Chương 80: Cái gọi là quân tử, chẳng qua cũng chỉ là như vậy
Chương 80: Cái gọi là quân tử, chẳng qua cũng chỉ là như vậyChương 80: Cái gọi là quân tử, chẳng qua cũng chỉ là như vậy
"Vị này là Hạ Tử Xuyên - Hạ cô nương đúng không?" Ngôi ở bên cạnh bàn đá, Từ Hàn chân chờ nhìn vị nữ tử áo xanh bên cạnh thiếu niên áo bào tím, hỏi.
"Ừm, hiện tại đã là phu nhân của ta." Tống Nguyệt Minh cười đáp lại.
Nghe lời này, Diệp Hồng Tiên và Từ Hàn đều sửng sốt, liếc nhau một cái, trong mắt đều có dị sắc.
Đại hội luận đạo ngày đó, bọn họ cũng đã nghe qua hôn ước của hai người, chỉ là không ngờ nhanh như vậy liền đã thành hôn.
"Từ huynh cùng sư tỷ cũng phải nhanh lên." Nhìn dị sắc trên mặt hai người, Tống Nguyệt Minh cười nhạo.
Diệp Hồng Tiên lập tức hung hăng liếc mắt nhìn Từ Hàn một cái, trước đó nàng đã lôi kéo hắn đến nhà định hôn kỳ, chỉ là bởi vì có chuyện phát sinh trì hoãn, cho nên không nhắc tới nữa, hiện tại lời này của Tống Nguyệt Minh đương nhiên đã làm cho Diệp Hồng Tiên nhớ tới việc này.
Từ Hàn ngượng ngùng cười, đang muốn nói cái gì đó.
"Tử Xuyên, trong Thiên Sách phủ có một thư viện đủ để so sánh với Tàng Thư các của Linh Lung các chúng ta, nàng có muốn đi xem một chút không?" Tống Nguyệt Minh khi đó lại quay đầu hỏi nữ tử bên cạnh.
"Ừm”" Hạ Tử Xuyên cực kỳ nhu thuận gật đầu.
Tống Nguyệt Minh nở nụ cười, nhìn về phía Diệp Hồng Tiên: "Phiền sư tỷ dẫn Tử Xuyên đi một chuyến."
Diệp Hồng Tiên tâm tư linh lung đương nhiên nhìn ra được Tống Nguyệt Minh muốn để nàng rời đi, cho nên nàng cũng không chọc thủng, sau khi khẽ gật đầu với y liền nói: "Đi theo ta."...
Đợi đến khi hai thiếu nữ đi xa, Từ Hàn lúc này mới nhìn về phía Tống Nguyệt Minh, cẩn thận đánh giá thiếu niên đã mấy tháng nay không gặp.
Bộ dáng của y đương nhiên chưa từng thay đổi, chỉ là giữa hai hàng lông mày lại nhiều hơn một phần trâm ổn cùng âm trầm, thiếu đi vẻ non nớt lúc trước.
Từ Hàn từng rất lo lắng với tính cách thẳng thắn của Tống Nguyệt Minh, sẽ chịu không ít thiệt thòi trong cuộc sống sau này, nhưng bây giờ thấy y không còn một bộ nhuệ khí kia, Từ Hàn không hiểu sao trong lòng lại có chút buôn rầu. So với vị chấp sự Chấp Kiếm đường lòng dạ thâm trâm trước mắt, Từ Hàn vẫn thích thiếu niên lông mày rậm mắt to thà cứng chứ không cong kia.
"Từ huynh gần đây sống tốt không?" Tống Nguyệt Minh cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, nhưng lại không thèm để ý đối với việc này, y nhìn Từ Hàn, trong mắt lóe ra hào quang khó hiểu, trong miệng lại phát ra câu hỏi như thế.
Câu trả lời của Từ Hàn lại đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: "Còn tốt."
Tống Nguyệt Minh lại hỏi: "Từ huynh có biết chuyến đi này của sư tôn có ý nghĩa gì không?"
Từ Hàn nhíu nhíu mày, hắn không thích bị người ta thăm dò, nhất là bởi những người mà hắn cho là có thể tin tưởng.
Cho nên lúc này đây, hắn cũng không có trả lời câu hỏi của Tống Nguyệt Minh, mà chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
Tống Nguyệt Minh dường như cũng ý thức được điểm này, y cười cười tự giễu: "Ở tông môn đã lâu, biến thành thói quen, Từ huynh chớ có ghét bỏ."
Từ Hàn chợt không còn hứng thú tiếp tục tán gẫu cùng y, con ngươi hắn trâm xuống liền hỏi: "Cho nên rốt cuộc Tống huynh đến Thiên Sách phủ ta là muốn làm gì?"
"Cố nhân đã lâu không gặp, thật là nhớ nhung, cho nên đến thăm một lần."
"Chỉ có vậy thôi sao?" Từ Hàn hỏi.
"Đương nhiên là không." Tống Nguyệt Minh trâm ngâm một hồi lâu, sau đó cười nói: "Ta còn có một chuyện muốn hỏi."
"Có chuyện gì?"
Tống Nguyệt Minh trầm giọng hỏi: "Có phải Hình Thiên kiếm kia ở trong tay Từ huynh?”
Sắc mặt Từ Hàn cũng trầm xuống, hỏi ngược lại: "Ở đây thì như thế nào, không ở đây thì ra sao?"
"Từ huynh vẫn nên giao ra là tốt nhất, việc này liên quan đến Đại Chu..." Tống Nguyệt Minh chưa kịp nói xong, đã bị Từ Hàn cắt đứt.
"Không giao thì sao?" Từ Hàn nói như thế, ánh mắt vào lúc đó trở nên sắc bén, tựa như lưỡi dao được dốc lòng mài sáng, sắc bén đến mức khiến người đau đớn.
Mà Tống Nguyệt Minh lại không hề cảm nhận được ánh mắt như vậy của Từ Hàn, y bình tĩnh đáp lại: "Sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Thật ư? Vậy nguy hiểm đến tính mạng này đến từ Tống huynh, hay là vị Tư Không đại nhân kia?"
"Có khác biệt hay sao?" Tống Nguyệt Minh hỏi ngược lại.
Ánh mắt Từ Hàn khi đó càng lúc đó càng thêm sắc bén,Đối với Tống huynh có lẽ không có khác biệt, nhưng đối với Từ mỗ thì lại khác."
Tống Nguyệt Minh sau khi nghe lời này lại trâm mặc xuống, một lúc lâu sau mới thở dài: "Từ huynh, người cuối cùng cũng sẽ thay đổi."
"Vậy Tống huynh có như thế hay không?" Từ Hàn ánh mắt sáng quắc truy hỏi.
Tống Nguyệt Minh lại trâm mặc.
Trâm mặc lâu hơn lúc trước.
Sau đó chờ lúc y ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt của y trở nên cứng rắn, tựa như sắt đá, không thể dao động.
Y gắn từng chữ nói: "Linh Lung các cần thanh kiếm kia."
Từ Hàn lại lắc đầu, nói: "Nhưng ta không cho được."
Tống Nguyệt Minh sắc mặt trầm xuống: "Từ huynh thật sự chuẩn bị xong? Dùng mệnh để thủ hộ thanh kiếm nọ."
Từ Hàn không suy nghĩ chút nào, hỏi ngược lại: "Vậy Tống huynh đã chuẩn bị xong chưa? Dùng mạng để đoạt lấy thanh kiếm kia."
"Xem ra hai người ta và ngươi cuối cùng không thể tránh khỏi một trận động tay động chân." Tống Nguyệt Minh lại thở dài một hơi.
"Thế sự vô thường, ta cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy." Từ Hàn cũng thở dài.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một thanh tuyến nhẹ nhàng, hai người nghe vậy đều rất ăn ý dừng đề tài lúc trước.
"Nhanh như vậy đã trở lại?" Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua Hạ Tử Xuyên cùng Diệp Hồng Tiên đứng cách đó không xa, vẻ mặt tràn ra ý cười, dường như cuộc đối thoại với Từ Hàn lúc trước vẫn chưa hề phát sinh.
"Ừm, Hồng Tiên sư tỷ đáp ứng thiếp sau này muốn lật xem thư tịch bên trong có thể đến lấy bất cứ lúc nào, hôm nay đã quá muộn, cho nên nhanh chóng trở về." Hạ Tử Xuyên ôn nhu gật đầu, nhẹ giọng nói.
Tống Nguyệt Minh mỉm cười, đưa tay vuốt mái tóc bên tai nàng bị gió đêm thổi tung lên, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời.
"Quả thật không còn sớm, chúng ta cũng không tiện quấy rây nữa." Y quay đầu nhìn Từ Hàn, nói như thế, sau đó liên chắp tay,Vậy Tống mỗ liền cáo từ, ngày khác lại đến bái phỏng."
Từ Hàn cũng đứng lên, nói: "Đi thôi, ta tiễn Tống huynh một đoạn."
Tống Nguyệt Minh nghe vậy nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu.
Mà dọc theo đường đi sắc mặt Từ Hàn cùng Tống Nguyệt Minh đều âm trầm không ai nói ra lời nào nữa, Diệp Hồng Tiên cùng Hạ Tử Xuyên cũng phẩm vị ra bầu không khí không thích hợp này, không dám khơi mào thêm đề tài, vì thế một nhóm bốn người liền trâm mặc đi tới chỗ cửa phủ Thiên Sách phủ.
"Không cần tiễn nữa, tại hạ xin cáo từ." Cho đến lúc này, Tống Nguyệt Minh quay qua chắp tay với Từ Hàn, sau đó mới cùng Hạ Tử Xuyên rời đi.
Từ Hàn đứng ở cửa Thiên Sách phủ, nhìn bóng lưng thiếu niên kia rời đi.
Gió mùa đông thổi bụi bặm trên đường phố, cuốn lá rụng đầy đất lên, cũng thổi phồng áo bào tím rộng lớn của thiếu niên kia.
Bước đi của thiếu niên chậm rãi mà kiên định, giống như ngày thu trên đỉnh Huyền Hà Phong, y đứng sừng sững trong dòng người đánh chuông Huyền Long kia.
Từ Hàn trong lòng khẽ động, cuối cùng nhịn không được cao giọng nói với bóng lưng kia: "Tống huynh, có còn nhớ rõ lời ta nói ngày đó không?”
Bước chân của thiếu niên áo tím kia khi đó treo lơ lửng giữa không trung mấy hơi thở, lúc này mới chợt Xoay người.
Trên khuôn mặt âm trầm của y lộ ra một nụ cười: "Thân làm chuyện quân tử, tâm độ lòng tiểu nhân. Tại hạ nhớ kỹ.”
Y dứt lời như vậy, hai tay chỉnh lại ống tay áo, lại khẽ lễ bái với Từ Hàn trong gió đông .
Khi đó y phục y phiêu linh, khóe miệng mỉm cười, phong tư đoan chính mà trác tuyệt.
Từ Hàn âm thầm nghĩ, cái gọi là quân tử, chẳng qua cũng chỉ là như vậy.