Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 334 - Chương 86: Kế Hoạch

Chương 86: Kế hoạch Chương 86: Kế hoạchChương 86: Kế hoạch

Tin tức hơn mười vị tông thân Hoàng tộc buộc tội hai nhà Thái phó và Trì Túc Nội Sử rất nhanh liên truyên khắp thành Trường An.

Dân chúng tranh luận về vấn đề này, nhưng hầu hết trong số họ đều mang theo một vẻ bi quan. Mấy năm nay hai nhà Cố Triệu ỷ vào thân phận Cửu Khanh, cũng không ít lần làm chuyện ức hiếp lương thiện ở trong thành Trường An, dân chúng trong thành đối với bọn họ có thể nói là oán hận. Mà đương nhiên dưới áp lực nặng nề như vậy, vẫn từng có người mạo hiểm tố cáo chuyện hai nhà này.

Nhưng kết quả cuối cùng đều là người tố cáo chết không rõ ràng, mà chuyện thì bị lắng xuống cực kỳ tự nhiên.

Ở trong lòng dân chúng, hai nhà Cố Triệu, hoặc có thể nói Trường Dạ ty ở sau lưng bọn họ đã là tồn tại ăn sâu đến mức không thể lay động, cho dù Hoàng tộc buộc tội, trong lòng đại đa số mọi người vẫn có hoài nghỉ rất lớn đối với việc có thể rút hai khối u ác tính ăn sâu trong huyết nhục Đại Chu này hay không.

Thế nhưng rất nhanh liền có tin tức tốt khiến cho những dân chúng bình thường này chấn động truyền đến.

Sau khi tiếp nhận những bản luận tội này, triều đình liền phái nội quan mang theo Thánh chỉ đi đến Thiên Sách phủ, nghe nói là giao việc điều tra tất cả chuyện này cho vị thiếu Phủ chủ kia.

Vị thiếu Phủ chủ này cũng được coi là nhân vật phong vân tiến vào thành Trường An.

Đầu tiên là niêm phong Ân gia, nhổ tận gốc Ân gia vốn có liên hệ khá sâu với Trường Dạ ty, ngoại trừ một ít lão ấu, còn lại dòng chính Ân gia đều phải đền tội. Sau đó lại càng làm ra một tiếng kêu oan, trắng trợn thu thập chứng cứ các môn phiệt sĩ tộc trong thành Trường An phạm tội, vả lại bất kể lớn nhỏ đều tận lực điều tra. Tuy rằng trong thành không thiếu người có người dựa vào loại lời cứng quá dễ gãy, già néo đứt dây để nghi ngờ kết cục vị Phủ chủ đại nhân này sắp gặp phải.

Nhưng nhoáng một cái mấy tháng trôi qua, Thiên Sách phủ chẳng những không hề ngã xuống, ngược lại trải qua mấy lần mở rộng đã đạt tới quy mô bảy tám trăm người, mà những môn phiệt sĩ tộc trong thành Trường An lại không có ai dám nhảy ra chính diện chống lại.

Hiện giờ triều đình đặt chuyện điều tra hai nhà Cố Triệu lên người Thiên Sách phủ, lấy tư thế thủy hỏa bất dung giữa Thiên Sách phủ và Trường Dạ ty, hiển nhiên chuyện này đã không còn khả năng êm đẹp. Mà dân chúng Trường An với tư cách là người ngoài cuộc cũng trở nên cực kỳ quan tâm chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào. ...

Nhoáng một cái đã bốn năm ngày trôi qua, Thiên Sách phủ điều tra chuyện của hai nhà Cố Triệu ngược lại tiến triển như lửa đốt, thậm chí Thiên Sách phủ vì thế lại tiến hành mở rộng một lần nữa, ước chừng đã tăng nhân viên lên gân một ngàn người, đường phố thành Trường An có thể tùy ý thấy được quan viên Thiên Sách phủ điều tra của hai nhà Cố Triệu. Nhưng dù thanh thế lớn như vậy, Cố gia cùng Triệu gia cũng không làm ra bất kỳ phản kích nào. Về phần Trường Dạ ty phía sau bọn họ ngược lại đã có động tác, nhưng mục tiêu cũng không phải là Thiên Sách phủ trong tay vị Từ phủ chủ kia, mà là những tông thân Hoàng tộc buộc tội hai nhà Cố Triệu.

Ngay ngày hôm sau khi các tông thân buộc tội hai nhà Cố Triệu, vị Ngự sử của Tham Lang bộ Công Tôn Minh đã biến mất mấy năm xuất hiện trong tâm mắt mọi người một lần nữa.

Vị Ngự sử đại nhân từng cầm đầu nghịch án Mục vương này, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, cho dù đối mặt với tông thân Hoàng tộc cũng chưa từng nương tay, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã có hơn mười vị tông thân bị gã dùng đủ loại lý do hoặc vô lý hoặc kinh người bắt vào đại lao của Trường Dạ ty. Vì thế một cảnh tượng cực kỳ hoang đường liền hiện lên trong mắt dân chúng thành Trường An.

Thiên Sách phủ không ngừng niêm phong gia sản của hai nhà Cố Triệu, một ít gia tộc thân cận cũng lập tức bị liên lụy, thậm chí bị trực tiếp đánh vào đại lao, hai nhà Cố Triệu mặc dù không cách nào bị lật đổ trong thời gian ngắn, nhưng theo thời gian trôi qua, chuyện như vậy dường như đã chỉ là vấn đề sớm muộn, mà Trường Dạ ty thì không ngừng vơ vét tông thân Hoàng tộc. Cả hai đều không ngừng tăng tốc độ của mình, nhưng đồng thời cũng rất ăn ý vẫn chưa động thủ với đối phương.

Trong thành Trường An mỗi ngày đều không ngừng có những quan to hiển quý từng cao cao tại thượng trở thành tù nhân, trong lúc nhất thời, thành Trường An rộng lớn có thể nói là phong thanh hạc khóc, lòng người hoảng sợ. ...

Đùng!

Trong phòng khách của Quế Hoa Trai, Chúc Long Khởi vung tay đập nát đồ sứ quý giá trên bàn, sắc mặt âm trâm ngồi ở chỗ cao nhất, không nói một lời

"Chúc công tử bớt giận, đừng vì những chuyện này mà hao tổn thân thể mình." Lãng Triêu Sa vẻ mặt đầy ý cười nịnh nọt rót một chén rượu ngon cho Chúc Long Khởi, cười ha hả nói.

"Hừ! Cũng không biết phụ thân đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì, cứ mặc kệ Từ Hàn tác oai tác quái ở trong thành Trường An như vậy.'Chúc Long Khởi há miệng uống một ngụm rượu ngon trước người, phẫn hận nói: "Trước kia Từ Hàn tay cầm Ký châu, nắm giữ cửa chính của Đại Chu này, kiêng ky cũng có thể hiểu."

"Nhưng hôm nay, Đại Hạ đã cùng Trần quốc đánh nhau túi bụi, trong thời gian ngắn vốn không rảnh bận tâm Đại Chu, huống hồ Thương Long quân xây dựng lại cũng hoàn thành tám chín phần mười, vì sao còn muốn mặc kệ hắn kiêu ngạo ương ngạnh?”

Vừa nhắc tới cái tên Từ Hàn này, Chúc Long Khởi xưa nay có khí độ liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Gã chính là Chúc Long Khởi, con trai của Chúc Hiền Trường Dạ ty, đệ tử chân truyền của Tử Hoàng Đao Thánh Thông Thiên môn, tu vi thiên phú trác tuyệt, loại người như gã, bất kể trình độ của bản thân hay là gia thế đều đến mức gần như hoàn mỹ.

Mà nửa năm trước, gã lại bại bởi một Từ Hàn không có danh tiếng trong mắt mọi người lúc ấy ở ngay trước mặt gần như tất cả nhân vật có danh tiếng trong giang hồ Đại Chu. Trận chiến này khiến gã không chỉ mất mặt, uy phong quét đất, còn chắp tay nhường vị nương tử mỹ mạo mà mình thèm thường đã lâu.

Gã đương nhiên muốn trả thù, nhưng Chúc Hiền lại nói cho gã biết, Đại Hoàng thành chính là tử địa, mà Từ Hàn bị phái đến nơi ấy cũng chỉ có một con đường chết. Một người sống không cần phải tranh đấu với người chết làm gì, vì thế Chúc đại công tử đè nén phẫn nộ trong lòng, an tâm chờ đợi tin tức Từ Hàn tử trận.

Nhưng ai ngờ đến cuối cùng, gã cũng không đợi được tin tức mà mình muốn, ngược lại chờ đến tin tức Phủ chủ Thiên Sách phủ đại phá năm mươi vạn đại quân của Thôi Đình khải hoàn trở về.

Lúc này, cha gã lại nói cho gã biết, Từ Hàn tay câm Ký châu, không thể khinh thường. Đợi đến khi Thương Long quân tổ chức lại, lúc đó sẽ có thể đoạt tính mạng của hắn. Chúc Long Khởi xưa nay đối với phụ thân mình nói gì nghe nấy lại lựa chọn thỏa hiệp cùng chờ đợi một lần nữa.

Mà gã đợi đến khi Thương Long quân trùng kiến, thậm chí chờ nhân sĩ giang hồ các nơi do Tư Không Bạch cầm đầu gia nhập, nhưng cha gã vẫn lựa chọn nhẫn nại cùng nhượng bộ đối với Từ Hàn như trước.

Điều này làm cho Chúc Long Khởi khó hiểu, thậm chí phẫn nộ.

Gã không rõ, Trường Dạ ty có thể tru sát cả nhà Mục Vương phủ, có thể lật đổ Thiên Sách phủ từng quyền thế che trời, nhưng vì sao lại kiêng ky một Từ Hàn nho nhỏ như thế.

"Chúc thủ tọa có điêu cân nhắc của riêng mình, Chúc công tử cũng không cần đa nghi." Lục Phụng ở một bên vào lúc đó cũng mở miệng nói.

"Hừ! Cân nhắc? Ta thấy hắn chính là lớn tuổi, không có can đảm mạo hiểm." Chúc Long Khởi đã uống đến hai gò má phiếm hồng, lời nói ra hiển nhiên đã mất chừng mực.

Lãng Triêu Sa khi đó trao đổi một ánh mắt cùng Lục Phụng, mới nói: "Chúc công tử hiểu lầm rồi, Tư Không trưởng lão đã nói, kẻ thủ tọa đại nhân kiêng ky cũng không phải là Từ Hàn kia, mà là..."

"Mà là cái gì?" Chúc Long Khởi ngẩng đầu hỏi.

Lãng Triêu Sa lại có bộ dáng quẫn bách sau khi rượu vào lỡ lời "Cái này... Công tử cũng không cần hỏi nhiều, tóm lại phải tin tưởng thủ tọa đại nhân..."

"Ta bảo ngươi nói, ngươi liền nói!"

"Cái này..." Lãng Triêu Sa vẫn mang vẻ mặt chần chờ.

"Ai, Chúc huynh cũng không phải người ngoài, sư huynh liền nói thẳng đi" Lục Phụng ở một bên đột nhiên lên tiếng khuyên giải.

"Vậy được rồi." Lãng Triêu Sa nghe vậy, lúc này mới cắn răng, nhìn về phía Chúc Long sắc mặt ửng đỏ nói: "Thật không giấu diếm, tại hạ cũng từng phàn nàn việc này với Tư Không trưởng lão, mà Tư Không trưởng lão thì nói cho tại hạ biết, kỳ thật lý do thực sự làm cho Chúc thủ tọa đến bây giờ vẫn như cũ không dám nguyện ý động thủ với Từ Hàn kia..."

Nói đến điểm mấu chốt, Lãng Triêu Sa dường như cũng có kiêng ky, gã cúi đầu đến bên tai Chúc Long Khởi, nhẹ giọng nói ra cái tên kia.

"Hắn?" Chúc Long Khởi nghe được cái tên này cũng sửng sốt, thần sắc trên mặt lập tức đặc sắc thêm vài phần.

"Ừm, tuy rằng đã sớm có người kết luận kẻ kia đã là người sắp chết, nhưng dù sao tin hắn chết cũng chưa truyền đến, Chúc thủ tọa cũng tốt, Tư Không trưởng lão cũng được, đều vẫn có chút kiêng ky."

"Vậy chẳng lẽ một ngày không nghe được tin hắn chết, chúng ta phải chờ đợi tiếp?" Chúc Long Khởi nghe vậy lập tức cực kỳ bất mãn nói.

"Đúng vậy, tại hạ cũng cảm thấy dù sao cũng không thể chờ đợi như vậy!" Lãng Triêu Sa cùng Lục Phụng thấy Chúc Long Khởi như thế, trên mặt lộ ra một tia vui mừng, bọn họ liên tục mở miệng phụ họa.

"Kỳ thật trong lòng tại hạ vẫn có một ý nghĩ, có thể thăm dò tên kia rốt cuộc còn sống hay không, lại có thể thử đoạt thanh Hình Thiên kiếm kia về cho thủ tọa và trường lão, chỉ là..." Hai người thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, nói.

Chúc Long Khởi nghe được lời này, tửu ý lập tức thanh tỉnh vài phần, trên mặt gã ửng hồng lui đi, lông mày lần thứ hai âm trầm xuống.

Chỉ thấy gã không lộ dấu vết ngồi trở vê chỗ của mình, híp mắt hỏi: "Xem ra hai vị đã sớm bố cục thật kỹ chuyện lần này rồi?"

Thấy kế sách bị nhìn thấu, hai người Lãng Triêu Sa cùng Lục Phụng cũng đều ngượng ngùng cười, lập tức cũng không che lấp nữa, chỉ thản nhiên nói: "Thật không giấu diếm, hai người huynh đệ chúng ta một là vốn có huyết hải thâm cừu cùng Từ Hàn kia, hai là ở trong tông môn bị Tống Nguyệt Minh chèn ép xa lánh, cuộc sống cực kỳ khó khăn. Lúc này mới muốn tìm Chúc huynh đồng mưu đại sự, một là báo thù, hai là có một chỗ đứng ở sư môn." "Cho nên các ngươi liên muốn dùng ta làm thương?" Chúc Long Khởi hỏi ngược lại, trong giọng nói đã không che lấp vẻ không vui.

"Chúc huynh hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là muốn hoàn thành đại sự này cùng Chúc huynh, tuyệt đối không có ý lợi dụng." Hai người vội vàng thành khẩn nói.

"Hừ." Chúc Long Khởi hừ lạnh một tiếng, cũng không miệt mài theo đuổi chuyện này. Gã ngồi nghiêm chỉnh, nói: "Vậy nói kế hoạch của các ngươi cho ta nghe một chút đi."
Bình Luận (0)
Comment