Chương 93: Đây, Hình Thiên kiếm mà ngươi muốn
Chương 93: Đây, Hình Thiên kiếm mà ngươi muốnChương 93: Đây, Hình Thiên kiếm mà ngươi muốn
Hình Thiên kiếm.
Từ năm đó Thương Hải Lưu mang theo Hình Thiên kiếm đi ra khỏi Kiếm Lăng, thanh Thần kiếm danh tiếng cùng hung danh vang dội này liền trở thành mục tiêu truy đuổi của người trong thiên hạ. Ước chừng ba mươi năm, bao nhiêu người đều chưa từng có duyên gặp qua kiếm này, cho dù là chỉ một lần.
Mà có lẽ chính vì như vậy, theo lời đồn, nó mới càng ngày càng thần bí, càng ngày càng cao không thể chạm tới.
Bởi vậy, khi thấy Từ Hàn dễ dàng đặt thanh kiếm này ở trước bàn như vậy, Chúc Long Khởi cũng tốt, Lãng Triêu Sa cũng được, ở trong đáy lòng khi đó đều sinh ra một cảm giác không chân thật.
Bọn họ hoài nghi thanh trường kiếm ngoại trừ tạo hình cổ quái liền nhìn không ra bất kỳ chỗ kỳ dị nào này đến tột cùng có phải là Hình Thiên kiếm trong truyền thuyết nọ, bọn họ cũng hoài nghi Từ Hàn có thật sự nguyện ý vì Phương Tử Ngư mà giao ra thanh thần kiếm này hay không.
Hai người chần chờ rơi vào trong mắt Từ Hàn, hắn lại chỉ cười nhạt: "Như thế nào, hai vị không muốn sao?"
Trong đôi mắt híp lại của Từ Hàn lóe ra vẻ đùa cợt nồng đậm.
Chúc Long Khởi và Lãng Triêu Sa liếc nhau, trong lòng cực kỳ không vui. Bọn họ và Từ Hàn xưa nay có cừu oán, phân hận đồng thời cũng có kiêng ky thật sâu đối với hắn, hai người đã sớm nếm qua âm mưu quỷ kế của Từ Hàn, hiển nhiên không chịu tin tưởng hắn cứ dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy.
Nhưng nghĩ lại bọn họ đã sớm thiết lập thiên la địa võng trong phủ đệ này, cho dù Từ Hàn có bản lĩnh lớn đến đâu cũng khó có thể thoát khỏi bàn tay của bọn họ, trong lúc nhất thời lại an tâm không ít.
"Ha ha, Từ phủ chủ nói cái gì vậy, nếu Phủ chủ đã muốn tặng cho tại hạ, tại hạ đương nhiên từ chối thì bất kính." Chúc Long Khởi cười to nói, lập tức nghiêng đầu nháy mắt với Lãng Triêu Sa.
Lãng Triêu Sa hơi biến sắc, đương nhiên hiểu được gia hỏa Chúc Long Khởi này muốn gã đi thử xem Từ Hàn có ý gì. Trong lòng gã ngược lại có chút do dự, nhưng chung quy cũng không dám ngõ nghịch ý của Chúc Long Khởi, bởi vậy chỉ có thể kiên trì đi lên phía trước.
Chỉ thấy gã thật cẩn thận vươn tay lấy thanh trường kiếm bị Từ Hàn đặt trên bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, e sợ đối phương mượn chuyện này mà ra tay gây khó dễ.
Đương nhiên, sự thật đã chứng minh gã lo lắng quá nhiều.
Từ Từ Hàn từ đầu đến cuối đều đứng tại chỗ, không có một chút ý định ngăn cản đối với hành vi của Lãng Triêu Sa.
Nhưng dù là như thế, khi Lãng Triêu Sa đưa tay cầm chuôi kiếm của Hình Thiên kiếm kia, trên trán gã bởi vì đáy lòng khẩn trương mà phủ đầy mồ hôi.
Đợi đến khi trường kiếm vào tay, gã lại nhanh chóng rút kiếm như điện giật lui về, bộ dáng như vậy lại buồn cười đến cực hạn. Mà gã lại làm như không hề nhận thấy, chỉ trước tiên cúi đầu nhìn về phía trường kiếm trong tay, muốn xác định tính chân thực của nó.
Chúc Long Khởi vào lúc đó cũng đưa ánh mắt hỏi thăm Lãng Triêu Sa.
Mà Lãng Triêu Sa lại đánh giá từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa sờ, gân như thiếu chút nữa dùng đầu lưỡi liếm thanh trường kiếm này. Đương nhiên trong quá trình này, lông mày của gã vẫn nhíu lại, hiển nhiên là không tìm ra phương pháp, càng không nhìn thấu thanh thần kiếm trong lời đồn này đến tột cùng có chỗ đặc dị gì.
Bởi vậy gã chỉ có thể quay người bất đắc dĩ lắc đầu với Chúc Long Khởi.
"Chúc công tử, Lãng công tử, kiếm này Từ mỗ đã đưa tới cho các ngươi, có thể thả người hay không?" Thanh âm của Từ Hàn vào lúc đó lại vang lên.
Chúc Long Khởi nghe vậy lập tức đứng lên, gã nghiêng mắt đánh giá trường kiếm trong tay Lãng Triêu Sa một phen, quả thật cũng không nhìn ra bất kỳ chỗ đặc dị nào. Gã mỉm cười, nói: "Thứ cho tại hạ ánh mắt vụng về, Hình Thiên kiếm trong truyền thuyết này chẳng lẽ chính là một khối phàm thiết như vậy?" (phàm thiết: sắt bình thường, chưa qua gia công)
"Chúc công tử không tin tại hạ?" Ánh mắt Từ Hàn lúc đó nheo lại, bên trong lóe ra hàn mang ý vị thâm trầm.
"Ha ha, Từ phủ chủ nói đùa, giữa ta và ngươi chưa từng có hai chữ tín nhiệm?”
"Cũng đúng." Từ Hàn bừng tỉnh khẽ gật đầu,'Nếu ta và ngươi đã không có tín nhiệm, vậy các hạ cho rằng không nhìn thấy Tử Ngư vô sự, Từ mỗ thật sự có thể chắp tay giao Hình Thiên kiếm cho ngươi ư?"
Lời này của Từ Hàn tuy rằng có ý muốn hãm hại, nhưng Chúc Long Khởi nghe được lời này chẳng những không có một chút tức giận, ngược lại trong lòng an ổn không ít.
Quả thật với tính tình khôn khéo của Từ Hàn, không thấy thỏ làm sao có thể thả đại bàng?
Gã nheo mắt lại, nháy mắt với Lãng Triêu Sa lần nữa, đối phương hiểu ý lại khẽ gật đầu, cửa phòng ốc bên cạnh kia liên bị đẩy ra, Phương Tử Ngư bị trói trên ghế gỗ cũng lập tức xuất hiện trong tâm mắt mọi người, mà phía sau nàng thì rõ ràng là vị Lục Phụng kia đang đứng, hiển nhiên sau khi đám người Từ Hàn đến, Lục Phụng đã chế trụ Phương Tử Ngư, không để cho nàng phát ra một chút thanh âm nào.
"Họ Từ!" Phương Tử Ngư vừa mới nhìn thấy mọi người, rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện liền phát ra một tiếng kinh hô.
"Tử Ngư!" Mà Mông Lương đi theo phía sau Từ Hàn lại càng vô cùng lo lắng hô to một tiếng, muốn tiến lên, nhưng lại bị Từ Hàn ngăn lại, Mông Lương hơi sửng sốt, cũng biết lúc này không thể vọng động, mới lập tức đè cỗ xúc động muốn tiến lên cứu Tử Ngư xuống, chỉ có thể quay qua trấn an đối phương: "Tử Ngư, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài."
"Từ phủ chủ, người ngươi đã được thấy, chúng ta không hề đụng vào Phương đại tiểu thư dù chỉ là chút lông tóc, hiện tại có phải đã đến lúc Từ phủ chủ biểu đạt thành ý của mình rồi?" Chúc Long Khởi cười hỏi.
Từ Hàn bất động thanh sắc hỏi ngược lại: 'Không biết Chúc công tử muốn thành ý gì?"
Chúc Long Khởi trâm hai tròng mắt xuống, ngữ khí đột nhiên âm trầm: "Hình Thiên kiếm thật sự ở nơi nào?”
"Từ mỗ ta cũng không phải là trẻ con ăn nói bừa bãi, thanh kiếm này chính là Hình Thiên kiếm." Từ Hàn cười đáp lại.
"Từ Hàn! Ngươi không phải là trẻ con, chẳng lẽ chúng ta chính là ư? Thanh kiếm này là Hình Thiên kiếm, Lãng Triêu Sa ta liền đâm đầu tự tử trên vách tường này." Lãng Triêu Sa rất chán ghét thái độ mây trôi nước chảy như vậy, gã khi đó cất tiếng hét lớn.
"Lãng huynh vẫn là không nhớ lâu a. Luận bối phận mà nói, ta chính là chấp sự của Linh Lung các, luận chức quan ta cũng là Thái úy Đại Chu, ngươi hô to gọi nhỏ đối với Từ mỗ như thế, có phải đã quên sức nặng của bàn tay Từ mỗ hay không?" Từ Hàn híp mắt hỏi.
"Ngươi!" Bị nhắc tới chuyện nhục nhã mình phải trải qua, Lãng Triêu Sa lập tức sắc mặt ửng đỏ, muốn gây khó dễ.
"Lãng huynh." Nhưng Chúc Long Khởi khi đó lại đưa tay ngăn lấy, đảo mắt nhìn về phía Từ Hàn,'Nếu Từ huynh nói thanh kiếm này chính là Hình Thiên kiếm, vậy liền thứ cho tại hạ ánh mắt vụng về, kính xin Từ huynh đại khai nhãn giới cho ta, để giải tỏa nghi hoặc trong lòng."
"Hả? Được rồi." Thái độ của Từ Hàn ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn nói xong lời này, liền cất người tiến về phía trước một bước, động tác này lập tức Lãng Triêu Sa vốn thần kinh căng thẳng, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, đã thấy Từ Hàn sau khi bước ra liền đi về phía trước, ngược lại tựa như cười mà không phải cười nhìn gã.
Thầm tưởng là Từ Hàn cố ý trêu đùa cho nên trên mặt Lãng Triêu Sa lân thứ hai hiện ra vẻ tức giận, gã đang muốn làm khó dễ.
Nhưng đúng lúc đó, mắt phải Từ Hàn chợt bắn ra một đạo huyết quang đỏ tươi.
Lập tức gã cảm thấy thân Hình Thiên kiếm trong tay bắt đầu không ngừng run rẩy, mà một tia huyết quang giống hệt như hào quang bắn ra từ mắt phải Từ Hàn cũng từ thân kiếm bạo phát ra.
"Cái này..." Lãng Triêu Sa trong lòng chấn động, thầm nghĩ vật trong tay mình chẳng phải thật sự chính là thân kiếm Hình Thiên người trong thiên hạ truy cầu ba mươi năm sao?
Sắc mặt gã biến đổi, nhưng còn chưa kịp mừng rỡ, thân kiếm kia liền mạnh mẽ truyền đến một trận lực hút đáng sợ.
Vẻ hoảng sợ lập tức nổi lên đuôi lông mày của gã.