Chương 95: Phá vòng vây
Chương 95: Phá vòng vâyChương 95: Phá vòng vây
Phương Tử Ngư không phải là hạng người ngu ngốc.
Hoặc là nói có thể ngồi lên địa vị nhị sư tỷ ở trong tông môn như Linh Lung các, có thể được vị Đại Diễn Kiếm tiên Chung Trường Hận coi trọng thu làm đệ tử thân truyền. Nàng bất kể thiên phú hay là tâm tính đều đứng hàng đầu.
Nàng đương nhiên cũng có thể nhìn ra được, giờ phút này hai vị chia nhau cầm đao kiếm đứng trước mặt Chúc Long Khởi đến tột cùng là có ý nghĩa gì.
Đó là cường giả Ly Trân cảnh.
Cảnh giới tu hành thứ sáu, tiến thêm một bước chính là Đại Diễn cảnh cực hạn mà đại đa số mọi người trên đời này chỉ có thể nhìn lên.
Đến cảnh giới như vậy, chênh lệch giữa mỗi một cảnh giới nói là khác biệt một trời một vực cũng không quá đáng. Mông Lương tu vi Thiên Thú cảnh có thể là đối thủ của hai người này ư? Trong lòng Phương Tử Ngư hiển nhiên đã có đáp án chắc chắn cho câu hỏi này.
Mà Mông Lương thân là cao đồ Ly Sơn, hiểu nhiên cũng sẽ tự hiểu được phương diện kia, y chắc chắn biết dùng tu vi của mình đối mặt với hai vị cao thủ Ly Trần cảnh này, kết cục chờ đợi y sẽ như thế nào.
Nhưng mặc dù vậy, ở một khắc kia, trong đôi mắt Mông Lương cũng không hiện ra cho dù là nửa phần do dự.
Thứ y biểu hiện ra là một cỗ kiên nghị làm cho Phương Tử Ngư cũng vì thế mà động dung.
Mông Lương dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của Phương Tử Ngư, vị nam nhân mặc áo đen kia khi đó lại quay đầu, nở nụ cười với nàng. Hàm răng trắng nõn, khuôn mặt ngăm đen, còn có con ngươi lấp lánh kia, trong khoảnh khắc đó đã hợp thành một hình ảnh không thể tính là xinh đẹp trong mắt Phương Tử Ngư, nhưng không hiểu sao lại khiến trong lòng nàng rung động không thôi. ...
Từ Hàn nghe Mông Lương nói như vậy, hắn hơi ngẩn người, trong mắt lập tức liền sáng lên một vẻ kiên quyết giống như y.
Hắn cũng không phải là sợ chết, mà vì hắn từ trong giọng nói của Mông Lương nghe ra quyết ý trong lòng y, cỗ quyết ý cho dù chết cũng phải bảo vệ Phương Tử Ngư không tổn hao gì.
Hắn tôn trọng phần quyết ý này, mà biện pháp tốt nhất chính là xả thân che chở Mông Lương.
Cho nên hắn kéo Phương Tử Ngư còn đang sững sờ ở một bên, xoay người giết ra ngoài phòng. ....
Mà Mông Lương thấy hành động này của Từ Hàn, trên mặt lại lộ ra ý cười an tâm.
Y không nhiều lời nữa, xoay người nhìn về phía hai vị cường giả Ly Trân cảnh kia, đó là hai vị lão giả phân biệt cầm đao kiếm trong tay.
Không chút do dự, Mông Lương trong nháy mắt kia ngang nhiên ra tay, đạo hư ảnh do kiếm ý ngưng tụ sau lưng y vào lúc đó rốt cuộc cũng triển lộ bộ mặt vốn của nó. Đó là một sinh vật hình người cả thân thể phủ đầy áo giáp màu bạc, hai tay cầm kiếm, trên lưng có hai cánh, từ một khắc nó hiện lên, một cỗ kiếm ý liền từ trong cơ thể nó nhộn nhạo ra.
Hai vị cường giả Ly Trần cảnh khi đó liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được một tia kinh ngạc thật sâu.
Không nghi ngờ gì nữa, thứ Mông Lương gọi ra chính là chân linh của y. Làm cường giả Ly Trân cảnh, bọn họ đương nhiên sớm đã ngưng tụ ra chân linh của mình, nhưng muốn làm được điểm này ở Thiên Thú cảnh, cân đơn giản là thời gian dài, hoặc là thiên phú ngạo nhân. Mà cái gọi là thời gian dài, cũng mất gần mười năm. Với tuổi tác của Mông Lương, hiển nhiên y thuộc loại thứ hai.
"Không thể tưởng được các hạ tuổi còn nhỏ đã ngưng tụ ra chân linh Địa cấp, không biết xuất từ sư môn nào?" Trong hai người, vị lão giả cầm kiếm kia lúc đó tạm thời áp chế ý định ra tay, trầm giọng hỏi.
Chân linh này mặc dù đều là chân linh, nhưng giống như Đan Dương cảnh kết nội đan vậy, cũng có phẩm cấp cao thấp, sang hèn khác nhau.
Tổng cộng có bốn cấp, Thiên Địa Huyên Hoàng.
Tu sĩ trên đời đại khái đều là cấp Hoàng, mà một ít người thiên phú tuyệt đỉnh mới có thể đạt tới cấp Huyền, còn người có thể kết ra chân linh cấp Địa, lại được công nhận có được căn cơ trùng kích cảnh giới Tiên nhân trong truyền thiết.
Mông Lương trước mắt trẻ tuổi như vậy, lại có thiên phú bực này, khó bảo đảm không phải là đệ tử hay hậu nhân của một vị cao nhân đắc đạo hoặc là tông môn ẩn thế gì đó, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không dám đắc tội.
"Nam Hoang Kiếm Lăng Mặc Trân Tử, Ly Sơn Kiếm Tông Diễn Thiên Thu. Hai vị này đều là sư tôn của ta." Mông Lương nhướng mày, gió nhẹ mây bay phun ra hai cái danh húy đủ để cho cả thiên hạ đều kinh hồn bạt vía.
Mà hai vị cường giả Ly Trân cảnh nghe nói như vậy, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi.
"Cái này... Cho dù đã đến Ly Trân cảnh, gần như chạm tới tu hành đỉnh phong trên đời, nhưng đối với hai cái tên này, trong lòng bọn họ vẫn có kính sợ.
"Thì ra là Mông công tử, hai người ta có chút ngưỡng mộ đối với Diễn Kiếm tiên..." Lão giả cầm đao nhất thời có chút chần chờ.
"Không cần nhiều lời, hoặc là hôm nay ngươi thả ba người ta rời đi, hoặc là quyết định bên dưới thân kiếm." Mông Lương lại hừ lạnh một tiếng cắt đứt lời của lão giả kia.
Hai người tiếp tục liếc nhau một cái, sau đó đảo mắt nhìn về phía Chúc Long Khởi ở phía sau. Chúc Long Khởi hiển nhiên cũng không ngờ được chuyện hôm nay lại còn có thể liên lụy lớn đến như vậy, trong lúc nhất thời sắc mặt biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự hấp dẫn của thần kiếm Hình Thiên. Chỉ thấy trong mắt gã hiện lên một vẻ sát khí, lập tức lạnh giọng nói: "Giết!"
Rất hiển nhiên, bọn họ muốn đoạt Hình Thiên kiếm, nhưng Mông Lương lại cố ý ngăn trở, nếu lưu lại người sống, bất kể Nam Hoang Kiếm Lăng hoặc là Ly Sơn Kiếm Tông, sự trả thù của bọn họ đối với Trường Dạ ty mà nói đều là phiền toái không nhỏ, mà biện pháp duy nhất, cũng là ổn thỏa nhất, chính là trảm thảo trừ căn.
"Hừ." Mông Lương đương nhiên nghe rõ đối thoại của ba người, y khi đó phát ra một tiếng hừ lạnh, không có nửa phần chần chờ, khí thế quanh thân chân linh phía sau chấn động, trường kiếm trong tay y tung bay, thân thể liền giết thẳng tới chỗ hai vị lão giả.
Hai người này có thể tu luyện tới cảnh giới Ly Trân cảnh như vậy, hiển nhiên cũng không phải hạng người thiếu quyết đoán, nếu chủ nhân đã hạ mệnh lệnh thì bọn họ cũng không chần chờ nữa, chỉ thấy trong mắt bọn họ sáng lên thần quang, khí tức quanh thân bốc lên, mà phía sau hai người vào lúc đó cũng phân ra hai đạo hư ảnh ngưng kết, rõ ràng chính là hai con mãnh hổ một trắng một đen, thân cao mấy trượng.
Ba người đều biết trận chiến này nhất định không chết không thôi, cũng không có tâm tư lưu thủ, vừa ra tay đã toàn lực ứng phó, trực tiếp lấy sát chiêu tấn công chỗ yếu hại.
Hai vị lão giả kia vừa rồi giao thủ cùng Mông Lương chính là một trận mất hết hồn vía, Mông Lương này tu vi chẳng qua chỉ là Thiên Thú cảnh, nhưng kiếm pháp sắc bén có thể nói là kín không kẽ hở, mà kiếm ý cùng chân nguyên quanh thân lại càng hùng hậu vô cùng, xa không phải tu sĩ Thiên Thú cảnh tâm thường có thể so sánh. Hai người cường công một phen, đúng là không chiếm được bất kỳ tiện nghỉ gì, mà điều này cũng không thể nghi ngờ đã kiên định quyết tâm chém giết Mông Lương của bọn họ, thiên phú như thế, nếu như thả hổ về rừng, cho dù tông môn phía sau y không muốn truy cứu, nhưng nếu để cho gia hỏa này có thời gian trưởng thành, liền sẽ không phải là tôn tại mà bọn họ có khả năng ứng phó.
Trong lúc nhất thời, sát khí trong lòng hai người càng thêm lăng liệt, ra tay càng lúc càng hung hãn, triên đấu cùng một chỗ cùng Mông Lương, có thể nói là khó phân biệt thắng bại. ...
Mà bên phía Từ Hàn, khi hắn lôi kéo Phương Tử Ngư mới vừa bước ra, cường giả Thiên Thú cảnh cùng giáp sĩ ngoài phòng đã chen chúc xông tới.
Từ Hàn đương nhiên không phải hạng người thiện nam tín nữ.
Hai cái hư ảnh sau lưng hắn khi đó điên cuồng chạy ra, Tu La Hình Thiên khát máu như mạng, gào thét vung ra một kiếm, kiếm quang màu máu vẽ ra một vòng cung, liền bức lui mấy người xông lên trước tiên, huyết nhục nổ tung trong không khí tràn ra một mùi máu tươi nồng đậm, điều này làm cho hai mắt Tu La lập tức phát ra một đạo huyết quang dọa người, gào thét liền muốn giết lên, thôn phệ những huyết nhục mỹ vị kia.
Nhưng Từ Hàn khi đó trong lòng khẽ động, dùng ý chí lực của mình mạnh mẽ đè xuống hành vi như Tu La.
"Rống!"
Tu La bị kiềm chế phát ra một tiếng gào thét, nhưng lại không cách nào chống lại Từ Hàn.
Mà hắn vào lúc đó lại thúc dục yêu thú đầu rồng thân tước bay lên cao, lập tức hai cánh vỗ một cái, lông vũ màu tím liền giống như mũi tên sắc nhọn ào ạt bắn ra, đâm vào trong đám người.
Giáp sĩ bình thường phát ra từng trận kêu thảm thiết dưới mũi tên sắc bén, lập tức như măng đổ xuống đất, mà những cường giả Thiên Thú cảnh kia cũng không thể không tạm thời dừng thế công của mình, vận chuyển chân nguyên quanh thân chống đỡ trận mưa tên này.
Từ Hàn liền thừa thời cơ này lôi kéo Phương Tử Ngư cất bước về phía trước, chỉ thấy Hình Thiên kiếm trong tay hắn chấn động, trên thân kiếm sáng lên huyết quang, mà kiếm ý màu vàng trong cơ thể hắn lại mang theo từng trận âm thanh rồng ngâm tuôn ra, quấn quanh thân kiếm.
"Thiên Viên Địa Phương!"
Từ Hàn hừ lạnh một tiếng, từng đạo hư ảnh trường kiếm từ trên thân kiếm của hắn bắn ra, hơn mười đạo hư ảnh kiếm quang từ một hóa trăm ở giữa không trung, quấn lấy nhau dũng mãnh tràn vào đám người, giống như máy xay thịt khuấy những giáp sĩ tu vi yếu kém kia thành thịt nát ngay tại chỗ.
Mà Từ Hàn liên đạp những huyết nhục vỡ vụn này, bước nhanh về phía trước.
Mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh tu vi tương đối mạnh phản ứng lại liền muốn ngăn cản, nhưng tốc độ của Từ Hàn lại tăng lên lần nữa, ba trăm sáu mươi lăm quả khiếu huyệt trong cơ thể hắn điên cuồng vận chuyển, chín đạo linh nguyên như cá voi nuốt nước biển, kiếm ý bàng bạc tụ tập trên thân kiếm của hắn, đối mặt với mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh giết tới có thể nói là không né không tránh, thẳng tắp nghênh đón.
Nương theo từng trận kêu rên, thân thể mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh đột nhiên cứng đờ tại chỗ, ngay sau đó đồng loạt ngã xuống đất.
Một loạt chiến đấu nhìn như dễ dàng, nhưng đối với Từ Hàn mà nói lại tiêu hao thật lớn, hắn cũng không dám dừng lại, sau khi hơi bình phục khí tức xao động trong cơ thể mình, đã lôi kéo Phương Tử Ngư liền bước nhanh về phía ngoài cửa phủ.
"Không thể để cho hắn chạy!" Chúc Long Khởi trơ mắt nhìn tình cảnh này, há có thể để Hình Thiên kiếm đến tay mình cứ như vậy rời đi? Gã lớn tiếng hô lên, hai vị lão giả Ly Trần cảnh kia nghe vậy liền muốn thoát thân đuổi theo, nhưng Mông Lương làm sao có thể để cho bọn họ như ý, chỉ thấy thân kiếm của y chấn động, đúng là không để ý đến nguy hiểm tính mạng bản thân lấy thân thể cùng chân linh mà mình gọi ra ngăn cản đường đi của hai người, mặc dù không tránh khỏi vì thế mà bị hai vị cường giả Ly Trần cảnh mãnh liệt phản kích đả thương, nhưng Mông Lương lại như không phát hiện, vẫn kéo thân thể đã chồng chất vết thương tiếp tục triền đấu cùng hai người kia.
"Đám phế vật!"
Chúc Long Khởi thấy thế lớn tiếng quát mắng, nhưng cũng bất chấp những thứ khác, chính mình liền vận chuyển chân nguyên quanh thân, phi thân mà lên, đuổi theo hướng Từ Hàn cùng Phương Tử Ngư rời đi....
Phương Tử Ngư chạy trốn đến ngoài cửa phủ cuối cùng cũng tránh thoát được tay Từ Hàn.
"Tử Ngư?" Từ Hàn sửng sốt, cực kỳ khó hiểu nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
"Muốn đi thì tự mình ngươi đi, ta muốn trở về cứu Mông Lương!" Phương Tử Ngư lớn tiếng hô, Từ Hàn lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào, trên má thiếu nữ này đã tràn đầy nước mắt.
"Chẳng lẽ ngươi trơ mắt nhìn hắn đi chết sao? Nếu thật sự là như vậy, ta cả đời này cũng không thể an tâm!"
Phương Tử Ngư hiển nhiên có chút kích động, trong nháy mắt chạy ra khỏi cửa phủ, nàng thấy rõ ràng, Mông Lương vì ngăn cản hai vị cường giả Ly Trần cảnh kia mà dùng bản thân làm mồi nhử, đã bị thương thế không nhỏ, đáy lòng nàng vốn thuần lương, làm sao có thể thấy y vì mình mà chất.
"Nếu ngươi trở về, chẳng phải hắn sẽ chết vô ích sao! Như thế ngươi có thể an tâm ư?" Từ Hàn nắm lấy bả vai thiếu nữ, lớn tiếng hỏi.
"Nhưng mà..." Vẻ mặt Phương Tử Ngư gần như ở bên bờ vực sụp đổ, nàng hiển nhiên không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.
"Ngươi giữ lấy!" Nhưng Từ Hàn khi đó đưa thanh Hình Thiên kiếm trong tay ra, Phương Tử Ngư sửng sốt, tuy rằng khó hiểu, nhưng xuất phát từ bản năng tín nhiệm đối với Từ Hàn, nàng vẫn là cầm chuôi kiếm kia trước tiên.
"Quay về Thiên Sách phủ, nếu như có người đuổi theo ngươi, ngươi liền ném kiếm này ra làm mồi nhử”" Thanh âm Từ Hàn lại vang lên.
"Còn ngươi thì sao?" Phương Tử Ngư lúc đó dường như ý thức được cái gì, ngước mắt hỏi.
Từ Hàn lại cười nhạt một tiếng, vẫn chưa nhiều lời, sau đó liền xoay người, quay trở về biệt viện của Chúc Long Khởi.