Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 329 - Chương 81: Chỉ Hận Thân Này Không Thể Chia Hai

Chương 81: Chỉ hận thân này không thể chia hai Chương 81: Chỉ hận thân này không thể chia haiChương 81: Chỉ hận thân này không thể chia hai

Lịch Đại Hạ, năm Thừa Quan ba mươi hai.

Lịch Đại Chu, năm Thái Nguyên thứ mười chín.

Lịch Trần quốc, năm Lai Long thứ nhất.

Mùa đông dài dằng dặc rốt cục trôi qua, Thôi Đình an phận ba tháng đã quay trở lại.

Ai cũng không biết lão đến tột cùng biến ra ba mươi vạn bộ tốt tinh nhuệ từ nơi nào, không chỉ ổn định thế cục Long châu, mà còn ngày xuân lại binh xuất Long châu.

Sĩ tốt ở Kiếm Long quan nghiêm trận chờ đợi, đã chuẩn bị tốt liều mạng cùng Thôi Đình. Nhưng ai ngờ lão ở Long châu dẫn ba mươi vạn đại quân chuyển hướng, lướt qua Kiếm Long quan một đường tiến đông, xông thẳng về phía huyết mạch tây Trần quốc - Trường Vũ quan.

Trần quốc xưa nay suy nhược lâu ngày, đất ít dân thưa. Nếu ba mươi vạn đại quân này phá Trường Vũ quan, sẽ có thể trực tiếp tiến tới Kim Lăng, đô thành của Trần quốc, vậy quốc gia này có thể gặp phải nguy cơ diệt quốc bất cứ lúc nào.

Thiên hạ đều chấn động vì hành động này của Thôi Đình.

Nhưng với tư cách là chủ mưu đứng sau tất cả những chuyện này, Lưu Sanh lại có chút bất đắc dĩ ngồi ở một khách sạn ở biên cảnh Đại Hạ nhìn vị thiếu nữ mắt tím trước mắt này.

Gã cẩn thận đánh giá lệnh bài trong tay một phen, xác nhận lân nữa: "Ngài chính là Biện Thành vương Quỷ Bồ Đề?"

Cũng không trách gã kinh ngạc như thế, Diêm La Thập Điện này chính là đại năng giả dưới một người trên vạn người ở Sâm La điện, thiếu nữ trước mắt này nhìn qua không quá mười lăm mười sáu tuổi, Lưu Sanh nhìn thế nào cũng không cách nào sánh với Quỷ Bồ Đề hung danh hiển hách kia.

Thiếu nữ liếc gã một cái, trong con ngươi màu tím ngoại trừ băng lãnh, đã gần như không còn vật gì khác.

"Nếu ngươi lại hỏi vấn đề này một lần nữa, ta cam đoan miệng ngươi từ nay sẽ không nói nên lời."

Thiếu nữ nói như vậy, khí tức u hàn từ trong cơ thể nàng tuôn ra, trong nháy mắt liên bao phủ Lưu Sanh trong đó.

Cảm nhận được cỗ lực lượng to lớn kia, Lưu Sanh đã không còn nghi hoặc nữa.

Gã nhún nhún vai, lúc này mới quay qua bái lạy thiếu nữ,"Tham kiến Biện Thành vương."

Mà ánh mắt lại rơi vào thân ảnh nằm trên giường cách đó không xa, đó là một vị nam tử, trên dưới năm mươi tuổi, hai tròng mắt nhắm nghiền, dường như là đang ngủ say, nhưng Lưu Sanh lại rất nhạy cảm cảm giác được khí tức nam nhân cực kỳ uể oải, giống như ngọn nến trong gió, có thể dập tắt bất cứ lúc nào.

"Nhìn thêm một chút nữa, ánh mắt của ngươi sẽ không bao giờ thuộc về ngươi nữa." Thanh tuyến lạnh như băng của thiếu nữ mắt tím lại vang lên.

Lưu Sanh lúc này vội vàng thu hồi ánh mắt của mình:

Quỷ Bồ Đề này mặc dù bộ dáng ngoài dự liệu của gã, nhưng cỗ lệ khí so với chư vị Diêm La còn lại, chỉ nhiều hơn chứ không ít.

"Ngươi chính là Phán quan phụ trách Đại Hạ?" Thiếu nữ hỏi, trong giọng nói không thiếu ngạo khí từ trên cao nhìn xuống. Lưu Sanh sau khi hiểu được thân phận của nữ tử này cũng không dám trêu chọc đối phương nữa, lập tức cung kính đáp lại: “Chính là thuộc hạ.”

"Địa Tạng vương nghĩ cái gì vậy? Chuyện lớn như vậy của triêu Hạ lại chỉ phái một vị Phán quan đốc thúc." Thiếu nữ liếc mắt một cái, không có chút kiêng kị người trước mặt." Nghe nói vị bán yêu kia cũng ở đây, ngươi đi tìm hắn, ta có việc cần hỏi."

Thiếu nữ nói xong, dường như cảm thấy không ổn, lại nói thêm: "Ngươi chỉ có ba ngày, trì hoãn một khắc, ta sẽ cắt đứt ngón tay ngươi."

Khí thế cùng uy nghiêm mà thiếu nữ biểu hiện ra, hoặc là sát khí trên mặt khi nàng nói lời này đều biểu hiện rõ ràng cho mọi người thấy, nàng chắc chắn nói được làm được.

Nhưng Lưu Sanh vẫn ngồi ở chỗ đó, không có chút ý tứ đi hoàn thành nhiệm vụ mà vị Diêm La đại nhân này hạ xuống.

Thiếu nữ nhíu nhíu mày, sát khí dân dân dâng lên đồng tử màu tím.

"Thế nào? Là ta nói không đủ rõ ràng, hay là ngươi cũng không muốn cái mạng mình?"

Lưu Sanh lại nhún nhún vai, cười khổ nói: "Không phải tại hạ dám làm trái, mà là bán yêu mà đại nhân muốn đang ngồi ở trước mặt ngài."

"Hả?" Thiếu nữ áo tím nghe vậy ngẩn người, lập tức sắc mặt lạnh như băng của nàng khi đó rốt cuộc có chút dấu hiệu hòa tan."Ngươi chính là tên bán yêu kia?"

Lưu Sanh lúc này cũng không nói gì, chỉ gật đầu.

Thiếu nữ ngồi thẳng người, thay đổi thái độ lạnh như băng trước đó, có chút vội vàng hỏi: "Mau nói với ta, ngươi rốt cuộc thành công như thế nào? Là kỳ trân dị bảo hay là bí pháp cụ thể, hoặc là thiên thời địa lợi?"

Lưu Sanh ngẩn người, ánh mắt lại liếc về phía nam tử đang ngủ say cách đó không xa, gã dường như đã đoán được một chút.

"Đầu nói bán yêu."

"Linh hồn của người, thể phách của yêu."

"Mắt trái thông Dương quan, mắt phải mở Âm môn."

"Một tay có thể chưởng sinh hồn, một tay có thể khu vong linh."

"Tu vi không giới hạn, thọ có thể đến tám trăm, gọi là Thân chủng."

"Cho nên, Biện Thành vương hỏi tại hạ việc này là muốn cứu vị tiền bối kia sao?" Lưu Sanh trực tiếp hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy trong mắt tức giận chợt lóe rồi biến mất,"Ngươi muốn nói cái gì? Dùng chuyện này áp chế ta sao?"

"Nói đi, chỉ cần ngươi nói rõ với ta quá trình ngươi làm thế nào để trở thành bán yêu, nếu phương pháp này có thể khả thi, Diêm La Thập Điện tất có vị trí của ngươi."

Sắc mặt Lưu Sanh khẽ biến, âm thầm nghĩ đến từ khi nào bắt đầu, vị trí Diêm La của Sâm La điện lại không đáng giá như thế? Có thể thuận miệng hứa hẹn. Hoặc là bản thân vị Quỷ Bồ Đề này cũng không giống với những Diêm La tâm thường kia?

Đương nhiên ý nghĩ như vậy chỉ dâng lên trong đáy lòng gã, vẫn chưa biểu lộ ra ngoài nửa phần.

Giờ khắc này, gã chỉ lắc đầu nói,'Thật không may... Tại hạ chỉ sợ không có phúc phận này." "Ý gì?" Thiếu nữ hỏi.

Lưu Sanh cười khổ nói: "Tại hạ cũng không phải là bán yêu hoàn chỉnh, nếu không phải mỗi ngày trong điện không ngừng đưa Yêu đan tới chống đỡ, tại hạ sớm đã biến thành hành thi vô tri vô giác, nhưng cho dù như vậy, nếu như không tìm được giải pháp lâu dài, tại hạ vẫn sống không quá ba năm."

"Cái gì?" Thiếu nữ áo tím hiển nhiên cũng không thể tiếp nhận sự thật như vậy, nàng vươn tay ấn lên cánh tay phải Lưu Sanh.

Sắc mặt Lưu Sanh khi đó trắng bệch, gã cảm giác được một cỗ lực lượng bàng bạc ngay khi cánh tay mình tiếp xúc với thiếu nữ tràn vào trong cơ thể gã, bắt đầu bơi qua tứ chỉ bách hài của gã.

Gã biết đây là Quỷ Bồ Đề đang dò xét tình huống trong cơ thể mình, mà đối phương lại không chút suy nghĩ đến cảm thụ của gã, lực lượng du hành cực kỳ cuồng bạo. Điều này làm cho quanh thân gã truyên đến từng đợt xé rách đau đớn, nhưng gã lại không có phản kháng, mà chỉ cắn răng dựa vào một cỗ nghị lực đè xuống cơn đau như vậy.

Cho đến sau gần trăm hơi thở, sắc mặt Lưu Sanh đã trở nên trắng bệch, lúc này thiếu nữ mới thu hồi cánh tay nàng đặt trên tay gã.

Lưu Sanh thở phào nhẹ nhõm, đáy lòng lại càng sợ hãi, nếu Quỷ Bồ Đề lại mất thêm khoảng mười mấy hơi thở nữa, chỉ sợ gã sẽ chống đỡ không nổi.

Mà Quỷ Bồ Đề lại không để ý tới gã, ngay lúc đó cau mày lẩm bẩm: "Đến tột cùng thiếu cái gì? Tại sao lại xảy ra chuyện này?"

"Tại sao?"

"Tại sao?"

Nàng không ngừng lẩm bẩm, sát khí giữa hai hàng lông mày dần dần trở nên nồng đậm, vẻ mặt dường như cũng đi tới bờ vực sụp đổ.

Lưu Sanh nhìn ra dị trạng của nàng, ở một bên cẩn thận hỏi: "Đại nhân... ngài..."

"Cái gì!" Nhưng khi đó Quỷ Bồ Đề lại phát ra một tiếng hét lớn, một cỗ lực lượng cuồng bạo từ trong cơ thể nàng tuôn ra, mà Lưu Sanh cách nàng cực gần không kìm được bị cỗ lực lượng cuồng bạo kia lật tung trên mặt đất.

"Nói cho ta biết rốt cuộc thiếu cái gì?" Nàng lớn tiếng gào thét, tựa như muốn tìm được chỗ nào đó để phát tiết, lực lượng cuồng bạo vào giờ khắc đó đều vọt tới Lưu Sanh.

Thiếu nữ thân là Diêm La có tu vi cường đại đến mức nào? Dưới cỗ lực lượng kia, Lưu Sanh gần như không có một chút phản kháng, trơ mắt nhìn cỗ lực lượng kia vọt tới, nhưng cũng không thể động đậy.

Ngay khi cỗ lực lượng kia hóa thành mãnh thú màu đen há miệng muốn cắn nuốt gã.

Hình ảnh ngay lúc này chợt đọng lại.

Một bóng người từ trên giường cách đó không xa đứng lên, dùng tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng được đi tới trước mặt gã, vắt ngang qua người gã cùng mãnh thú kia.

Sau đó người nọ vươn tay mình ra, bốn ngón tay uốn cong, ngón trỏ vươn ra, nhẹ nhàng điểm một cái lên phần đầu mãnh thú kia.

Keengl

Một tiếng giòn tan trong trẻo chợt vang vọng trong cửa phòng này, ngón trỏ của người nọ tiếp xúc với ác thú kia cũng khuếch tán từng tầng gợn sóng ra bốn phía. Hình ảnh ngưng đọng kia bắt đầu chuyển động.

Quanh thân ác thú kia bắt đầu hiển hiện từng vết nứt như độc xà.

Lưu Sanh mơ hồ nhìn thấy ngón tay người nọ hơi ấn về phía trước, lập tức vết nứt kia tản ra, ác thú vốn không thể địch nổi trong mắt gã liền âm ầm vỡ vụn, tiêu tán vô ảnh.

"Cái này..." Lấy ánh mắt của Lưu Sanh trong lúc nhất thời cũng không cách nào tưởng tượng được nam nhân có thể dễ dàng phá vỡ ác thú này đến tột cùng mạnh đến mức nào, chỉ là gã còn chưa kịp kinh hô, vị thiếu nữ mắt tím kia đã phát ra thanh âm trước tiên.

"Ngươi... làm sao có thể tỉnh lại được?" Nàng mang vẻ mặt khó tin nhìn nam nhân, thất thanh hỏi.

Lưu Sanh nhìn thấy thật rõ ràng, trên mặt nàng giờ phút này không chỉ có vẻ khiếp sợ khó có thể tin, mà càng là một loại vội vàng cùng lo lắng phát ra từ nội tâm.

"Thuật quỷ mị cho ngươi tiến vào trạng thái giả chết có thể làm chậm tốc độ sức sống trong cơ thể ngươi tiêu giảm, ngươi yên tâm, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, ta nhất định có thể tìm được biện pháp cứu ngươi!" Thiếu nữ tiếp tục nói, vẻ mặt ít nhiều có chút cố chấp đến mức điên cuồng.

"Thân chủng cũng tốt, bán yêu cũng được, ngươi biết không, ta cũng không muốn trở thành thứ như vậy.' Nam nhân bình tĩnh đáp lại.

"Nhưng ngươi sẽ chết! Ngươi nợ ta rất nhiều, ngươi muốn rời đi như thế này sao? Không, không thểt Ngươi coi Quỷ Bồ Đề ta là gì vậy?" Thiếu nữ nghiến răng nghiến lợi nói.

Sau đó hai tay nàng chắp lại trước ngực, từng đạo thủ ấn nhanh chóng bị nàng kết ra, khí tức quỷ mị từ trong cơ thể nàng lan tràn ra, cuốn về phía nam nhân.

Nhưng nam nhân lại chỉ ung dung phất phất tay, những khí tức quỷ dị bao phủ về phía lão vào lúc đó lập tức tiêu tán.

"Sao lại như thế?" Thiếu nữ cực kỳ sợ hãi đặt câu hỏi.

"Ta sớm đã luyện đến cảnh giới kiếm tâm thông minh, thuật quỷ mị sao có thể có hiệu quả với ta được?" Nam nhân lắc đầu nói.

"Trước đó..."

"Nếu không phải như thế, sao ngươi có thể dẫn ta đến xem bán yêu này đến tột cùng là bộ dáng như thế nào."

Thiếu nữ nghe vậy lập tức hiểu được mình không thể làm gì được nam nhân trước mắt này, sắc mặt nàng tối sầm lại, cười thảm hỏi: "Ngươi đã nhìn thấy thứ mình muốn, bước tiếp theo thì sao? Ngươi định làm gì?"

"Ngọc nhi..." Nam nhân thấy nàng như thế cuối cùng lộ ra vẻ không đành lòng. "Thiên hạ này không có bữa tiệc không tan... Ngươi và ta cuối cùng cũng phải từ biệt..."

"Ta không tin, ta chỉ muốn ngươi ở lại bên cạnh ta, thứ ngươi nợ ta thì ngươi phải trả lại ta." Thiếu nữ lớn tiếng hét lên, trong tay nàng lúc đó lóe lên hắc mang, một thanh kiếm sắc bén liên hiện lên trong tay nàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn nam nhân, nói: "Không phải ngươi muốn đi sao? Được, giết ta, ngươi có thể đi!"

"Ngọc nhi... Ta vẫn còn một kiếm cuối cùng... Ta phải giữ lại cho người nên lưu, kiếp này Mặc Trần Tử ta có phụ ngươi, nếu như có..." Nam nhân cúi đầu nói.

"Kiếp sau gì, lấy đâu ra kiếp sau...' Thiếu nữ lại rống lên, chỉ là lúc này lời còn chưa dứt, thân thể nam nhân kia bất ngờ động đậy, chỉ thấy ngón tay lão liên tục điểm xuống mấy huyết mạch của thiếu nữ, thân thể đối phương lập tức mềm nhũn, ngã vào trong ngực nam nhân. "Kiếp sau... Ta nhất định làm trâu làm ngựa, trả lại cho ngươi ngàn lần." Nam nhân kia nhìn nàng thật sâu, giống như muốn ghi nhớ dáng vẻ của nàng vào sâu trong đáy lòng.

Dứt lời như vậy, nam nhân liền nhẹ nhàng đặt nàng lên ghế gỗ, muốn xoay người rời đi.

Thiếu nữ ngồi trên ghế gỗ không thể cử động, đôi mắt nàng lập tức đỏ ửng, nói to.

"Mặc Trần Tử, nếu ngươi dám đi, ta sẽ hận ngươi cả đời!"

Bước chân nam nhân rời đi lúc đó hơi dừng lại.

"Chỉ hận thân này không thể chia hai, có thể dốc sức vì thương sinh hết lòng vì nàng."

Lão thản nhiên thở dài, cuối cùng lại kiên quyết bước ra một bước rời khỏi cửa phòng.

Mà sự vật trong mắt thiếu nữ trong phòng rốt cuộc lại không thể kìm nén được nữa, vào lúc đó đột nhiên rơi xuống, thấm ướt hai gò má.
Bình Luận (0)
Comment