Chương 94: Mông đại công tử
Chương 94: Mông đại công tửChương 94: Mông đại công tử
Cỗ lực hút kia đến rất đột ngột, cũng rất hung mãnh.
Chỉ là trong nháy mắt Lãng Triêu Sa liền cảm thấy chân nguyên trong cơ thể mình dưới lực hút này kéo xuống, bắt đầu điên cuồng vọt tới chuôi kiếm kia.
Ý thức được điểm này, sắc mặt Lãng Triêu Sa lập tức trở nên trắng bệch, theo bản năng liền muốn tập hợp chân nguyên quanh thân đối kháng, nhưng chính vì gã phản ứng lại trong khoảnh khắc không tới một hơi thở này, chân nguyên trong cơ thể gã liền bị kiếm ý đáng sợ từ trên thân kiếm truyền đến rút hơn phân nửa.
Những thứ này đều là tu vi mà gã tân tân khổ khổ mới tu hành được, trong nháy mắt mất đi hơn phân nửa, đối với một vị tu sĩ mà nói là một chuyện còn đáng sợ hơn so với đoạt tánh mạng của gã.
Thấy không cách nào ngăn cản cỗ lực hút kia ăn mòn đối với chân nguyên trong cơ thể mình, Lãng Triêu Sa liền muốn ném thanh trường kiếm quỷ dị này ra khỏi tay, nhưng lúc này gã mới phát hiện, thanh Hình Thiên kiếm này hiện tại lại giống như dính vào trong tay mình, gã vậy mà không cách nào tránh thoát.
Lãng Triêu Sa trong lòng hoảng sợ, mà trong nháy mắt chân nguyên trong cơ thể gã liền bị Hình Thiên kiếm hấp thu hầu như không còn, nhưng cho dù vậy, cỗ lực hút kia vẫn không có ý dừng lại, nó giống như con sói đói nếm được mùi máu tươi, càng ngày càng điên cuồng, sau khi hấp thu hết chân nguyên của Lãng Triêu Sa, cỗ lực hút kia liền bắt đầu hạ thủ với sinh cơ trong cơ thể gã.
Một khắc kia, Lãng Triêu Sa có thể cảm giác rõ ràng được dưới lực hút kia, sinh cơ trong cơ thể mình không ngừng tản đi, từ lục phủ ngũ tạng đến huyết nhục cốt tủy ở khi đó đều dùng một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng hoại tử.
Gã rốt cục cảm thấy sợ hãi, luống cuống tay chân nhìn về phía Chúc Long Khởi ở một bên, hô to: "Công tử... cứu ta..."
Vừa dứt lời, thân thể gã đã dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt xuống, trong nháy mắt liền hóa thành một cỗ xác khô.
Keendg.
Nương theo một tiếng giòn vang, thanh Hình Thiên kiếm kia rơi trên mặt đất, huyết quang quanh thân nó tản đi, lân thứ hai khôi phục bộ dáng bình thản vô kỳ kia.
Mà toàn bộ cửa phòng trong nháy mắt im lặng lại.
Mọi người ở đây, bất kể là địch ta, đều dùng một loại ánh mắt kinh hãi nhìn thanh trường kiếm yên tĩnh trên mặt đất cùng thi hài đã giống như bị gió thổi khô kia.
Phương Tử Ngư mở to hai mắt, nàng cũng đã nghe nói qua danh tiếng Hình Thiên kiếm, nhưng thanh kiếm này đến tột cùng có ý nghĩa gì đối với nàng mà nói lại là một bí ẩn, càng chưa bao giờ nghĩ tới thứ này vậy mà ở trong tay cái tên họ Từ bị nàng thường xuyên sai tới sai lui kia.
Còn Mông Lương thì sao?
Tâm trạng của y còn phức tạp hơn cả Tử Ngư.
Lúc trước đối thoại về Hình Thiên kiếm, y chỉ cho rằng Từ Hàn vì ngăn chặn đối phương mà bịa đặt lung tung nói dối một lần, nhưng giờ phút này thấy tình hình như vậy, y sao có thể không tin tưởng thanh hung kiếm này đang ở ngay trước mắt mình.
Trong đó có ý nghĩa gì, cũng không phải đơn giản chỉ là một thanh Thần binh trong truyền thuyết xuất hiện trước mặt y.
Y chính là đồ đệ của Mặc Trần Tử.
Tuy rằng trong lòng y tràn đầy kháng cự đối với chuyện thủ lăng, nhưng Mặc Trân Tử đối xử tốt mới mình như thế nào, y đều ghi nhớ trong lòng, đáy lòng rất là nhận thức đối với vị sư phụ nửa đường giết ra này Trong tay Từ Hàn nắm Hình Thiên kiếm, mà thiên hạ đều biết thanh Thần kiếm này là do vị khí đồ của Kiếm Lăng - Thương Hải Lưu trộm ra khỏi Kiếm Lăng ba mươi năm về trước, như vậy Từ Hàn cùng Thương Hải Lưu có quan hệ gì, đây lại là chuyện rất đáng để Mông Lương cân nhắc thật kỹ.
Mông Lương nghĩ đến những thứ này, hơi có chút thất thần.
"Lần này, Chúc công tử cuối cùng có thể tin tưởng thành ý tại hạ chứ?" Mà khi đó thanh âm của Từ Hàn lại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh như chết trong gian phòng này.
Chúc Long Khởi nghe vậy, gã nhìn Từ Hàn vẻ mặt tươi cười đầy gió xuân, lại nhìn hài cốt khô héo trên mặt đất, thân thể không tự chủ được giật mình một cái, hàn ý tràn ngập trong lòng.
"Hình Thiên kiếm ta sẽ đặt ở chỗ này, Tử Ngư ta cũng sẽ mang đi." Từ Hàn nói lần nữa, lại quay qua nháy mắt ra hiệu với Mông Lương ở bên cạnh.
Mông Lương lúc này mới phản ứng lại, nghĩ đến Phương Tử Ngư còn đang ở trong tay Chúc Long Khởi, y vội vàng đè nén suy nghĩ hỗn loạn trong lòng mình, bước nhanh về phía Phương Tử Ngư, thừa dịp mọi người xung quanh còn đang ngây ngẩn cả người, linh lực quanh thân cuộn trào ra, một cỗ kiếm ý vọt tới, đã khuấy dây thừng trói buộc Phương Tử Ngư thành bột, lập tức kéo nàng lên muốn rời đi.
"Chờ một chút!" Lúc này, vị Chúc Long Khởi kia rốt cục hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, theo gã hét lớn một tiếng, trong sân này lập tức nổi lên mấy đạo khí tức cường hãn, mà mấy cái bóng người cũng khi đó rơi vào chung quanh gian phòng, dùng khí cơ tập trung thân thể đám người Từ Hàn.
"Chúc công tử đây là muốn nuốt lời?" Từ Hàn híp hai tròng mắt lại, lạnh giọng hỏi.
Có lẽ vì những cường giả bị gã sớm an bài đã vào vị trí xong xuôi, vẻ bất an trong lòng Chúc Long Khởi cũng không còn mãnh liệt như trước.
"Tại hạ sao có thể nuốt lời, chỉ là Lãng huynh này với ta tình như tay chân, cứ chết ở trong tay Từ huynh như vậy, tại hạ làm sao có thể an tâm thoải mái thả Từ huynh rời đi?" Chúc Long Khởi nói như thế, nhưng trên mặt lại không có một chút bi thương. Lãng Triêu Sa ở trong mắt gã chỉ là một nhân vật có cũng được mà không cũng chẳng sao, dùng gã đổi lấy Hình Thiên kiếm đối với Chúc Long Khởi mà nói lại là một giao dịch tốt đến không thể tốt hơn.
Chỉ là Hình Thiên kiếm này quá mức quỷ dị, dường như chỉ cần Từ Hàn nguyện ý, người tiếp xúc với nó sẽ trong nháy mắt bị thanh hung kiếm này rút đi sinh cơ. Sự vật quỷ dị như vậy, đến tột cùng người bên ngoài có thể vận dụng hay không, vận dụng như thế nào đều là ẩn số, huống hồ gã càng không thể xác định nếu Từ Hàn thúc dục Hình Thiên kiếm này lần nữa sẽ mang đến phiền toái gì cho mình.
"Vậy ngươi muốn gì?" Từ Hàn trâm giọng hỏi.
"Đơn giản." Chúc Long Khởi cười nhạt,'Để phòng ngừa vạn nhất, vậy lại mời Phương đại tiểu thư nghỉ dưỡng ở phủ ta một ít thời gian, đợi ta mời người xem qua thanh Thân binh này, tất nhiên sẽ tiễn Phương đại tiểu thư nguyên vẹn về Thiên Sách phủ."
Trong suy nghĩ của Chúc Long Khởi, nếu Từ Hàn có thể vì Phương Tử Ngư mà thản nhiên đưa Hình Thiên kiếm tới như thế, vậy nàng đối với hắn mà nói tất nhiên là người cực kỳ trọng yếu, có nàng ở trong tay, nghĩ đến cho dù Từ Hàn có nhiều âm mưu quỷ kế như thế nào, có lẽ cũng không dám vọng động.
Gã dứt lời này, những cường giả vây quanh ngoài phủ cũng đồng loạt động, rất nhanh xúm về phía đám người Từ Hàn, Từ Hàn hơi cảm ứng một chút, trong đám người này lại đều là cường giả tu vi Thiên Thú cảnh, thậm chí còn có hai vị khí tức quanh thân rõ ràng còn cao hơn một bậc so với Thiên Thú cảnh bình thường.
Cao thủ cấp sáu Ly Trần cảnh!
Từ Hàn trong lòng vừa động rất nhanh liền cảm giác được thực lực của chủ nhân hai đạo khí tức kia.
Nếu là cường giả Thiên Thú cảnh, cho dù số lượng nhiều hơn một phần, bằng vào thân thể tu vi Tử Tiêu cảnh của mình, cộng thêm nội công ba trăm sáu mươi lăm quả khiếu huyệt cùng với chín đạo kiếm ý linh nguyên bàng bạc trong cơ thể, hắn cũng không phải không có lực đánh một trận.
Nhưng tu sĩ Ly Trần cảnh đã là tôn tại mà hắn khó có thể chống lại.
Nghĩ tới đây, hắn lập tức nhíu mày.
Keengl
Nhưng ngay tại thời khắc hắn do dự, một tiếng kiếm minh cao vút lại đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy trường kiếm trên lưng Mông Lương ra khỏi vỏ, hàn mang trong mắt chợt lóe, kiếm ý cùng chân nguyên tựa như thủy triều từ trong cơ thể y tuôn ra.
Vị Mông đại công tử này ngày thường cười cười nói nói, thậm chí khi đối mặt với Phương Tử Ngư lại có hành vi có vẻ vừa ngây thơ vừa buồn cười. Điều này làm cho mọi người thường bỏ qua danh hào cao đồ Ly Sơn của y.
Mà giờ khắc này, y ngang nhiên ra tay, hiển nhiên cũng vượt qua dự liệu của mọi người.
Phương Tử Ngư dựa sát vào người y chỉ cảm thấy hàn mang trước mắt chợt lóe, Lục Phụng ở sau lưng nàng cẩn thận đề phòng căn bản không có một chút phản ứng nào, trước ngực đã đột nhiên nổ ra một đạo huyết quang.
Thần thái trong mắt gã trong nháy mắt ảm đạm xuống, mà máu tươi cũng bắn tung tóe ra, mắt thấy thi thể sắp đổ lên thân thể Phương Tử Ngư, nhưng Mông Lương lại đồng thời vươn tay nhấc thân thể sững sờ của Phương Tử Ngư lên, chắn ở phía sau, không có chút máu tươi nào có thể xâm nhiễm lên người nữ tử được.
Chỉ là một lần ra tay này, không thể nghi ngờ đã đánh vang tín hiệu song phương vốn kiêng ky lẫn nhau lập tức khai chiến.
Những cường giả vây quanh ngoài cửa phủ khi đó đồng loạt xuất thủ, từng đạo chân nguyên trùng điệp điên cuồng tràn vào, giết thẳng về phía ba người Từ Hàn.
Lúc này Từ Hàn lại không có tâm tư trách cứ nhiệt huyết của vị sư huynh tiện nghi này, trong mắt hắn thân quang ngưng tụ, cánh tay phải bọc vải trắng mở rộng, Hình Thiên kiếm im lặng nằm trên mặt đất lúc đó phát ra một tiếng thanh minh, bay vào trong tay Từ Hàn.
Mắt phải hắn sáng lên huyết quang đỏ tươi, mắt trái sáng lên ánh tím yêu dị.
Lập tức yêu thú đầu rồng thân tước cùng hư ảnh Tu La vẻ mặt dữ tợn liền hiện lên phía sau lưng hắn.
Khí thế bàng bạc lập tức nhộn nhạo trong cửa phủ, Từ Hàn biết đối phó hai vị cường giả Ly Trân cảnh này trừ phi mình vứt tính mạng không cần, tự giải trừ phong ấn Mặc Trần Tử gia cố cho hắn, nếu không thì hắn làm cách nào cũng sẽ không phải là đối thủ của bọn họ. Bởi vậy muốn phá vỡ tử cục này, biện pháp duy nhất chính là bắt lấy Chúc Long Khởi, dùng chuyện này để cho bọn họ ném chuột sợ vỡ bình.
Chỉ là ý niệm như vậy vừa mới dâng lên trong đầu, hai vị cường giả Ly Trần cảnh vây giết tới hiển nhiên ý thức được ý đồ của Từ Hàn, tốc độ của bọn họ đột nhiên tăng nhanh, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt vị Chúc Long Khởi kia, một đao một kiếm mang theo khí thế của lăng liệt trong nháy mắt kích giết về phía Từ Hàn.
Từ Hàn cũng không dám cứng rắn chống lại một kích toàn lực của cao thủ Ly Trần cảnh, trong lòng hắn chấn động vội vàng thu hồi kiếm chiêu của mình, mà ngay tại thời khắc hắn lui về, phía sau hơn mười vị cường giả Thiên Thú cảnh cùng với rất nhiều giáp sĩ cũng đã sớm chen chúc mà tới, phong bế thật chặt đường lui của hắn.
"Từ Hàn, thúc thủ chịu trói đi. Chúc Long Khởi cũng không phải bao cỏ giống như vị công tử Cố gia chết oan uổng trong tay Từ Hàn trước kia, gã khi đó nhe răng cười, cũng không hề che dấu vẻ vui mừng trong mắt.
Sắc mặt Từ Hàn trâm xuống, đang không biết làm thế nào cho phải.
Mông Lương ở bên kia lại mạnh mẽ bước ra một bước, đi tới trước mặt Từ Hàn, vươn tay đẩy một cái, liền chuyển Phương Tử Ngư còn đang ngây ngốc vào trong tay Từ Hàn.
"Nơi này giao cho ta đi, ngươi mang Tử Ngư rời đi." Mông đại công tử vẻ mặt lạnh như băng, nhìn chằm chằm hai vị cường giả Ly Trần cảnh kia, cũng không quay đầu lại nói.
"Nhưng mà..." Từ Hàn sửng sốt, tu vi Mông Lương chẳng qua cũng chỉ là Thiên Thú cảnh, y làm sao có thể là đối thủ của hai cường giả Ly Trần cảnh này, muốn để Từ Hàn trơ mắt nhìn Mông Lương rơi vào hiểm cảnh như vậy, trong lòng hắn lại có bất an.
Nhưng khi đó, khí tức quanh người Mông Lương chấn động, kiếm ý tuôn trào bắt đầu tụ tập lại phía sau lưng y.
Một đạo hư ảnh chậm rãi hiện lên phía sau lưng Mông Lương, còn chưa đợi hư ảnh hoàn toàn hiện ra chân dung, khí thế bàng bạc đã bao trùm toàn trường.
"Nếu Tử Ngư bị một chút thương tổn, ta chắc chắn bắt ngươi hỏi tội!"
Cùng lúc đó, thanh âm trầm thấp mang theo sự tự tin nông đậm cùng kiên quyết không thể nghi ngờ của Mông Lương chậm rãi vang lên.