Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 333 - Chương 85: Có Qua Có Lại

Chương 85: Có qua có lại Chương 85: Có qua có lạiChương 85: Có qua có lại

Đại Hạ xuất binh với Trần quốc, những đại nhân vật ở Trường An xem ra, trong đó không thiếu điểm đáng ngờ để tranh luận, đồng thời cũng tồn tại rất nhiều kỳ ngộ.

Mà đối với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ lại chỉ biết Đại Hạ cùng Trần quốc đánh nhau, Đại Chu sẽ có thể yên ổn một đoạn thời gian.

Đây chắc chắn nên được coi là một tin tốt.

Mùa đông dài dằng dặc rốt cuộc cũng qua đi, lúc này mới không đến giờ Thìn, sắc trời còn có tối, mặt trời phía đông mới hé ra chút tia sáng trắng.

Mà trên đường phố Trường An đã náo nhiệt hẳn lên, thợ thủ công dậy sớm đẩy nhanh tốc độ làm việc, khách uống rượu đến say mèm, còn có những thương nhân chuẩn bị nghênh đón khách nhân đều đi ra đường ở thời điểm đêm tối cùng ban ngày giao nhau, bắt đầu bận rộn vì một ngày mới.

Tình cảnh năm này không tốt, dân chúng bình thường muốn lấy được một phần sinh kế, sẽ cần phải nỗ lực nhiều hơn.

Điểm này dường như cũng không ngoại lệ đối với một số quan to quý nhân đang ở trong nước sôi lửa bỏng.

Ví dụ như trước cửa Phổ Thiên cung giờ phút này, thủ vệ phụ trách trực đêm còn chưa kịp thay ca, trước cửa cung này đã sớm có mấy bóng người quỳ xuống.

Tuổi tác của bọn họ đều ngoài bốn mươi, trên người mặc trường bào màu đen, thêu giao mãng, hiển nhiên đều là nhân vật có địa vị. Những người này đã quỳ gối trước Phổ Thiên cung từ giờ Mão, cũng không biết muốn tấu chuyện gì, nhưng dân chúng chung quanh lại rất nhanh nhận ra bóng dáng vài người quen thuộc từ trên người những người này.

Thí dụ như Thiếu phủ Hách Liên Tại Liệt - một trong Cửu Khanh Phụng Thường, còn có loại quan viên kinh thành như Kinh Triệu Duẫn, Chấp Kim Ngô, mà những người này mặc dù chức quan khác biệt, quyên lợi cũng không ngang bằng nhau, nhưng lại có một đặc điểm chung, bọn họ đều mang họ —— Vũ Văn.

Két.

Nương theo một thanh âm trầm trọng lại kéo dài, đại môn Phổ Thiên cung rốt cục bị đẩy ra, đám người quỳ lạy trước cửa phủ vào lúc đó cuối cùng nối đuôi nhau mà vào.

Mà trên lâu các cách đó không xa, một vị lão giả gây gò híp mắt nhìn tình hình này, quay đầu hỏi: "Vương gia suy nghĩ minh bạch sao?”

Gã mập mạp nặng chừng hai trăm cân quấn một bộ trường bào cồng kềnh, trầm mày nói: "Thừa tướng đại nhân yên tâm, lúc này đây bổn vương đã suy nghĩ rất rõ ràng."

Vị Vương gia dáng người cồng kênh kia nói xong, cất bước đi tới trước cửa sổ lầu các, nhìn đám người tràn vào Phổ Thiên cung, lại nói: Nửa tháng nay Chúc Hiền phái ra không biết bao nhiêu nanh vuốt lượn lờ trước phủ đệ của bổn vương, cho dù ta hết lần này đến lần khác cho thấy không có lòng tranh giành ngôi vị Hoàng đế kia, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha bổn vương, đã như vậy..."

"Vậy thì cá chết lưới rách đi!"

Lão nhân gầy gò nghe được câu này, quay đầu nhìn vẻ mặt kiên quyết của vị nam nhân béo mũm mĩm kia, vốn định mở miệng nói ra, nhưng bỗng nhiên lại giống như nghĩ tới cái gì đó, cứng rắn nuốt lời đã đến bên miệng xuống. ... "Vũ Văn Dương hắn điên rồi sao?"

Trong Chúc phủ, Triệu Hành Chính cùng Cố Tư Cẩm thân là một trong Cửu Khanh đang quỳ gối trong cửa phòng, cả người run rẩy.

Mà Chúc Hiền lại đẩy ra bộ trà cụ bày trước người y ra, những đồ sứ quý giá kia khi đó đều rơi xuống đất, tất cả đều vỡ vụn.

Y cao giọng quát, gân xanh trên trán nổi lên, hiển nhiên đã tức giận đến cực hạn.

"Thủ tọa đại nhân, sáng nay tông thân Hoàng tộc do Phụng Thường, Thiếu phủ cầm đầu vào cung buộc tội hai nhà Cố Triệu ta, đây hiển nhiên là có người ở sau lưng xúi giục, ta nghe nói trước đó, Vũ Vương còn từng đi qua Thiên Sách phủ, gặp mặt thật lâu với tên Từ Hàn kia."

"Đúng vậy, Chúc đại nhân, trong tay những tông thân kia nắm không ít nhược điểm của chúng ta, nếu như thật...'

Triệu Hành Chính cùng Cố Tư Cẩm vội vàng nói, ngữ khí có chút vội vàng.

"Hai vị yên tâm, các vị đi theo Chúc mỗ nhiều năm, Chúc mỗ sẽ không thấy chết không cứu, các vị trước hết trở về, ta sẽ an bài nhân thủ giúp các vị giải quyết việc này." Chúc Hiền trầm giọng nói.

Hai người Cố Triệu nghe vậy có chút chần chờ, dù sao chuyện này liên quan đến sinh tử của hai tộc, thái độ của Chúc Hiền không khỏi làm cho bọn họ có chút thất vọng, chỉ là Chúc Hiền sau khi nói xong lời này, đã không còn tâm tư tiếp tục đối thoại với bọn họ, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng vào lúc đó vẫn không thể không đồng loạt lui ra.

Đợi đến khi hai người rời đi, đột nhiên có hai thân ảnh từ cửa sau trong phòng đi vào.

Một vị là nho sinh mặc áo đen, một vị là nữ tử xinh đẹp mặc váy dài màu xanh.

"Hai vị cho rằng việc này nên xử trí như thế nào?”

Nho sinh áo đen nghe vậy, nhíu mày nói: "Hoàng tộc Vũ Văn làm phản, có lẽ chắc chắn là vị Vũ Vương điện hạ kia ở phía sau gây khó dễ, những năm gần đây, Vũ Văn Dương mặc dù nhìn như không quan tâm đến chính sự, nhưng âm thầm ở phía sau lưng y lại dần dân ngưng tụ đám Hoàng tộc Vũ Văn chia rẽ thành một đoàn, chỉ là điều ta nghĩ mà không rõ chính là, Vũ Văn Dương xưa nay thông minh, giỏi xem xét thời thế. Tại sao ngay lúc này lại chọn đối đầu với thủ tọa? Chẳng lẽ thật sự là bị vị trí Thái tử làm cho đầu óc choáng váng?"

Nữ tử áo xanh lại không cho ý kiến đối với chuyện này, nàng hừ lạnh một tiếng, liền nói: "Hừ, lòng người khó lường, ở phía trước quyền thế vô thượng, lại có mấy người có thể thật sự giữ mình được?"

"Ta không quan tâm Vũ Văn Dương đến tột cùng lấy đâu ra lá gan, nếu bổn tọa để cho hắn một con đường sống nhưng hắn không muốn đi, vậy thì đừng trách bổn tọa vô tình, hai người các ngươi liền đi kiểm kê những Hoàng tộc vào cung kia, mỗi một người đều ghi vào trên án, phàm là có chút nhược điểm, liền để cho Công Tôn Minh lĩnh binh tướng áp giải vào đại lao."

Chúc Hiền dứt lời, hai tròng mắt lúc đó trở nên lạnh lẽo,'Hừ, môn phiệt sĩ tộc thành Trường An này, có một người tính một người, cho dù Hoàng tộc Vũ Văn các ngươi, cũng không có một người nào sạch sẽt"

Hai người dưới đài kia liếc nhau, đều nghe ra quyết ý từ trong giọng nói của nam nhân, lập tức không nói gì nữa, đồng loạt chắp tay lui ra. ....

"Những gì ngươi nói là đúng? Những triều thần kia thật sự vào trong cung buộc tội hai nhà Cố Triệu?"Trong Thiên Sách phủ, Phương Tử Ngư vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Sở Cừu Ly mang về tin tức này. "Vậy còn có giả sao? Ngươi cũng không phát hiện mấy chục người quỳ xuống chờ ở cửa Phổ Thiên cung từ giờ Mão, tất cả đều là đại nhân vật vị trí tam phẩm trở lên." Sở Cừu Ly mang ngữ khí chắc chắn nói, tựa như có thể chứng kiến cảnh tượng như vậy đối với y mà nói cũng là một chuyện rất vinh hạnh.

"Nói như vậy hôm qua họ Từ cùng vị Vương gia kia tán gẫu rất tốt nha." Phương Tử Ngư híp mắt vỗ vỗ bả vai Từ Hàn ở một bên.

"..." Từ Hàn lại chỉ cười nhạt một tiếng, vẫn chưa lên tiếng.

"Nghe nói những đại nhân vật buộc tội hai nhà Cố Triệu lần này đều mang theo chứng cứ xác thực, ghi lại rõ ràng chuyện Cố gia cùng Triệu gia phạm phải mấy năm nay, ta đoán chừng, hai nhà này xem như đã hoàn toàn xong đời." Sở Cừu Ly nói xong bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, trên mặt ngược lại là bộ dáng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, vui sướng khi người gặp họa.

"Hừ, đáng đời." Phương đại tiểu thư nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, Thế nhưng ngươi nói xem Chúc Hiền này cũng thật sự là, rõ ràng có nhược điểm ở trên người người ta, còn nhất định phải đi gây họa cho bọn họ, đây không phải là bức bọn họ cá chết lưới rách cùng hắn sao? Ngươi nói Chúc Hiền ngốc như vậy, làm sao lăn lộn đến được vị trí hôm nay?" Phương Tử Ngư nói xong, có chút nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Từ Hàn ở một bên.

"Ai có thể không có một lần hồ đồ? Ngay cả Sở mỗ ta tung hoành sòng bạc nhiều năm như vậy, có đôi khi cũng sẽ lật thuyền trong mương, không có gì lạ, không có gì lạ." Chỉ là còn không đợi Từ Hàn đáp lại, Sở Cừu Ly liên vẻ mặt đương nhiên đáp lời.

Chỉ là lời nói của y hiển nhiên không cách nào làm cho Phương Tử Ngư tin phục, thiếu nữ này lườm y một cái, lập tức ánh mắt vẫn rơi vào trên người Từ Hàn.

Từ Hàn đang muốn lên tiếng.

Nhưng Diệp Hồng Tiên lại không biết từ nơi nào đi tới, nàng làm như không thấy mọi người. Trực tiếp đi tới trước mặt Từ Hàn, hỏi: "Hôm nay có cần phái người đi bên ngoài Vũ Vương phủ không?”

Lời này ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đầu tiên sửng sốt, lập tức đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt khó có thể tin nhìn về phía Từ Hàn.

Mà Từ Hàn lại chỉ cười nhạt một tiếng, hắn bưng chén trà, trước khi đứng dậy nhẹ nhàng nhấp một cái, nói: "Vũ Vương đại nhân nói được làm được, giúp ta một việc lớn như vậy.'

"Đại phiền toái" này chúng ta đương nhiên cũng phải trả lễ cho người, ngăn cản giúp Vũ Vương điện hạ."

"Đi đi, nói cho những phủ quân kia từ hôm nay trở đi không cần đi bên ngoài Vũ Vương phủ, quấy nhiễu Vũ Vương đại nhân nữa.”
Bình Luận (0)
Comment