Chương 84: Thẻ đánh bạc
Chương 84: Thẻ đánh bạcChương 84: Thẻ đánh bạc
Là vương gia Đại Chu, đệ đệ của Hoàng đế bệ hạ, ba mươi năm đầu Vũ Văn Dương sống rất thoải mái.
Ăn uống vui chơi, thanh sắc khuyển mã, phiền muộn lớn nhất mỗi ngày chính là phân vân hôm nay nên đi săn đua ngựa, hay là lại uống rượu nghe nhạc.
Vũ Văn Dương từng cho rằng cuộc sống như vậy sẽ kéo dài mãi mãi, cho đến ngày y chết đi, nhưng hết lần này tới lần khác, ông trời không cho y toại nguyện, vị ca ca của y từ sau khi đăng cơ đã ít tiếp xúc với y, trong thọ yến bốn mươi ba tuổi của lão lại chợt đưa ra ý niệm muốn lập Thái tử trong đầu.
Đây đương nhiên là một chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng hết lần này tới lần khác vị Hoàng đế ca ca của y tại vị hơn mười chín năm nhưng lại không sinh hạ được một đứa con nối dõi. Vậy lão muốn lập Thái tử, đối tượng có thể tìm được đơn giản là dòng chính Hoàng thất, mà y thân là đệ đệ cùng cha cùng mẹ với Thái Nguyên đế, đương nhiên chính là lựa chọn hàng đầu.
Mặc dù đại đa số mọi người trong thành Trường An đều xem Vũ Văn Dương ;là hạng người giá áo túi cơm, dáng người tròn trịa, khuôn mặt đầy thịt mỡ của y đã chứng minh điểm này với thế nhân.
Mà trên thực tế, Vũ Văn Dương lúc ấy mới mười sáu tuổi có thể sống sót dưới đại đao quyết định tàn sát tất cả Hoàng tử của Vũ Văn Lạc, cũng không phải chỉ dựa vào thân phận đệ đệ của lão.
Y thực ra rất thông minh, ít nhất so với đại đa số các quan to hiển quý trong thành Trường An này mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào để mưu mô tính toán.
Y rất rõ ràng muốn sống trong thành Trường An quỷ kế đa đoan này, mình cần phải làm được hai việc, để Vũ Văn Lạc xem là vô hại, cũng khiến Chúc Hiền cảm thấy mình không uy hiếp được gì.
Vũ Văn Lạc muốn bảo vệ ngôi vị Hoàng đế, cho nên lão đã che dấu đi tất cả tâm tư của mình, bất cứ lúc nào cũng không biểu hiện ra một chút hâm mộ đối với ngôi vị Hoàng đế. Còn Chúc Hiền thì sao? Chúc Hiền trái lại phiên toái hơn nhiều, y không cho phép có đối lập, cho dù là một chút uy hiếp đối với y đều sẽ bị gạt bỏ ở trong trứng nước, vì thế Vũ Văn Dương liền dứt khoát đâm đầu vào trong rượu ngon mỹ sắc, chưa từng hỏi qua chút chuyện về triều đình, thậm chí phàm là có người hỏi tới, y cũng đều là một hỏi ba không biết.
Với những cách làm như vậy, y đã sống yên ổn trong hơn ba mươi năm.
Cho đến trận khôi hài trong cung không lâu trước đây, vị Vương gia đã bị mọi người lãng quên này mới tiến vào tầm mắt của mọi người thêm lần nữa.
Đây là một chuyện đối với Vũ vương điện hạ mà nói có thể xưng là tai họa ngập đầu, Chúc Hiền có lòng mưu nghịch hiện giờ đã đến mức gần như mọi người đều biết, y có thể dùng các loại biện pháp giải quyết Thái Nguyên đế, Thái Nguyên đế không có đời sau, vương vị để lại cho ai sẽ trở thành một vấn đề, điều này liền cho Chúc Hiền một cơ hội. Mà một khi Thái tử được lập, phiên vương châu mục các lộ liền có lý do cần vương, không thể nghi ngờ sẽ thêm rất nhiều biến số. Với tâm tư Chúc Hiền xưa nay không cho phép có đối lập, làm sao có thể để Vũ Văn Dương dễ chịu cho được?
Càng ngày càng có nhiều tin đồn giữa các bộ về việc Vũ Văn Dương trở thành Thái tử. Vũ Văn Dương có thể cảm nhận được rõ ràng trước phủ đệ của mình có rất nhiều gương mặt xa lạ mà trước đây chưa từng thấy qua, mỗi ngày bọn họ liền ngồi ở ngoài cửa phủ, giống như chó săn đi qua đi lại.
Lấy bản lĩnh của Vũ Văn Dương muốn đối kháng Chúc Hiền không khác gì lấy trứng chọi đá, y suy nghĩ thật lâu, rốt cục ý thức được Chúc Hiền lúc này như thế nào cũng không có khả năng buông tha mình, bởi vậy, y lúc này mới hạ quyết tâm, đi tới trước cửa phủ Thiên Sách phủ, gõ cửa tòa phủ đệ này.
Vũ Văn Dương mang theo tâm tình cực kỳ thấp thỏm đứng trước cửa phủ hơn mười hơi thở, một vị phủ quân mới lần nữa đi tới trước người y, sau khi hành lễ với y liền nói: "Mời Vương gia vào bên trong."
Vũ Văn Dương nghe lời này hơi thở phào nhẹ nhõm, nếu Từ Hàn nguyện ý gặp y, ít nhất nói rõ đối phương cũng không chán ghét mình, Vũ Văn Dương nghĩ đến những điều này, liền vội vàng đuổi theo bước chân của vị phủ quân kia, đi vào trong phủ.
Vũ Văn Dương đi trong Thiên Sách phủ, quan sát thật cẩn thận tình hình bên trong phủ đệ này.
Phủ đệ Thiên Sách phủ đương nhiên rất lớn, nhưng phần bị lợi dụng lại rất ít, bộ dáng ước chừng mấy trăm người, nhưng cực kỳ bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có thể nhìn thấy một hai người phụ trách trong phủ dẫn theo một ít người rõ ràng là dân chúng bình thường ra vào trong cửa phủ, bọn họ hoặc phẫn nộ hoặc bi thương nói cái gì đó với những người Thiên Sách phủ kia.
Nghe nói vị Từ phủ chủ kia sắp đặt trống kêu oan ở trước cửa Thiên Sách phủ, mấy ngày nay dân chúng từ các nơi ở Trường An đến kêu oan có thể nói là trùng điệp không dứt, thậm chí khi xảy ra vụ án, dân chúng nghĩ đến trước tiên không phải là quan phủ trong kinh thành, mà là cáo trạng với vị Từ phủ chủ này.
"Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân!" Lúc này ở một bên truyên đến một hồi hô to rõ ràng mang theo nức nở, Vũ Văn Dương theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một bà lão quần áo mộc mạc đang quỳ gối trước người một vị phủ quân, vẻ mặt kích động nói. Vị phủ quân kia mấy lần muốn nâng bà lão kia dậy đều không thể thành công.
"Yến Yến đến đây, mau quỳ xuống cảm tạ ân công!" Dường như cảm thấy như thế cũng không đủ để biểu đạt biết ơn trong lòng mình, bà lão kia lại kéo cô bé nhìn qua còn rất nhu thuận đáng yêu kia, người nọ vào lúc đó cũng quỳ xuống, nói với trên phủ quân kia: "Tạ ơn ân công cứu mạng."
"Đây là bổn phận của tại hạ, xin các vị nhanh chóng đứng lên." Vị phủ quân kia hiển nhiên có chút chống đỡ không nổi hai mẹ con này, khi đó liên tục nói, nhưng vẫn không thể ngăn cản hành động bái tạ của hai người kia.
Vũ Văn Dương dường như còn chưa từng thấy qua tình huống như vậy, đáy lòng cảm thấy kỳ lạ đến mức không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Trượng phu của người phụ nữ kia là một tên ma bài bạc, ba ngày trước uống say mèm, đánh bạc cùng người khác, thua đỏ mắt liền mang nữ nhi mười sáu tuổi của mình là thẻ đánh bạc, cược lên."
Lúc này bên tai Vũ Văn Dương chợt truyền đến một thanh âm.
Y giật mình, thân thể mũm mĩm khi đó có chút gian nan chuyển qua, đập vào mặt lại là một khuôn mặt lạnh nhạt mà sạch sẽ. Mặc dù chỉ có duyên gặp mặt, nhưng Vũ Văn Dương vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra người tới.
"Phủ chủ đại nhân." Y vội vàng chắp tay nói.
Y là Thân vương, Từ Hàn là Thái úy, thân phận hai người có chênh lệch rất lớn, theo lý thuyết hẳn là Từ Hàn hành lễ với y, thế nhưng Vũ Văn Dương khúm núm quỳ gối đã quen ở trong thành Trường An này lại không cảm thấy như vậy, ngược lại còn cung kính thi lễ với Từ Hàn.
Từ Hàn nhận lễ của Thân vương, cũng như không cảm thấy có gì không ổn, hắn nhàn nhạt gật đầu, xem như là hoàn lễ.
"Phủ chủ đại nhân, lần này đến đây..." Vũ Văn Dương ôm tâm tư cầu người đi tới Thiên Sách phủ, bất kể là thái độ hay ngữ khí nói chuyện đều biểu hiện cực kỳ cung kính, nhưng khi y đang muốn làm rõ ý đồ lần này, Từ Hàn lại lập tức vươn tay ra, cứng rắn đẩy lời nói đã đến bên miệng của Vũ Văn Dương trở về.
"Vũ vương điện hạ cảm thấy Thiên Sách phủ ta thế nào?" Vị thiếu Phủ chủ trẻ tuổi hỏi như thế.
Vũ Vương điện hạ nặng chừng hai trăm cân, trong lòng tuy rằng sốt ruột muốn biết được thái độ của Từ Hàn, nhưng căn cứ trên tinh thần có việc cầu người, mặt ngoài lại không thể không lựa chọn tâng bốc bị Phủ chủ đại nhân này một phen. Cho nên y vội vàng nặn ra một nụ cười không dễ nhìn trên khuôn mặt béo mũm mĩm của mình, sau đó nói: "Cổ xưa, lắng đọng nặng nề, nhưng không mất phong nhã, không đồng hóa với thế tục."
Vũ Văn Dương mấy năm nay chưa từng đọc sách vở, hiện tại moi hết ruột gan mới có thể tìm ra vài câu lời lẽ văn hoa như vậy.
Nhưng lời lẽ như vậy lại không khiến Từ Hàn có nửa phần vui mừng, vị thiếu Phủ chủ Thiên Sách phủ này vẫn bất động thanh sắc nhìn y như cũ.
Lần này Vũ Văn Dương liên có chút không đoán được tâm tư của hắn.
Y gãi gãi ót mình, quyết định đổi một chút lời lẽ văn hoa tâng bốc vị Từ phủ chủ này: "Hào hùng khí thế, có phong cách riêng."
Nhưng Từ Hàn vẫn không nói gì.
Điều này làm cho Vũ Văn Dương lập tức hoảng hốt, y càng nhìn không thấu tâm tư của vị Từ đại nhân này, vì thế trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi chẳng chịt.
"Phủ chủ đại nhân đến tột cùng là có ý gì?" Y cuối cùng nhịn không được hỏi.
"Trên người Vũ Vương đại nhân có phiền toái lớn." Từ Hàn mặt không chút thay đổi nói, làm cho người ta khó có thể từ thần sắc trên mặt biến hóa mà suy đoán suy nghĩ chân thật trong lòng hắn lúc này.'Vũ Vương muốn Thiên Sách phủ ngăn cản phiền toái này giúp ngài. Nếu ngay cả thẳng thắn thành khẩn cũng không làm được, không khỏi quá không có chút thành ý nào”.
"Cái này..." Vũ Văn Dương nghe vậy sửng sốt, mà thanh âm Từ Hàn lại vang lên lần nữa.
"Cho nên Vũ Vương còn có một cơ hội cuối cùng, ngài cảm thấy Thiên Sách phủ này của tại hạ như thế nào?”
Vũ Văn Dương vào lúc này rốt cục hiểu được ý của Từ Hàn, nhưng y không tránh khỏi vẫn chần chờ, có chút không hiểu vì sao vị Từ phủ chủ này để ý đối với việc này như vậy, hoặc là còn có thâm ý khác. Y âm thâm cân nhắc ở trong lòng đến tột cùng nên trả lời câu hỏi này như thế nào mới có thể làm cho Từ Hàn vừa lòng, nhưng đúng lúc này y lại đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Từ Hàn, trong lòng y chợt hoảng hốt, từ trong đôi mắt này biết được lời Từ Hàn nói vừa rồi cũng không phải là giả dối.
Chỉ cần y không đưa ra đáp án Từ Hàn muốn, rất có thể sẽ bị vị Từ phủ chủ này trục xuất ra khỏi Thiên Sách phủ.
Vũ Văn Dương nghĩ như vậy, trong lòng rốt cuộc dứt khoát nói ra một câu: "Rách nát thê lương, khó coi.'
Y dù sao cũng là thân vương của Đại Chu, bất kể những nơi y hay lui tới hoặc là phủ đệ nhà mình, chỗ nào không phải trang trí tráng lệ đường hoàng, mà tòa Thiên Sách phủ trước mắt này lại tựa như ngoại trừ lớn hơn một chút, quả thật cũng không có bất kỳ chỗ đặc biệt hơn người nào.
Nói xong lời này, trong lòng Vũ Văn Dương liền có chút hối hận, y thật cẩn thận nhìn Từ Hàn, e sợ trên mặt vị Phủ chủ đại nhân này hiện tại nổi lên một chút bất mãn.
"Nếu Vũ Vương điện hạ cũng nhìn ra hiện trạng của Thiên Sách phủ, vậy vì sao lại lựa chọn hợp tác cùng chúng ta?" Sắc mặt Từ Hàn cũng không có một chút biến đổi nào, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, hỏi.
Vũ Văn Dương nghe được câu hỏi này, đáy lòng không khỏi tự nhủ, nếu không phải Chúc Hiền một bộ tư thế muốn bức y vào chỗ chết, y sao có thể lựa chọn đầu nhập vào Thiên Sách phủ, người sáng suốt đều có thể thấy rõ ràng vấn đề mà Từ Hàn đưa ra, Vũ Văn Dương không khỏi nghi hoặc, lấy trí tuệ cùng cổ tay mà vị Từ phủ chủ này biểu hiện ra sau khi đến Trường An, chắc chắn sẽ không hỏi ra vấn đề như vậy. Vũ Văn Dương cảm thấy vị Từ phủ chủ này dù sao cũng sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng y đến đầu nhập là bởi vì xã tắc giang sơn hoặc là thương sinh đại nghĩa gì đó chứ?
Từ Hàn dường như cũng nhìn ra cái gì đó từ trong dị sắc trên mặt Vũ Văn Dương, trên gương mặt không chút gợn sóng của hắn khi đó rốt cục có chút biến hóa,'Hoặc là ta đổi một câu khác."
Ánh mắt Từ Hàn lúc đó chợt nheo lại, thanh âm của hắn cũng lập tức trầm thấp thêm vài phần.
"Thiên Sách phủ giúp điện hạ ngăn cản trận phiền toái này, nhưng tại hạ nên có được cam đoan như thế nào, đợi đến khi mọi chuyện gió êm sóng lặng, khi người khác lại đưa ra lợi thế mê người, Vũ Vương điện hạ sẽ không trở thành địch nhân của Thiên Sách phủ ta đây?"
Lời này vừa ra, trên mặt Vũ Văn Dương lập tức nổi lên từng trận ửng hồng, y nghe ra rất nhiều thứ từ trong lời nói này của Từ Hàn, ví dụ như hắn tự tin đối với việc giải quyết phiền toái lần này. Y vội vàng kích động nói: "Từ phủ chủ yên tâm, Vũ Văn ta..."
"Vũ vương là một người thông minh, mà nếu đã là người như vậy, tại hạ cho rằng cũng sẽ không thể qua loa loại chuyện này như vậy được..." Từ Hàn cắt đứt lời thề son sắt của Vũ Văn Dương.
Vũ Văn Dương ngẩn người, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, trên khuôn mặt mập mạp của y hiện ra một tia kiên quyết, nghiêm nghị hỏi: "Vậy mời Phủ chủ nói rõ, ta phải trả giá cái gì đi."
"Ta muốn điện hạ vì ta làm một việc .
"Chuyện gì?"
"Một chuyện đủ để Chúc đại nhân hận điện hạ thấu xương!"