta đường xa mà đến, đợi lát nữa đi gặp nàng có phải chuẩn bị chút lễ vật hay không?”
"Nàng thích gì?"
"Ai, không được, đợi đến khi yến hội tan cuộc thì xong rồi, đi trễ như vậy có thể quá mức đường đột hay không?....
Từ Hàn mếu máo nghe Mông Lương không ngừng lải nhải bên tai mình dọc theo đường đi, một hồi tự oán tự hận, một hồi tràn đây chờ mong. Đây đâu còn có một chút ngạo khí của Mông đại công tử một đường đánh bại thiên tài kiếm đạo Đại Chu lúc trước? Trong lòng hắn thâm cảm thấy khó hiểu, thiên tài kiếm đạo trong thiên hạ không thiếu, nhưng vì sao sư bá nhà mình lại hết lân này tới lân khác coi trọng vị Mông Lương kỳ quái này như vậy.
Thật vất vả mới đi tới trong Vị Ương điện, nếu không phải ai ngồi ở nơi nào, trong cung lúc trước đã sớm có quy định, Từ Hàn đoán chừng Mông Lương có thể lầu bầu ở bên tai hắn cả đêm cũng không yên tính.
Đợi đến khi vào cửa cung, hắn vội vàng tìm cớ, ngồi vào vị trí nội thân đã sớm an bài cho mình, lúc này mới tránh được cái miệng đầy "Tử Ngư”,'Tử Ngư”"Tử Ngư” của vị sư huynh tiện nghi này. ...
Từ Hàn tĩnh tọa khoảng chừng trăm hơi thở, nhân mã khắp nơi đều đã ngồi xuống.
Với tư cách là Thái úy Đại Chu, lại kiêm chức Phủ chủ Thiên Sách phủ, hắn ngồi cực kỳ gần phía trước, dừng lại ở phía sau những tông thân như Vũ Vương Vũ Văn Dương cùng Tông chính Vũ Văn Thành, đối diện hắn chính là vị chủ nhân Trường Dạ ty - Chúc thủ tọa Chúc Hiền.
Bên cạnh đối phương còn có vị Tiên nhân Linh Lung các kia đang ngồi, cùng với Tống Nguyệt Minh mặc áo bào màu tím.
Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh đã mấy tháng không gặp, nhưng hai người đều cực kỳ ăn ý vẫn chưa nhìn đối phương, phảng phất như người xa lạ.
Về phần Chúc Hiền cùng Tư Không Bạch lại càng quên đi Từ Hàn, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Chúc Hiên còn không ngừng giới thiệu cho lão các vị quan quan trọng trong triều.
Cho đến khi Vũ Văn Lạc đến, yến hội này mới chính thức bắt đầu.
Vũ Văn Lạc sau khi nói qua loa lý do một phen, liên là bách quan chúc mừng, lập tức khắp nơi đàm tiếu cười nói, trong Vị Ương điện này ly chén giao thoa, một cảnh tượng vui vẻ tường hòa. Không ai nhắc tới nửa điểm chính sự, càng không có một người đi nói đến dân chúng các châu giờ phút này đã bị tuyết rơi vây khốn.
"Tính ra trẫm đăng cơ kế vị đã mười tám năm." Yến hội tiến hành đến giữa buổi, Vũ Văn Lạc vẫn im lặng không nói trên đài chợt nhấc ly rượu trong tay lên, đôi mắt say mông lung nhìn về phía mọi người dưới đài.
"Trâm năm nay đã hơn bốn mươi, đáng tiếc vẫn chưa có một đứa con nối dõi, cho nên vì xã tắc Đại Chu này, trẫm muốn lập một vị Thái tử, làm an dân tâm, không biết chư vị ái khanh ý như thế nào?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ngồi đầy bên dưới hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều có một tia kinh hãi.
Thái Nguyên đế quả thật chưa có con nối dõi, nhưng dù sao cũng đang ở tuổi tráng niên, huống hồ nếu y lập ra Thái tử lúc này, có thể tìm được nhân tuyển... Mọi người khi đó sửng sốt, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Vũ Vương Vũ Văn Dương diện mạo vốn có vài phần tương tự với Vũ Văn Lạc.
Mọi người đều biết, năm đó khi Thái Nguyên đế đăng cơ đã tàn sát tất cả các Hoàng tử còn lại, chỉ có vị đệ tử cùng cha cùng mẹ này mới may mắn thoát nạn. Mà mấy năm nay Vũ Vương điện hạ vì cầu tự bảo vệ mình, cũng không tham dự chính sự, nếu không phải giờ phút này Vũ Văn Lạc đưa ra chuyện muốn lập Thái tử, chỉ sợ mọi người đều đã quên luôn vị Vương gia này.
Nhưng chuyện lập Thái tử vừa mới ra khỏi miệng, vị Vũ Vương điện hạ vốn đang tận hứng uống rượu kia sắc mặt bỗng trắng bệch, chén rượu nắm trên tay khẽ trượt, suýt nữa rời tay mà ra.
"Không biết trong lòng bệ hạ đã có người chọn lựa mong muốn chưa?" Lúc này, vị Chúc thủ tọa kia cất bước ra, chắp tay hỏi.
"Hoàng tộc ta nhân khẩu hưng vượng, anh tài xuất hiện lớp lớp, trâm cũng do dự bất định, không biết Chúc thủ tọa có đề cử người nào không?" Vũ Văn Lạc híp mắt hỏi.
"Vũ vương Vũ Văn Dương vốn có danh nghĩa hiên lương, lại là đệ đệ của bệ hạ, thân cho rằng có thể chịu được trách nhiệm lớn này."
"Không thể được!" Nhưng lời này vừa mới ra khỏi miệng, vị Vũ Vương điện hạ kia liền cất bước ra, thanh âm run rẩy nói.
Chỉ thấy y bước nhanh vào trong đại điện, lập tức quỳ xuống trước người Vũ Văn Lạc: "Thần tài sơ học cạn, chuyện Thái tử liên quan đến thiên hạ tồn vong, tổ tông xã tắc, thần đảm đương không nổi, đảm đương không nổi al"
Vũ Văn Dương cũng không ngốc, hiện giờ đường lớn ngõ nhỏ đều truyền khắp câu châm ngôn nghịch quân giết cha đăng cơ kia, có mờ mắt cũng thấy rõ đằng sau chuyện này đến tột cùng là ai đang thao túng, mà nếu y đang được lập làm Thái tử, vậy tất nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt một số người.
Vì thế trong Vị Ương điện liền xuất hiện một màn cực kỳ buồn cười.
Quần thần cùng Vũ Văn Lạc mấy phen khuyên bảo, nhưng Vũ Văn Dương lại tìm mọi cách không theo, mọi người khen y lên tận mây xanh, hận không thể nâng y thành Thánh nhân trên đời, thế nhưng y lại liên tục hạ thấp mình, suýt nữa nói mình còn không bằng heo chó.
Yến hội dần dần kết thúc sau một trò khôi hài như vậy.
Vũ Văn Lạc mất hết hứng thú nói để cho Vũ Văn Dương suy nghĩ một phen, chính mình cũng sẽ trở về suy tư thật kỹ, sau đó liền phất tay áo rời đi, vẻ bất mãn trên mặt có thể nói là tràn ngập trong lời nói.
Từ Hàn cảm thấy trò khôi hài này cũng không mang lại hứng thú quá lớn, sau khi yến hội chấm dứt hắn liền muốn rời đi, nhưng lúc này mới đi đến cửa cung đã bị vị Mông Lương kia ngăn lại.
"Nhanh một chút, nhanh lên một chút." Mông Lương cực kỳ gấp gáp không chịu được kéo Từ Hàn, luôn mồm nói.
Từ Hàn có thể nói là không có biện pháp đối với Mông đại công tử này, hắn bất đắc dĩ hỏi: "Sốt ruột như vậy là muốn đi nơi nào?"
"Người bán hàng rong ở Trường An sắp nghỉ việc rồi, mau đi mua chút quà, tới xin lỗi Tử Ngư a!" Mông đại công tử xem ra không chút quan tâm đối với chuyện khôi hài phát sinh trong đại điện mới đây, y một lòng cũng chỉ có Phương Tử Ngư, lời này vừa dứt căn bản không để ý tới ý nguyện của Từ Hàn, đã lôi kéo hắn vội vàng đi ra ngoài cung.