Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 330 - Chương 82: Loạn Trong Giặc Ngoài

Chương 82: Loạn trong giặc ngoài Chương 82: Loạn trong giặc ngoàiChương 82: Loạn trong giặc ngoài

Trong cung Trường Nhạc thành Kim Lăng.

Văn võ bách quan Trần quốc tụ tập ở đây.

Quốc trụ Đại Hạ Thôi Đình tập kết ba mươi vạn đại quân tiến quân về phía Trường Vũ quan, sợ rằng không tới nửa tháng là đã có thể đến chỗ kia.

Trần quốc dù sao cũng đất ít người thưa, ba mươi vạn đại quân này đối với Trần quốc mà nói rất có thể chính là họa diệt quốc.

Trong cung khẩn cấp triệu tập quan viên các nơi, bắt đầu thương nghị việc đối kháng đại quân Thôi Đình.

Chỉ trong ba ngày, văn võ bách quan, vương hầu tướng sĩ ầm ï sứt đầu mẻ trán ở trong Trường Nhạc cung, nhưng vẫn không cách nào cho ra một kế sách vạn toàn, đi đối kháng ba mươi vạn đại quân của Thôi Đình.

Đây cũng không phải là do thần tử Trần quốc vô năng, chỉ là không bột đố gột nên hồ, cuộc chiến đoạt ngôi vua tiêu hao quá nhiều lực lượng của Trần quốc, hiện giờ phóng mắt nhìn trong nước, chỉ có hai người có thể đối kháng ba mươi vạn đại quân này.

Mông Khắc có công trợ giúp tân vương đoạt ngôi vua được phong làm Tần vương, ngang hàng với Phụng Hưng vương Trần Bình tay cầm mười vạn hùng binh trấn thủ Nam cảnh.

Trân Bình ngược lại có lòng dẫn binh tây tiến, nhưng trên triều đình lại có nhiêu tiếng phản đối, đều nói việc này quan hệ trọng đại, mà Mông Khắc trấn thủ Tây cảnh nhiều năm hiếm khi thất bại, để lão đi chuyến này là ổn thỏa nhất. Nhưng Mông Khắc lại ở thời điểm mấu chốt này xưng bệnh không lên triều, Trân Huyền Cơ mấy lần hạ lệnh mời lão vào cung đều bị từ chối.

Mông Khắc là bệnh thật hay là bệnh giả, người sáng suốt đương nhiên tự có phán đoán của mình, nhưng Thôi Đình ở biên cảnh cũng sẽ không chờ Trân quốc quyết định mới bắt đầu tiến công. Trần Huyền Cơ ở trên đài cao nghe ba ngày liên tục tranh chấp không ngớt, cuối cùng sắc mặt dần dần âm trầm.

"Nếu bệnh tình Tân vương nghiêm trọng như vậy, trẫm cũng không thể cưỡng cầu, chiến sự Trường Vũ quan cấp bách không thể chậm trễ, vậy thì do Phụng Hưng vương dẫn binh đi!"

Lời này vừa nói ra, Trần Bình liên muốn lên tiếng quỳ xuống, tạ ơn lĩnh mệnh.

Lập tức có mấy vị triều thần khi đó cũng quỳ xuống, thần sắc khẩn thiết cao giọng nói với Trân Huyền Cơ: "Bệ hạ, Thôi Đình tay câm ba mươi vạn tinh nhuệ, Phụng Hưng vương tuy rằng lãnh binh nhiều năm ở Nam cảnh, nhưng Chu Trần đã giao hảo mấy chục năm, ít có chiến sự, thần sợ Phụng Hưng vương nhất thời khó có thể chống đỡ, cho rằng việc này vẫn nên do Tần vương điện hạ đi trước mới ổn thỏa nhất!"

"Đúng vậy! Bệ hạ, Thôi Đình giả dối đa đoan, không phải Tần vương thì không thể địch lại!"

"Chuyện liên quan đến xã tắc, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!"

Mấy người kia trước sau hô ứng cao giọng nói, bộ dáng nhìn qua có vài phần hương vị trung quân vì nước, chỉ là không chú ý theo lời nói của bọn họ, sắc mặt Trân Huyền Cơ trên đài cao dân dần trở nên âm trầm.

"Ý của chư vị ái khanh là muốn trẫm quỳ đi mời hắn sao?" Ánh mắt Trần Huyền Cơ âm trầm đảo qua mọi người ở đây, kiếm ý lăng liệt cùng lúc đó từ trong cơ thể y phá thể mà ra, mọi người cảm nhận được điểm này sắc mặt lập tức biến đổi, đồng loạt thu hồi thanh âm, cúi đầu. "Việc này ta đã quyết, chư vị cũng không cần nhiều lời, lui ra đi." Trân Huyền Cơ lại nói.

Lời này vừa dứt, Trân Huyên Cơ liền ngồi trở lại Long ỷ phía sau, mọi người trong triều khi đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật lâu sau vẫn không thể không đồng loạt lui đi.

Nhìn bá quan lui đi kia, Trân Huyền Cơ chợt như nghĩ tới cái gì đó, y nói với đám người này: "Phụng Hưng vương xin dừng bước.'

Nam tử trung niên chắp tay lui đi nghe vậy hơi sửng sốt, liền dừng tại chỗ, cung kính cúi đầu quỳ xuống, chờ đợi Trần Huyền Cơ triệu hoán.

Đợi đến khi bách quan lui đi, Trân Huyền Cơ lại nháy mắt với nội thần xung quanh, những nội thần kia cũng đồng loạt rời khỏi chỗ này, đảo mắt, trong cửa cung rộng lớn chỉ còn lại hai người Trần Huyền Cơ cùng Trần Bình.

Trân Huyền Cơ khi đó đi xuống đài cao, bước nhanh tới trước mặt Trần Bình, vươn tay đỡ vị thân Hoàng tộc hơn bốn mươi tuổi này.

"Thúc thúc đi chuyến này có nắm chắc không?" Trần Huyền Cơ nhẹ giọng hỏi.

Trần Bình đứng lên cười khổ lắc đầu, ngược lại hỏi: "Bệ hạ thấy Tần vương Mông Khắc như thế nào?"

Trần Huyền Cơ sửng sốt, nhưng vẫn thành thật đáp lại: "Tất nhiên là dũng tướng thiện chiến có thể xuất chinh."

"Vâng. Mạnh như Mông Khắc nhưng vẫn cáo bệnh tránh chiến, bệ hạ cho rằng thần có thể có bao nhiêu phần thắng?" Trân Bình nói, trên mặt lại mang theo một tia ý cười như có như không.

"Ý của thúc thúc là Mông Khắc bởi vì tự biết không phải là đối thủ của Thôi Đình, cho nên mới tránh chiến?" Trân Huyền Cơ nhíu nhíu mày.

"Đương nhiên không phải." Trần Bình lắc đầu,'Mặc dù Mông Khắc lòng dạ khó lường, nhưng lại là một người thông minh, nếu hắn thật sự tự biết không phải là đối thủ của Thôi Đình, vậy hiện tại hắn đã sớm bắt đầu tích cực điều phối nhân mã khắp nơi hợp một chỗ với binh lực của thần..."

"Ý của thúc thúc là..."

"Thân nghĩ trong mắt Mông Khắc, vị Thôi quốc trụ hùng hổ cùng ba mươi vạn đại quân trong tay kia quyết không phải là đối thủ của mười vạn Hổ Lang ky của hắn." Trân Bình nói như thế, sắc mặt của lão vào lúc đó cũng trở nên âm lãnh.

"Đã như vậy, vì sao Mông Khắc lại tránh chiến? Nhường ra công lao to lớn này, cũng không quá giống phong cách làm việc của vị cữu cữu kia của ta."

"Bệ hạ." Trong mắt Trần Bình lập tức lóe lên hào quang,'Trong mắt Mông Khắc, Thôi Đình có lẽ không phải là đối thủ của hắn, nhưng đủ để tiêu diệt mười vạn đại quân trong tay thần."

"Huống hồ, Tần Vương đại nhân chính là một chữ Tịnh Kiên vương, vạn khoảnh phong địa, nhân khẩu mười vạn hộ, thân mang cửu tích, đến trình độ như hắn, công lao lớn hơn nữa đối với hắn mà nói có ý nghĩa gì đây?”

"Hả?"

Trân Huyền Cơ nghe nói vậy thân thể lập tức chấn động, y giống như là hiểu rõ cái gì đó, lông mày nhíu lại.

"Ý của thúc thúc là..."

"Chỉ cần thần chết, quân chính Trần quốc này liền nắm trong tay một mình hắn... Bệ hạ phải cẩn thận." Trân Bình chắp tay, nói như thế.

"Đã như vậy, vì sao thúc thúc còn muốn tiên phong đi đầu?" Trân Huyền Cơ khó hiểu nói.

"Nếu thần không đi, Mông Khắc sẽ vĩnh viễn không ra tay, bệ hạ không nhìn ra sao, vị Tân vương điện hạ này đã chờ đến mức không kiên nhẫn." Trần Bình cười lạnh nói.

"Thế nhưng xin bệ hạ yên tâm, tuy rằng Thôi Đình binh cường mã tráng, nhưng vi thân cũng không phải hạng người thúc thủ chịu trói, thắng bại trên chiến trường chưa bao giờ là do mạnh yếu quyết định, cho nên trận chiến này, vi thần cũng không phải không có phần thắng." Trân Bình nhìn ra vẻ không đành lòng giữa hai hàng lông mày Trần Huyền Cơ lúc này, lão lại nói, bên trong thần sắc có chút ít vẻ thoải mái, thế nhưng lão rất nhanh nghĩ tới cái gì đó, thành thật nói: "Nhưng nếu thần bất hạnh chết trận, bệ hạ sẽ phải một mình đối mặt với Tần vương đại nhân một tay nắm chặt huyết mạch triêu đình kia, bệ hạ phải sớm chuẩn bị."

Trân Huyền Cơ hơi chần chờ, lời khuyên nhủ vốn đã đến bên miệng y, nhưng khi đối diện với ánh mắt quyết đoán của Trần Bình, lại không thể không nuốt trở về lần nữa. Y đại khái cũng đã nhìn ra, quyết tâm bảo vệ lãnh thổ của vị vương gia Trần quốc này là kiên quyết như thế nào, mà quyết tâm này không chỉ nhằm vào ngoại hoạn, mà còn chỉ vào nội địch.

Trần Huyền Cơ cuối cùng gật đầu, cung kính chắp tay bái với Trần Bình, nói: "Vậy thì vất vả thúc thúc chống đỡ ngoại địch vì giang sơn Trần gia ta."

Trân Bình đáp lại: "Cũng phiền bệ hạ bình định nội tặc vì Trần gia ta."

Hai người dứt lời, một già một trẻ kia lúc đó đột nhiên nở nụ cười, lập tức đồng loạt xoay người, một người đi ra ngoài cung, dẫn binh tây tiến, một người chạy tới trong cung viết mật chiếu.

Mà sinh cùng tử, đen cùng trắng, cũng bị cắt ra một đường phân biệt rõ ràng ở giữa hai người.
Bình Luận (0)
Comment