Chương 83: Mắc câu
Chương 83: Mắc câuChương 83: Mắc câu
Thế cục thiên hạ này luôn biến hóa muôn vàn, cái gọi là thế sự vô thường, đại khái là chỉ như thế.
Vốn tưởng rằng triều Đại Hạ tà tâm không chết, tất nhiên sẽ thừa thắng truy kích, lần thứ hai xuất binh công kích Kiếm Long quan không đủ người thủ cùng Đại Hoàng thành tàn phá không chịu nổi.
Nhưng ai ngờ, Thôi Đình lại hết lần này tới lần khác không bóp quả hồng mềm này, nhất định phải đi tìm khối xương cứng ở Trường Vũ quan. Phải biết rằng trước đó, Thôi quốc trụ còn đang phụ trách chiến sự Đông cảnh Đại Hạ, cũng không ít lần chịu thiệt trong tay vị Mông Khắc kia.
Tâm tư Thôi Đình người bên ngoài đương nhiên không thể hiểu được, nhưng tin tức Đại Hạ dùng binh đối với Trân quốc như vậy lại mang đến ảnh hưởng không nhỏ đến Đại Chu, nhất là những đại nhân vật trong thành Trường An tràn đầy đa mưu quỷ kế kia.
Đại Hạ một khi lâm vào chiến loạn cùng Trần quốc, như vậy chắc chắn sẽ không rảnh bận tâm triều Đại Chu, bởi vậy, Đại Hoàng thành cùng Kiếm Long quan bị Từ Hàn nắm trong tay không còn có vẻ quan trọng như vậy nữa. Nhất là theo mùa đông trôi qua, tốc độ xây dựng lại Thương Long quân dưới tay Chúc Hiền cực kỳ khả quan, thậm chí dưới sự trợ giúp của vị Tiên nhân Tư Không Bạch kia, trong Linh Lung các cũng điều tới không ít đệ tử gia nhập Thương Long quân, đây là lần đầu tiên trong mấy ngàn năm qua từ thời lập tông, lần đầu tiên tông môn này tiến hành hợp tác sâu với triều đình đến như vậy.
Tóm lại, những chuyện này bọc cùng một chỗ, không thể nghi ngờ đều truyền đi một tín hiệu.
Các môn phiệt sĩ tộc bị Thiên Sách phủ đuổi đánh mấy tháng này, rốt cục cũng bắt đầu phản kích!
Đây cũng không phải là tin đồn giật gân, gân đây trên phố đã bắt đầu truyền ra lời đồn đãi Từ Hàn của Thiên Sách phủ cầm binh tự trọng, nắm giữ Ký châu để uy hiếp triều đình.
Tuy rằng lời đồn đãi như vậy nghe có vẻ cực kỳ vớ vẩn, nhưng giống như Mục vương phủ năm đó mưu phản, Trường Dạ ty làm việc chỉ là tìm một cái cớ động thủ, mà về phần cái cớ này đến tột cùng có thể làm cho bao nhiêu người tin phục, bọn họ cũng không quan tâm.
"Ta nói Tiểu Hàn a, bên ngoài đều truyên khắp chuyện ngươi muốn mưu nghịch tạo phản, sao ngươi còn có tâm tư cả ngày ở trong phủ này." Sở Cừu Ly từ bên ngoài đi một vòng trở về, nhìn Từ Hàn ngồi nhàn nhã uống trà trong phủ, lập tức không kìm được đau đớn nói.
Từ sau khi lời đồn đãi như vậy truyền ra, mỗi ngày y đều sẽ đến nơi rồng rắn lẫn lộn ở thành Trường An tìm hiểu tình huống, muốn dò hỏi rõ ràng lời đồn như vậy đến tột cùng là từ nơi nào mà ra. Nhưng dù y xưa nay giỏi giao tiếp với đám giang hồ phố phường kia, mất mấy ngày cũng không tìm hiểu được bất kỳ tin tức có giá trị nào, ngược lại tin đồn vê Từ Hàn mưu phản càng ngày càng lan rộng.
Sở Cừu Ly rất nhanh liền hiểu được, hiển nhiên cũng không phải do một người truyền ra lời đồn như vậy, rất có thể là thế lực lớn nào đó ở sau lưng khống chế, mà thế lực có năng lực như vậy ở Trường An cũng không nhiều, bọn họ làm như vậy không thể nghi ngờ chính là phóng thích một tín hiệu muốn ra tay với Từ Hàn.
"Nếu không thì sao? Sở đại ca cho rằng ta nên làm như thế nào?" Từ Hàn cười nhìn đại hán trung niên vẻ mặt lo lắng kia, hỏi.
Sở Cừu Ly dường như không nghe ra vẻ trêu đùa trong giọng nói của Từ Hàn:
Đại hán trung niên này khi đó rất nghiêm túc nghiêng đầu suy tư một hồi lâu mới nói."Trường Dạ ty nhà lớn nghiệp lớn, chúng ta đấu không lại, Tư Không Bạch lại là Tiên nhân, chúng ta cũng đánh không lại."
"Lưu lại núi xanh ở đây, không sợ không có củi đốt, không bằng chúng ta tạm tránh mũi nhọn, ngươi thấy thế nào?" Dứt lời, Sở Cừu Ly dường như còn cực kỳ đắc ý với kế sách này của mình, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn Từ Hàn.
"Sở đại ca ngươi có ba thứ tốt, nghiện rượu, giỏi trộm, thấy cứng là chạy." Chỉ là lúc này còn không đợi Từ Hàn nói ra cái gì, một bên đã truyên đến một hồi âm thanh thanh thúy.
Chỉ thấy Phương Tử Ngư không biết từ khi nào đã mang theo Tần Khả Khanh đi tới nơi này, trên tay các nàng đều mang theo thùng gỗ lớn nhỏ cùng thìa gỗ, xem ra là lại đi ngoại thành phát cháo trở về.
Mà người nói lời này đương nhiên là Phương Tử Ngư, cho dù là Sở Cừu Ly, bị nàng trêu chọc như thế cũng không khỏi đỏ mặt, biểu lộ có chút xấu hổ, mà Tần Khả Khanh đi theo Phương Tử Ngư trở về cũng che miệng cười khẽ.
"Ta nói không đúng ư? Các ngươi nghĩ mà xem, bất kể Tư Không Bạch hay là Chúc Hiền, đều không phải là hạng người chúng ta có thể đối phó, hiện tại Thương Long quân lại sắp hoàn thành xây dựng lại, Đại Hạ thì xuất binh với Trần quốc, ngươi nói chúng ta ở lại chỗ này chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
Đương nhiên Sở Cừu Ly không muốn mất hết mặt mũi ở trước mặt hai thiếu nữ nhỏ hơn mình gần một giáp, bởi vậy y liền cao giọng phản bác.
Thế nhưng mọi người đã sớm quen với thái độ của y cho nên không để ý đến việc này, ngược lại Tần Khả Khanh khi đó bước ra một bước, đi tới trước mặt Từ Hàn hỏi: "Từ công tử, mặc dù lời này của Sở đại ca khó nghe một chút, nhưng về lý vẫn có phần đúng, vừa rồi ta cùng Tử Ngư sư tỷ phát cháo cũng nghe được không ít tin đồn như vậy, mặc dù cũng không đủ để cho dân chúng tin tưởng, nhưng người ta nói đáng sợ..."
"Đúng vậy, họ Từ kia, chúng ta mặc dù không sợ bọn chúng, nhưng cũng không thể tùy ý để cho bọn chúng vu hãm a? Ta nói họ Từ kia, mỗi ngày ngươi đều nhốt mình trong cửa lớn Thiên Sách phủ này không đi ra cửa một bước, đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì?" Phương Tử Ngư lúc này cũng thu hồi tâm tư đùa giốn, nhịn không được hỏi.
Khoảng chừng nửa tháng trước, trên phố liền bắt đầu lưu truyền lời đồn Từ Hàn cầm binh tự trọng, mà từ đầu đến cuối hắn đều không để ý tới chuyện này.
Hắn chỉ không ngừng mở rộng nhân thủ của Thiên Sách phủ, trong thời gian nửa tháng này, Thiên Sách phủ ngoại trừ phủ quân ra, nhân thủ còn lại đã khoảng chừng bảy trăm người, mỗi ngày tiếp nhận các loại vụ án đã từ các môn phiệt sĩ tốt lúc trước đến tranh đấu giữa đám du côn lưu manh, gần như chỉ cần người có dị nghị đối với phán quyết của quan phủ, đều có thể đến Thiên Sách phủ khiếu nại, mà Thiên Sách phủ cũng đều hết lòng giải quyết, bởi vậy mấy ngày nay hình tượng Thiên Sách phủ ở trong lòng dân chúng càng ngày càng tốt. Đó là lý do tại sao ngay cả khi những người ẩn trong bóng tối liên tục lan truyền tin đồn, hầu hết dân chúng vẫn cười nhạo chuyện này.
"Còn có, mặc dù đã trải qua mùa đông, nhưng tiền tài để khuếch trương quân đội cùng xây dựng lại Đại Hoàng thành vẫn thiếu không ít, những đám nhà giàu hiển quý Trường An kia gần đây lại rất cẩn thận, mấy ngày nay chúng ta thật sự không thể vơ vét được chút dâu mỡ gì, ngươi lại không muốn nghĩ biện pháp."
Phương Tử Ngư lại tiếp tục lải nhải.
Hành vi của Từ Hàn mấy ngày nay quả thật có chút cổ quái, gân như rất ít tham dự nghị sự trong phủ, chỉ thỉnh thoảng mang về một ít tin tức không biết lấy từ đâu ra, để cho Thiên Sách quân có chứng cớ đi thu hoạch sản nghiệp của một số môn phiệt sĩ tốt ở trong thành Trường An, tuy rằng mỗi lần đều không gặp phải trở ngại quá lớn, nhưng thu hoạch lại như Phương Tử Ngư nói, rất ít.
"Gấp cái gì? Dây câu đã được thả ra ngoài, chờ cho đến khi cá mắc câu là được." Từ Hàn lại cười nhạt một tiếng, lơ đễnh đối với việc này. "Rốt cuộc là câu cá gì? Ngươi đã nói lời này gân nửa tháng, cũng không thấy có cá gì mắc câu a?" Phương Tử Ngư bất mãn hỏi.
Từ Hàn lại không nói tiếp, chỉ cười nhạt một tiếng, lập tức nâng chén trước người lên, lần thứ hai uống một hơi cạn sạch.
Lúc này, một vị phủ quân chịu trách nhiệm gác cửa đột nhiên đi tới, gã bước đến bên người Từ Hàn, ghé sát tai thấp giọng nói vài câu.
Chỉ thấy trên mặt Từ Hàn khi đó lộ ra một nụ cười nồng đậm, hắn đứng lên, nhìn mọi người, nói.
"Cá mắc câu rồi."