Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 337 - Chương 89: Tập Kích Bất Ngờ

Chương 89: Tập kích bất ngờ Chương 89: Tập kích bất ngờChương 89: Tập kích bất ngờ

"Ngươi nói Thôi Đình kia cũng thật sự là, lúc trước thiếu chút nữa chết ở Đại Hoàng thành, cũng không thừa dịp sống sót sau kiếp nạn hưởng thụ cuộc sống thật tốt một chút, vì sao lại thích đánh giết khắp nơi như vậy?”

"Đánh giết có gì tốt? Còn chết nhiều người như vậy."

Trong một khu rừng cây ở ngoại ô Trường An, Phương Tử Ngư ngồi trước một đống lửa trại, hai tay chống hai má, ánh mắt lấp lánh nhìn đống lửa trại kia, lẩm bẩm.

Lửa trại đung đưa trong gió đêm, chiếu lên gương mặt thiếu nữ lúc tối lúc sáng.

Mông Lương nhìn ngây ngẩn cả người, cho đến khi nghe được lời này của Phương Tử Ngư mới phục hồi tinh thần lại.

Y vào lúc đó cũng lắc đầu,"Ta cũng không biết, đánh tới đánh lui đến tột cùng có chỗ tốt gì?"

Từ nhỏ Mông Lương đã được đưa lên Ly Sơn tu hành kiếm đạo, đối với tranh chấp triều đình, tranh giành gia quốc xưa nay cũng không hiểu rõ lắm. Y nghĩ đến đại chiến trong thành Kim Lăng ngày đó, cũng nhíu mày, nói cho cùng, y cũng rất phản cảm đối với việc giết chóc như vậy.

"Ài. Cũng không biết tên họ Trần kia ứng phó được hay không." Phương Tử Ngư thở dài một hơi.

Mông Lương cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng là đồng môn quan tâm lẫn nhau, y trấn an: "Yên tâm đi, Huyền Cơ từ nhỏ thông minh, lại có cha ta ở bên cạnh giúp đỡ, nghĩ đến Thôi Đình kia không gây được sóng lớn gì."

"Chắc chắn vậy, họ Trần kia lợi hại nhất." Phương Tử Ngư vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Bộ dáng này làm cho trong lòng Mông Lương có chút ghen ghét, y dứt khoát chuyển đề tài, hỏi: "Đúng rồi, hôm nay ta thấy nàng dường như có chút không thích nữ tử trên võ trường kia, là vì sao?"

Phương Tử Ngư chớp chớp mắt, bừng tỉnh nói: "Ngươi nói Lưu Mạt à?”"

"Đứa nhỏ kia hình như là muội muội của cố nhân họ Từ, họ Từ che chở cho nàng hết lòng, đứa nhỏ kia liền có chút mùi vị được cưng chiều mà kiêu ngạo, Diệp sư thúc nhìn không vừa mắt liền tiếp nhận, dạy dỗ một phen, mấy ngày nay bọn họ dốc toàn lực đối phó hai nhà Cố Triệu, không có thời gian, cho nên liên giao cho ta, nói là để cho ta mài giữa nhuệ khí của nàng."

"Ai, ta học nghệ không tinh, trước kia chuyện lớn ở Linh Lung các có sư phụ chưởng giáo lo lắng, chuyện nhỏ có họ Trần cùng họ Từ chống đỡ, hiện giờ không có sư môn, mới biết được chút bản lĩnh của mình vốn không làm được bất cứ chuyện gì cả. Không có cách nào, chỉ có thể coi như ác nhân, gánh vác một ít chuyện nhỏ cho thay họ Từ kia."

Nói đến đây, sắc mặt Phương Tử Ngư hơi trầm xuống, có chút hương vị tự oán hận.

Lúc này trong lửa trại tản mát ra từng trận hương thơm mê người, Mông Lương vội vàng dùng cành gỗ cào đống lửa ra, từ phía dưới cẩn thận lấy ra một củ khoai lang đã chín, y bóc ra, bên trong thịt củ màu vàng óng lập tức hiện lên trước mắt bọn họ, mà hương khí tràn ngập trong không khí cũng lần nữa nồng đậm vài phần.

"Nào, nếm thử một chút." Y đưa nó lên.

Ngửi mùi hương quen thuộc, Phương Tử Ngư lập tức nở nụ cười, dường như vẻ không vui lúc trước đều bị xua tan trong mùi hương của khoai lang nướng này, nàng không để ý khoai lang còn có chút nóng, cẩn thận lột một miếng, liền bỏ vào trong miệng. "Aaaal Ngon quá." Nàng híp mắt khẽ gật đầu, Sắp có thể sánh bằng khoai lang nướng của họ Trân cùng họ Từ." Phương Tử Ngư chân thành tán thưởng.

Mông đại công tử xưa nay rất tự tin đối với kỹ thuật nướng khoai lang của mình, lại nghe được sở trường của mình ở trong miệng Phương Tử Ngư chỉ có thể xếp thứ ba, đương nhiên là không thích. Hơn nữa lúc này nhớ lại xưa kia Trần Huyền Cơ dường như đã nói qua chuyện giữa Phương Tử Ngư và Từ Hàn, sắc mặt y lập tức có chút biến đổi.

Suy tư một hồi lâu mới y mới cất tiếng hỏi: "Vậy Từ Hàn và Tử Ngư rốt cuộc có quan hệ gì?"

Dường như cũng cảm thấy câu hỏi này của mình có chút hiềm nghi bụng dạ hẹp hòi, Mông Lương hỏi xong lời này lập tức quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Phương Tử Ngư.

"Thế nào? Ngươi nghĩ ta và họ Từ có gì ư?" Phương Tử Ngư khi đó hơi sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi tinh thần lại, nàng nở nụ cười trêu chọc hỏi.

"Không có không có' Mông Lương nào chịu được ánh mắt nàng như vậy, nhất thời luống cuống tay chân có chút vụng về giải thích.

"Huống hồ người ta trái có Diệp sư phụ, phải có Tần sư muội, mấy ngày nay còn có thêm một tiểu muội muội Lưu Mạt, nào có thời gian để ý gì đến ta." Phương Tử Ngư lại cực kỳ thản nhiên đáp lại.

Thái độ như vậy làm cho trong lòng Mông Lương vừa cảm động vừa tự trách.

Cảm động là bởi vì Phương Tử Ngư hiểu lý lẽ, tự trách là bởi vì mình hẹp hòi đa nghi.

Y liền ngước mắt nhìn vê phía Phương Tử Ngư muốn nói cái gì đó, nhưng khi đó giọng nói của đối phương lại vang lên lần nữa.

"Là tên ngốc họ Trần kia bảo ngươi đến hỏi đi, ngươi quay về bảo hắn yên tâm, Phương Tử Ngư ta đã sớm nghĩ kỹ, đời này không phải hắn sẽ không gả."

'A?" Thần sắc trên mặt Mông Lương trong nháy mắt ngốc trệ xuống, mà nửa củ khoai lang trong tay cũng rơi xuống đất, quay cuồng một trận trên mặt đất, dính đầy bụi bặm.

Phương Tử Ngư đang trên đường về phủ.

Thời gian đã đến giờ Hợi, đường phố Trường An phồn hoa giờ phút này đã ít người qua lại, Phương Tử Ngư nhíu mày thâm oán: Tên Mông Lương này mới vừa rồi còn vui vẻ, nhưng đảo mắt đã đổi chủ ý, mượn cớ rời đi.

Phương Tử Ngư nghĩ đến thần sắc mất mát trên mặt y khi đó, thầm nghĩ chẳng lẽ là đang lo lắng chiến sự Trần quốc ư?

Khắp nơi đều đánh giết, khắp nơi đều bất an, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại họ Trần.

Phương Tử Ngư nghĩ đến những điều này, tới chỗ góc đường rẽ vào một con hẻm nhỏ, đây là con đường về phủ gần nhất, nàng phát hiện ra khi nhàn rỗi không có việc gì đi dạo ở Trường An. Trên đường lớn tuy rằng cũng ít người qua lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có một ít tửu khách hoặc là người đi đường vội vàng lên đường, mà con hẻm nhỏ này lại cực kỳ hẻo lánh, đen kịt một mảnh, không có người nào ở.

Phương đại tiểu thư cảm thấy gió đêm đầu xuân còn mang theo chút lạnh lẽo, nàng siết chặt quân áo của mình, liên muốn bước nhanh xuyên qua con hẻm nhỏ này, nhưng vừa mới bước chân ra, nàng chợt ý thức được có chút không đúng, lấy tu vi Thông U cảnh của nàng rất nhanh cảm nhận được có mấy cái bóng người đang lao nhanh về phía mình.

Phương Tử Ngư thầm nghĩ không tốt, liền muốn vận chuyển chân nguyên quanh thân, bước nhanh rời đi. Dù sao nàng ở trong bóng tối, đối kháng như thế hiển nhiên là bất lợi. Nhưng ý niệm như vậy vừa mới dâng lên, phía sau liên truyền đến một đạo chân nguyên dao động thật lớn, Phương Tử Ngư trong lòng giật nảy mình muốn xoay người chống đỡ, nhưng cỗ lực lượng kia rõ ràng mạnh hơn nàng không ít, nàng mới vừa xoay người, cỗ lực lượng kia liền hung hăng oanh kích trên người nàng, khiến khí tức quanh thân nàng lập tức chậm lại, chỗ đầu trầm xuống, liền ngã xuống trên mặt đất trong ngõ nhỏ.

Mà mấy cái bóng người kia cũng ở khi đó xúm lại.

"Chúc huynh quả nhiên hảo thân thủ, Phương Tử Ngư này ở Linh Lung các ta cũng coi như là hảo thủ của thế hệ trẻ tuổi, lại không nghĩ ngay cả một chiêu của Chúc huynh cũng không ngăn cản được."

"Hừ! Chỉ là hạng người nữ lưu, không cần phải nói, Lãng huynh cũng không nên nhiều lời nữa, mau trói nàng lại, miễn cho bị người phát hiện."

"Ừm.

Mấy cái bóng người kia nói như vậy, liền ngồi xổm xuống trói Phương Tử Ngư đã ngã xuống lại, sau đó trong ngõ nhỏ có một cơn gió lạnh thổi qua, mấy cái bóng người kia cùng với Phương Tử Ngư cũng trong nháy mắt biến mất không thấy, thật giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment