Chương 79: Đi Trân quốc
Chương 79: Đi Trân quốcChương 79: Đi Trân quốc
Khoảng chừng khi giờ Tuất sắp qua đi, Từ Hàn dẫn Mông Lương mang theo hơn mười thứ lớn nhỏ trở vê Thiên Sách phủ.
Đám người Diệp Hồng Tiên đã sớm chờ ở trong phủ, yến hội hôm nay nàng cũng có mặt, đương nhiên cũng tận mắt chứng kiến chuyện khôi hài kia, đối với việc này, nàng hiển nhiên có rất nhiều ý nghĩ của mình, vốn định thương thảo một phen với Từ Hàn, nhưng khi thấy Mông Lương đi theo phía sau hắn, nhất thời vẻ mặt có chút cổ quái.
"Vị này là..." Nàng nhìn Mông Lương, chần chờ hỏi.
Ngày đó khi Mông Lương đi tới Linh Lung các, Diệp Hồng Tiên đang bế quan trên Trọng Củ Phong, chưa bao giờ gặp mặt, cho nên sẽ không nhận ra.
Nhưng Mông Lương đang vô cùng lo lắng lại không có chút để tâm đáp lại Diệp Hồng Tiên, sau khi vào cửa phủ liền không ngừng nhìn đông nhìn tây, khi không thấy bóng dáng Phương Tử Ngư đâu, y liền hỏi: "Tử Ngư đâu?"
Giọng điệu của y cực kỳ gấp gáp, tròng mắt trợn tròn, trong con ngươi nóng bỏng khiến cho Diệp Hồng Tiên cũng mông lung một hồi.
"Trong... đài diễn võ ở phía tây..." Nàng theo bản năng đáp lại.
"Cảm ơn!" Mông Lương quay qua vái Diệp Hồng Tiên một cái từ đáy lòng, liền xách theo các loại lễ vật gân như lớn bằng thân thể y, giống như bay về phía nơi nàng nói. ...
"Đây là..." Cho đến khi bóng dáng Mông Lương biến mất trong bóng đêm, Diệp Hồng Tiên lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
Từ Hàn cười khổ lắc đầu, đang muốn nói cái gì đó, nhưng khi đó, phương hướng cửa lớn lại truyên đến một trận tiếng cộc cộc rất khẽ.
"Trễ như vậy, sẽ là ai?" Diệp Hồng Tiên nhìn Từ Hàn một cái, rất là nghi hoặc hỏi.
Từ Hàn nhún nhún vai, xoay người đi tới cửa phủ, mở ra.
Hình ảnh đập vào mắt chính là một vị thiếu niên áo bào tím cùng một vị nữ tử mặc thanh sam.
"Từ huynh, đã lâu không gặp." Thiếu niên áo tím kia thấy Từ Hàn, trên khuôn mặt đã quen với vẻ lạnh như băng lập tức nở ra một nụ cười, y chắp tay về phía Từ Hàn làm một bái, nói như vậy. ...
Mông Lương xách túi lớn túi nhỏ từ xa liền nhìn thấy Phương Tử Ngư ngồi trên đài diễn võ.
Thiếu nữ ngửa đầu sững sờ nhìn tinh không, hai chân vô ý thức đong đưa qua lại ở trên không trung, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền, không biết đang suy nghĩ cái gì mà sắc mặt đang dần dần đỏ lên.
"Tử Ngư!" Mông Lương thấy Phương Tử Ngư đương nhiên là mừng rỡ không thôi. Y cất bước tiến lên, cao giọng gọi.
"Hả?" Phương Tử Ngư nghe vậy quay đầu lại, đã thấy Mông Lương kia cầm các loại sự vật, từ bàn tay đến cánh tay, thậm chí ngay cả trên cổ cũng treo đầy các loại đồ vật. Giờ phút này y đang cười ngây ngô nhìn nàng. Bộ dáng kia cuối cùng có chút cổ quái cùng buồn cười.
"Phốc...'" Phương Tử Ngư lập tức cười nhạo, híp mắt hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta..." Trong lòng Mông Lương đương nhiên là có ngàn lời vạn ngữ, nhưng hiện tại thấy Phương Tử Ngư cười, y lập tức tâm thần lay động. Đối mặt với các thiên tài kiếm đạo thanh danh hiển hách, Mông đại công tử cũng chưa từng nhíu nửa mày, thế nhưng lúc này lại khẩn trương đến mức không biết nên nói cái gì cho phải.
Phương Tử Ngư ngược lại rất thoải mái, nàng cũng không có nghỉ ngờ gì, chợt hỏi: "Nhiều thứ như vậy, là cho ta sao?"
"Ừm." Mông Lương liên tục gật đầu, lập tức lấy những lễ vật kia xuống, đặt ở trước mặt Phương Tử Ngư, những hộp lễ vật kia chất đống cùng một chỗ, rõ ràng còn cao hơn so với thân thể Phương Tử Ngư ngồi nửa cái đầu, đủ thấy được thành ý của Mông đại công tử lớn đến bao nhiêu.
"Ta cũng không biết nàng thích cái gì, cho nên đều mua mỗi thứ một ít, nàng nhìn xem nếu có thích ta sẽ mua thêm."
Mông Lương nói xong, thật cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Phương Tử Ngư, ánh mắt lại rơi vào trên người thiếu nữ, thấy nàng vẫn chưa lộ ra vẻ không vui gì đối với việc này, trong lòng lập tức liền thoải mái hơn rất nhiều.
"Ừm." Phương Tử Ngư khẽ gật đầu, nhưng vẫn không xem những lễ vật kia.
Mông Lương thấy thế cho rằng nàng còn đang tức giận vì chuyện hôm nay, y liền vội vàng nói: "Tử Ngư, chuyện hôm nay là ta quá mức lỗ mãng, không nên..."
Lời này vừa mới ra miệng, vẻ mặt Phương Tử Ngư đã đỏ lên, cúi gằm đầu.
"Ta biết chuyện này... Ngươi cũng là vì giúp ta mới nói như vậy."
Mông Lương nghe vậy trong lòng lập tức cảm động, Tử Ngư hiểu chuyện như thế, y còn xoắn xuýt cái gì nữa?
"Họ Trần kia thật sự làm Hoàng đế?" Chỉ là y còn chưa kịp cảm động đối với chuyện này, Phương Tử Ngư đã nghiêng đầu hỏi.
"Đương nhiên sẽ không giả." Mông Lương cũng quen với phương thức dùng họ để xưng hô người khác của Phương Tử Ngư này, y khẽ gật đầu, cũng cảm thấy rất là tự hào.
"Đúng ư? Thật tốt..." Phương Tử Ngư nghe vậy thở dài một tiếng, thân sắc trên mặt có chút cô đơn.
"Ta cũng muốn đi Trần quốc tìm..."
Nàng còn chưa nói ra hết lời đã đến bên miệng, Mông Lương ở một bên nghe vậy liên chấn động tỉnh thân, sắc mặt mừng rỡ nói: "Được a, ta dẫn nàng đi Trần quốc, nàng nhất định sẽ thích nơi đó."
"Hả? Sao ngươi lại muốn đưa ta đi?" Phương Tử Ngư cảm giác được phản ứng của Mông Lương có chút quá mức kịch liệt, nàng chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.
"Cái này..." Mông đại công tử tự cho là phong lưu tiêu sái đương nhiên biết Phương Tử Ngư hỏi ra lời này, muốn chính là một cái hứa hẹn. Đáy lòng Mông Lương kích động một hồi, lập tức muốn thốt ra lời nói biểu lộ ý ái mộ kia, nhưng nghĩ lại hai người mặc dù đã sớm tâm ý tương thông, nhưng nếu hiện tại nói ra lời này không biết có chút quá mức đường đột hay không. Vì thế y nuốt lời đã đến bên miệng trở vê, chân chờ nhìn Phương Tử Ngư.
Phương Tử Ngư lại rất khó hiểu vì sao Mông Lương lại phản ứng như vậy, đôi mắt to của nàng chợt lóe lên nhìn nam tử trước mắt, lần nữa truy hỏi: "Vì sao?"
"Ta..." Dưới sự truy vấn của nàng, Mông Lương đầu đầy mồ hôi, nghẹn nửa ngày mới phun ra một câu: "Huyền Cơ... Huyền Cơ nhớ bạn cũ, muốn mang nàng đi xem..."
Lời này ra khỏi miệng, Mông Lương liên cực kỳ hối hận, hận không thể cho mình hai cái bạt tai ngay tại chỗ, thứ Phương Tử Ngư muốn chính là lời hứa của y, kéo Trần Huyền Cơ ra chẳng phải sẽ khiến giai nhân thêm đau lòng.
Mà Phương Tử Ngư quả nhiên nghe được lời này lại cúi đầu, tóc của nàng buông xuống, làm cho Mông Lương không thấy rõ thần sắc trên mặt nàng lúc này, thế nhưng nghĩ đến tất nhiên là cực kỳ thương tâm cùng thất vọng đi.
"Thật không may... Tông môn còn đang gặp khó khăn, nếu ta rời đi như vậy, trong lòng có thẹn..."
Mông Lương đương nhiên cũng đã nghe nói Linh Lung các phát sinh một ít biến cố, lúc trước y nói sai lời, chọc cho người ta không vui. Lúc này đây y cũng không muốn lặp lại vết xe đổ, lập tức nói: "Không sao, ta có thể đợi đến chuyện này kết thúc rồi mới dẫn nàng đến Trân quốc, nếu nàng có khó khăn gì có thể nói với ta, ta nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức."
Phương Tử Ngư cũng rõ ràng vấn đề của Linh Lung các nghiêm trọng đến mức nào, nàng tất nhiên sẽ không ký thác hy vọng trên người Mông Lương, tất nhiên trong lòng nghe được lời này cũng cảm thấy rất an ủi.
"Cảm ơn." Nàng chân thành khẽ gật đầu với Mông Lương, người đã từng bị nàng xem là dê xôm không hiểu sao cũng trở nên có chút thuận mắt.
"Cảm ơn cái gì, chúng ta sớm muộn gì cũng là người một nhà mà." Thấy Phương Tử Ngư như thế, Mông Lương cũng to gan nói.
Mà Phương Tử Ngư nghe nói lời này chẳng những không tức giận, ngược lại trên mặt nổi lên hai ráng mây hồng, thật là đáng yêu.
Nàng dường như có chút chịu không nổi lời tâm tình lộ liễu như vậy, lập tức đứng phắt dậy, khoát tay áo, từ trên cao nhìn xuống Mông Lương, ánh mắt nàng lúc đó cong thành hình lưỡi liềm: 'À, nói đến đây thôi, ngươi phải dẫn ta đi Trân quốc."
Mông Lương ngẩng đầu nhìn thiếu nữ nở nụ cười thản nhiên trước mặt, ánh sao trên bầu trời đang thịnh, chiếu vào trong Thiên Sách phủ sáng như ban ngày, nhưng không thể sánh bằng ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của giai nhân trước mặt.
Y nhìn đến ngây ngốc, âm thầm cảm thấy trên đời này sẽ không có cảnh sắc nào đẹp hơn thế này.
Cho nên y nặng nề gật đầu, ngoài miệng cùng trong lòng đồng thanh nói: "Ừm. Ta nhất định sẽ dẫn nàng đi Trân quốc."