Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 336 - Chương 88: Vạn Mãng Ngủ Đông, Lân Chủng Quy Tông

Chương 88: Vạn mãng ngủ đông, lân chủng quy tông Chương 88: Vạn mãng ngủ đông, lân chủng quy tôngChương 88: Vạn mãng ngủ đông, lân chủng quy tông

"Dừng.'

"Ai, không đúng, Tiểu Mạt Mạt, muội xuất kiếm quá chậm."

'Dừng.'

"Ai, một chiêu này, phát lực quá mức vội vàng."

"Dừng.'

"Kiếm ý không đủ."

"Dừng."

"Kiếm thế không đúng."

Sắc trời dân dân muộn, thời gian đã đến bữa tối.

Tất cả mọi người trong Thiên Sách phủ đều đã ngồi trong phòng dùng cơm, cửa phủ ban ngày ồn ào vào lúc này im lặng lại.

Chỉ có một thanh tuyến trong trẻo còn vang vọng.

Mông Lương nghe được rõ ràng, chủ nhân của thanh âm kia chính là người y muốn tìm kiếm, y đi về phía phương hướng truyền đến, đã thấy trước đài diễn võ, một thiếu nữ vắt chân, cắn hạt dưa, chỉ trỏ một cô bé chưa quá mười hai mười ba tuổi trên đài diễn võ. Cô bé nhỏ tuổi kia giờ phút này đã đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng vẫn cầm kiếm cắn răng kiên trì vung ra từng chiêu kiếm.

"Tử Ngư!" Mặc dù kỳ quái các nàng đến tột cùng đang làm cái gì, nhưng trong lòng Mông công tử lại không nghĩ nhiều, bước nhanh liền chạy tới trước người thiếu nữ.

"Hả? Họ Mông kia, ngươi đến rồi!" Thiếu nữ thấy y đến, tùy ý ném vỏ hạt dưa trong tay xuống đất, sau đó quay đầu lại nhìn cô bé trên đài diễn võ kia nói: "À, thu dọn mặt đất sạch sẽ. Sau đó ngươi có thể đi ăn bữa tối."

Cô bé kia nghe vậy mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng, khom người bắt đầu thu nhặt vỏ hạt dưa trên mặt đất.

Phương Tử Ngư dứt lời liên nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô bé kia một cái, mà lại đi tới trước mặt Mông Lương, hỏi: "Hôm nay mang cho ta món gì?"

Trong thời gian hơn một tháng nay ở Trường An, mỗi lần Mông Lương đến tìm Phương Tử Ngư đều luôn nghĩ biện pháp, thay đổi các loại lễ vật hoa mỹ cho nàng, mà trong số này, thứ làm cho Phương Tử Ngư hài lòng nhất chính là các loại điểm tâm cùng trái cây.

"Vâng...' Mông Lương nghe vậy, thần sắc trên mặt khi đó ngưng lại, trở nên có chút khó coi." Đến vội vàng... cho nên quên mất..."

Y có chút áy náy nói, tựa như mình phạm phải sai lầm không thể tha thứ gì đó.

Phương Tử Ngư lại khoát tay áo, cười nói: "Không có việc gì, lần sau lại mang cho ta là được."

Nàng rộng lượng làm cho áy náy trong lòng Mông Lương càng sâu, y cúi đầu, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Nhưng... chỉ sợ sau này sẽ không có cơ hội."

"Hả?" Phương Tử Ngư sửng sốt, nàng nghiêng đầu nhìn Mông Lương cúi đầu vẻ mặt buồn rầu, thanh lý động lòng người hỏi: "Vì sao?" "Ta vốn là phụng mệnh đến Trường An thông báo chuyện Huyền Cơ đăng cơ, Trần quốc có Huyền Cơ cùng phụ thân ta, cũng không cần ta quan tâm, bởi vậy lưu lại bao lâu cũng không có vấn đề gì, thế nhưng... Thôi Đình lãnh binh tiến công Trường Vũ quan, Phụng Hưng vương lĩnh mệnh xuất chiến, lại liên tiếp bại lui, hiện giờ Trường Vũ quan đang nguy sớm tối, ta chỉ sợ..."

Nói ra lời này, thanh âm Mông Lương càng lúc càng yếu ớt, đến cuối cùng gần như bé đến mức không thể nghe thấy.

Mà theo y phát ra lời này, bầu không khí giữa hai người cũng lập tức trầm mặc xuống.

Trong nháy mắt kia, dường như ngay cả không khí cũng trầm mặc lại.

Tử Ngư có lẽ sẽ rất thương tâm.

Mông Lương nghĩ đến những điều này, cái đầu càng cúi xuống thấp hơn, y không dám ngẩng đầu nhìn, sợ mình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt khóc đến hoa lê đái vũ của thiếu nữ.

Ngay khi nội tâm Mông Lương bị áy náy bao phủ.

"Không sao đâu." Thanh âm của Phương Tử Ngư lại đột nhiên truyền đến.

Mông Lương sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Phương Tử Ngư đang nghiêng đầu, khóe miệng mỉm cười nhìn y. Nàng khẽ híp mắt, trong con ngươi híp lại thành khe nhỏ phản chiếu ánh sao đầy trời, sợi tóc đen nhánh trước trán bị thổi tung lên trong gió đêm, ngọn tóc phất phơ trên chóp mũi y, hương thơm quanh quẩn, làm cho Mông Lương chợt có chút thất thần trong nháy mắt.

"Không phải ngươi nói muốn dẫn ta đi Trân quốc sao? Chờ ngươi giải quyết xong Thôi Đình kia lại đến đón ta." Giọng nói của thiếu nữ lại vang lên.

Một khắc kia, trong lòng Mông Lương gần như tràn đầy cảm động, y nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mắt, không thể không dùng hết toàn lực mới áp chế xúc động muốn ngay lập tức ôm nàng vào trong ngực.

"Được rồi, đừng khổ sở nữa, ngươi mang cho ta nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nay ta dẫn ngươi đi ăn một bữa ngon, đừng lo lắng, ta mời khách." Cô bé kia khi đó nở nụ cười ngọt ngào, lôi kéo Mông Lương còn đang ngây người, liền đi ra ngoài Thiên Sách phủ. ...

Từ Hàn cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Hắn mang theo Tần Khả Khanh đi đến phủ của Vũ Văn Thành.

Tòa cửa phủ này vẫn không có biến hóa quá lớn, dường như Trường Dạ ty thanh tẩy đối với tông thân Hoàng tộc không ảnh hưởng đến vị lão giả này chút nào.

Câu đối mạc vấn xuất xứ kia vẫn treo cao ở cửa phòng.

"Vết thương trên đời, hào hùng chưa từng sợ mưa gió."

"Dân gian đau khổ, thanh danh phải cần hậu nhân bàn."

Mà giờ phút này đọc lác đác hơn hai mươi chữ này, Từ Hàn không hiểu sao lại có thêm một chút cảm xúc khác với lúc trước.

"Phủ chủ đại nhân cùng Tần cô nương có thể đến phủ ta, thật sự vẻ vang cho hàn xá của kẻ hèn này." Lúc này mới vừa ngồi xuống, vị Tông chính đại nhân kia đã giơ chén rượu lên cười to nói.

Từ Hàn thấy lão nhân này ngậm miệng không nói chuyện Long khí, trong lòng có chút không vui, nhưng không tiện xé rách da mặt, chỉ có thể phụ họa, vào lúc đó cũng nâng chén tương kính.

"Mấy ngày nay Từ phủ chủ điều tra chuyện của hai nhà Cố Triệu, nghĩ đến có chút bận rộn, hẳn là cũng gặp phải không ít phiền toái đi." Đợi đến khi uống xong một chén rượu, Vũ Văn Thành liên cười hỏi.

Lời nói vốn là hỏi thăm một cách thân thiết nhưng lại khiến trong lòng Từ Hàn nhảy dựng.

"Ừm, Cố Tư Cẩm và Triệu Hành Chính đều lăn lộn ở Trường An này nhiều năm, kết thành mạng lưới quan hệ rắc rối trong thành Trường An, muốn nhổ bỏ, quả thật cũng không phải chuyện dễ dàng." Từ Hàn bất động thanh sắc đáp lại.

"Đó là tự nhiên, nếu không phải việc khó, làm sao có thể để Phủ chủ đại nhân ra tay." Vũ Văn Thành cười ha hả gật đầu, nhưng khi đó lời nói lại chuyển, ý cười trên mặt chợt tản đi, thân sắc nghiêm túc hỏi: "Chỉ là lão hủ thực sự có một chuyện khó hiểu?"

"Có chuyện gì vậy?”

"Chứng cứ mà chư vị tông thân cung cấp bất kể nhân chứng hay là vật chứng đều có thể nói là cần gì đều có, với bản lĩnh của Từ phủ chủ, mất thời gian gân mười ngày làm sao không tra ra được bất cứ thứ gì vậy?" Vũ Văn Thành trầm giọng hỏi.

Từ Hàn lại cười nhạt, hắn bất động thanh sắc rót cho mình một chén rượu trong, nói: "Xem ra Tông chính đại nhân hôm nay cũng không phải muốn thảo luận vọng khí thu được gì đó cùng Từ mỗ, mà là đại biểu chư vị tông thân hưng sư vấn tội."

Thần thái bình tĩnh của Từ Hàn làm cho lông mày Vũ Văn Thành nhíu lại,Thời gian không đến mười ngày đã có hơn mười vị Tông thân bị giam cầm, từ khi Đại Chu lập quốc tới nay, chuyện như vậy có thể nói là chưa bao giờ phát sinh, Từ phủ chủ đến tột cùng đang muốn làm gì?"

"Tông chính đại nhân nói cái gì vậy? Chúc thủ tọa chính là trọng thân của Đại Chu, Công Tôn đại nhân mà ngài ấy khâm điểm xưa nay làm việc cũng cẩn thận, những tông thân bị ngài ấy giam giữ đều đã bị soát qua hồ sơ, cũng không có án oan, đều có vấn đề..."

Thái độ của Từ Hàn vẫn không mặn không nhạt.

Điều này làm cho Vũ Văn Thành cảm giác mình sử dụng ra khí lực toàn thân, lại giống như vỗ vào một miếng bọt biển, cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng thực chất nào đối với Từ Hàn.

"Từ phủ chủ, những người này đều là tông thân của bệ hạ, là thể diện của Đại Chu ta." Thanh âm lão Tông chính khi đó rốt cục trâm xuống, âm trâm đến mức có chút đáng sợ.

"Tông thân thì thế nào?" Từ Hàn vẫn thần sắc bình tĩnh như cũ, hỏi.

Vũ Văn Thành ở thành Trường An nhiêu năm, lúc này tỉnh ngộ lại, lão chỉ vào Từ Hàn, lạnh lùng nói: "Ngươi đang muốn mượn đao giết người?"

Trong nháy mắt bầu không khí đại điện theo tiếng quát mắng này của Vũ Văn Thành mà trở nên giương cung bạt kiếm, Tần Khả Khanh ở một bên cũng không rõ, nhưng theo bản năng khi đó trầm mặc xuống, nhìn hai người một già một trẻ này.

"Tông chính giảng đạo lý với ta, vậy ta cũng sẽ giảng một chút đạo lý với ngài."

"Tông chính muốn nói mặt mũi với ta, vậy Từ mỗ sẽ nói thật kỹ về phương diện mặt mũi này cho ngài nghe.”

"Từ khi Trường Dạ ty lên nắm quyên tới nay, dân chúng Đại Chu lầm than, bốn châu U, Ký, Thanh, Sung liên tục xảy ra nạn đói, nói Trường Dạ ty họa quốc hại dân cũng không sai, vậy các vị tông thân đại nhân thì sao? Các ngươi đang làm gì vậy? Xương chết cóng ven đường, binh lính tiều tụy bên ngoài quan ải, khách nhân chạy trốn khỏi chết kia, các ngươi đều như không nhìn thấy, không nghe được sao?"

Từ Hàn lúc đó mạnh mẽ đứng dậy, hắn lạnh giọng nói, khí tức quanh thân vào lúc đó cũng âm lãnh xuống.

"Thể diện? Tông chính đại nhân cho rằng mặt mũi của một vương triều là gì? Là nhà đế vương cẩm y ngọc thực, hay là đô thành ngày đêm sanh ca?”

"Đầu không phải."

"Là dân chúng ăn no bụng, đêm có chỗ ngủ, lạnh có áo mặc."

"Là đường không ăn mày, là ruộng không bỏ hoang, là thế không lưu lạc!"

"Đây mới là thể diện!"

"Trường Dạ ty tội không thể tha vì quân cảnh ở Đại Chu, mà các vị tông thân trong suy nghĩ của Từ mỗ cũng là đồng lõa, là giúp hổ vồ quỷ. Những hạng người như vậy, Chúc thủ tọa đi đầu thanh lý, Từ mỗ đương nhiên sẽ cực kỳ vui vẻ."

"Nếu các tông thân muốn Thiên Sách phủ đến trùng tu lại Đại Chu, như vậy phải dựa theo quy củ của chúng ta mà làm việc.'

"Mà điều đầu tiên của Thiên Sách phủ, chính là Thiên tử phạm pháp cùng tội giống như thứ dân!"

Những lời này của Từ Hàn giống như đạn pháo liên tục không ngừng từ trong miệng phun ra, sắc mặt vị Tông chính đại nhân kia khi đó dần dần trở nên khó coi, cuối cùng ngã xuống chỗ ngồi của mình, sắc mặt trắng bệch trầm mặc không nói.

Từ Hàn nói xong lời này, cũng không còn hứng thú đối thoại với Vũ Văn Thành, hắn kéo Tân Khả Khanh ở một bên, chắp tay nói: "Hôm nay cảm tạ Tông chính đại nhân khoản đãi, Từ mỗ xin phép từ biệt."

Dứt lời Từ Hàn liền dẫn theo Tần Khả Khanh còn chưa lấy lại tinh thân ở một bên, muốn rời đi.

"Phủ chủ xin dừng bước." Ngay khi hắn sắp ra khỏi cửa phòng, vị Vũ Văn Thành kia lại đột nhiên gọi.

"Ừm?"

Từ Hàn dừng bước nhìn lại.

Lão Tông chính lúc đó mặt lộ vẻ cười khổ nói, Tại hạ cũng không phải muốn lừa gạt Phủ chủ, gần đây vọng khí của ta thật sự có kết quả."

Từ Hàn nghe vậy cũng không lên tiếng, mà tiếp tục nhàn nhạt nhìn vị lão nhân này.

Vẻ cười khổ trên mặt Vũ Văn Thành càng sâu hơn vài phần, lão trâm giọng nói: "Giao Long sắp chết, Chân Long hiện thế. Vạn mãng ngủ đông, lân chủng quy tông."

Nói xong, vị lão nhân tuổi gần bảy mươi này ngay lúc đó lại quỳ xuống.

"Kính xin Phủ chủ pháp ngoại khai ân, không cần giết chóc thêm nữa." (pháp ngoại: ngoài vòng pháp luật)

Từ Hàn trâm mặc một lúc lâu, cuối cùng khẽ gật đầu.

"Ta biết rồi."
Bình Luận (0)
Comment