Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 344 - Chương 96: Thu Hoạch

Chương 96: Thu hoạch Chương 96: Thu hoạchChương 96: Thu hoạch

Lúc Từ Hàn bước nhanh trở lại biệt viện Chúc Long Khởi, trong phủ viện đang đánh nhau căng thẳng.

Từ Hàn vẫn chưa giết vào phủ đệ trước tiên, hắn sau khi khẽ nhíu mày, liền tung người nhảy lên tường cửa phủ đệ.

Đưa mắt nhìn lại, đã thấy Mông Lương dưới sự vây công của hơn mười vị giáp sĩ thân thủ bất phàm, trên người phủ đầy hơn mười chỗ vết thương lớn nhỏ, mà hai vị lão giả Ly Trân cảnh lại càng ẩn nấp trong đám người, lựa chọn thời cơ thích hợp, thỉnh thoảng ra tay với y, khác biệt với những giáp sĩ kia giả tiến đánh kia, hai người này mỗi lần ra tay đều nhất định sẽ cắt ra một vết thương đáng sợ ở trên người Mông Lương.

Mà ngay trong thời gian hơn mười hơi thở Từ Hàn đứng xa xa nhìn, trên người Mông Lương lại xuất hiện thêm ba vết thương.

Tuy rằng kiếm chiêu của Mông Lương vẫn lăng liệt như cũ, giữa kiếm ý đại khai đại hợp cùng chân nguyên cuồn cuộn, chân linh hình người màu trắng sau lưng cũng mang khí thế bàng bạc, nhưng Từ Hàn lại nhìn ra được, trên trán Mông Lương trong trận đã dày đặc mồ hôi lạnh, hô hấp hỗn loạn, giờ phút này chỉ sợ đã đến mức nỏ mạnh hết đà, nếu tiếp tục kéo dài, không quá trăm hơi thở y chắc chắn sẽ bại vong.

Từ Hàn nhíu nhíu mày, suy tư phương pháp phá cục.

Hai vị cường giả Ly Trần cảnh, dùng tu vi của hắn, còn xa không bằng Mông Lương, cho dù gia nhập chiến đấu thì cũng không cách nào chi phối chiến cuộc này.

Nhưng Mông Lương dù sao cũng bởi vì Tử Ngư mới lâm vào tình cảnh như vậy, huống hồ y còn là sư huynh của hắn, về tình về lý, Từ Hàn đều không thể thấy chết không cứu.

Nhưng đồng dạng, hắn cũng không phải là người lỗ mãng, hắn sừng sững hơn mười hơi thở ở đầu tường, mắt thấy thương thế trên người Mông Lương càng ngày càng nặng, mà dưới tình huống này, công kích của giáp sĩ lại càng thêm sắc bén.

Từ Hàn khi đó rốt cuộc cắn răng, dường như đã đưa ra quyết định cực kỳ trọng yếu nào đó.

Chỉ thấy hồng mang trong mắt hắn chợt lóe, hư ảnh của một vị tu la màu máu đột nhiên hiện lên phía sau lưng.

Hắn khi đó cất bước về phía trước, sai khiến Tu La giết thẳng vào trong cửa phủ. ...

Phương Tử Ngư nắm Hình Thiên kiếm, nhìn bóng lưng Từ Hàn rời đi, ngây ngốc thật lâu.

Nàng rất muốn cùng Từ Hàn trở lại biệt viện của Chúc Long Khởi, liều mạng một cái ngươi chết ta sống cùng đám ác nhân kia.

Nhưng nàng lại nhớ tới lời dặn dò của Từ Hàn, nếu mình thật sự có chút do dự, Mông Lương cùng Từ Hàn chẳng phải đã trả giá uổng phí sao, huống chỉ lấy tu vi của nàng, dường như cũng không thể giúp được bọn họ gì cả, thậm chí còn có thể tạo thành biến số nào đó, ngược lại hại hai người.

Đây hẳn là lần đầu tiên trong đời, Phương Tử Ngư thật sự ý thức được, tu vi, thực lực đến tột cùng là thứ trọng yếu như thế nào.

Nàng nghĩ đến những điều này, đưa tay lau đi những giọt lệ tràn ra trong hốc mắt mình. Trong tay nắm chặt thanh Hình Thiên kiếm kia, muốn chạy về phía Thiên Sách phủ.

Nàng cũng không xác định Chúc Long Khởi có phái truy binh đến hay không, mà cũng chính bởi vì như thế, cho nên nàng dùng hết toàn lực chạy, ít nhất nàng muốn mang thanh Hình Thiên kiếm này về Thiên Sách phủ, không thể để cho nó rơi vào tay kẻ xấu.

Đã đến giờ Dần, đường phố thành Trường An trống rỗng không một người.

Quanh quẩn trong bóng đêm chỉ có tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng thở dốc nồng đậm của nàng.

"Họ Từ, họ Mông, các ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện! Không được xảy ra chuyện gì cảit" Trong lòng nàng không ngừng lặp lại ý niệm như vậy, trên trán dần dần hiện lên lấm tấm mồ hôi.

Nhưng ngay khi nàng chạy được khoảng tâm trăm hơi thở, một cái bóng người lại đột nhiên từ phía sau mạnh mẽ lướt qua thân thể nàng, dừng ở trước người, ngăn cản đường đi của nàng.

Phương Tử Ngư sửng sốt, dừng bước, trầm mắt nhìn về phía người nọ, đúng là vị Chúc Long Khởi đã bắt nàng đến phủ viện.

"Phương cô nương thật vất vả mới đến phủ ta làm khách, còn chưa tới mức khách chủ tận hoan, sao lại sốt ruột rời đi như vậy?" Chúc Long Khởi cười nói, mà ánh mắt gã lại rơi vào trên thanh trường kiếm trong ngực Phương Tử Ngư, nhất thời vẻ tham lam hiện lên đuôi lông mày gã.

Phương Tử Ngư đương nhiên nhìn điểm này, nàng theo bản năng liền đặt kiếm trong tay ra phía sau, thân sắc khẩn trương quát mắng: "Phi! Phương Tử Ngư ta cho dù chết cũng sẽ không đến cái chuông chó xấu xa không chịu nổi của ngươi làm khách, ngươi bớt giả mù sa mưa đường hoàng ở chỗ này cho tai"

"Phương cô nương nhanh mồm nhanh miệng, ngược lại có dáng cân quắc không thua đấng mày râu, tại hạ bội phục." Ý cười trên mặt Chúc Long Khởi càng sâu, gã híp mắt nhìn Phương Tử Ngư rụt lại về sau. Từ tư thái của nàng không khó để nhận ra, Phương Tử Ngư có kiêng ky đối với nàng. Mà gã lại rất hưởng thụ cảm giác như vậy. Giọng nói của gã lập tức trâm xuống: "Nếu Phương cô nương không thích lễ nghi phức tạp như thế, vậy chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề đi. Kính xin cô nương giao ra Hình Thiên kiếm!"

Phương Tử Ngư nghe vậy trong lòng lập tức chấn động, theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng trong đầu lúc đó lại chợt nghĩ đến thảm trạng của Lãng Triêu Sa trong cửa phủ trước kia, trong lòng nàng khẽ động, hai tay dứt khoát đưa Hình Thiên kiếm ra.

"Được, cho ngươi." Phương Tử Ngư nói,'Nhưng ngươi có dám đến lấy không?"

Đối với Chúc Long Khởi mà nói, thanh Thần kiếm người trong thiên hạ truy đuổi ba mươi năm có được sức hấp dẫn trí mạng, lúc gã nhìn thấy trường kiếm kia, thân thể đã theo bản năng bước ra một bước, nhưng sau một khắc, gã hiển nhiên cũng nhớ tới tính hung sát của kiếm này, thân thể lập tức dừng lại.

"Phương cô nương nói đùa, Thần vật bực này, tại hạ há dám đụng vào, vẫn mời Phương cô nương tự mình đi một lần với ta." Chúc Long Khởi nếm qua thiệt thòi lớn ở trên tay Từ Hàn, hiển nhiên cũng rất cẩn thận. Gã nói như thế, ngữ khí đương nhiên là có chút khách khí, nhưng trong ngữ điệu lại tràn đầy ý uy hiếp.

"Nằm mơ." Phương Tử Ngư thấy kế này không thành, lập tức lui lại một bước, cảnh giác nhìn Chúc Long Khởi.

"Ha ha, nếu Tử Ngư cô nương không chịu phối hợp, vậy tại hạ cũng chỉ có đắc tội." Chúc Long Khởi bật cười nhe răng nói, thân thể lúc đó liền tung người nhảy lên, giết tới Phương Tử Ngư. ...

Trong cơ thể Từ Hàn có Tam nguyên Thiên Địa Nhân, có Huyết nguyên do huyết khí của Hình Thiên kiếm hóa thành, có Yêu nguyên do Yêu lực cánh tay phải tạo nên, còn có bốn đạo Kiếm nguyên do bốn chiếc lá Kiếm chủng biến thành.

Tam nguyên Thiên Địa Nhân cùng bốn đạo kiếm nguyên đều là vật vốn có của Từ Hàn, mặc dù cường đại, nhưng đều đã nằm trong tay hắn khống chế. Mà Yêu nguyên cùng Huyết nguyên thì lại cực kỳ quỷ dị, bất đắc dĩ, Từ Hàn mới luyện hóa nó thành chân linh. Từ Hàn tuy rằng thành công làm được chuyện không thể tưởng tượng nổi này, nhưng yêu thú này cũng tốt, Tu La kia cũng được, dường như đều khác biệt với chân linh tâm thường.

Phải biết rằng chân linh đối với tu sĩ mà nói có thể là một thủ đoạn cực kỳ trọng yếu, bất kể lúc đối địch tiến công hay là lúc ngự địch phòng thủ, đều có thể để cho tu sĩ chiếm hết tiên cơ ở trong đối chiến, đồng thời một khắc chân linh được ngưng tụ ra đã tương liên cùng tâm mạch tu sĩ, tu sĩ có thể thông qua tâm mạch không ngừng rót chân nguyên hoặc là lực lượng khác vào chân linh, cường hóa nó lên cấp độ khác.

Nhưng yêu thú cùng Tu La trong cơ thể Từ Hàn lại cực kỳ kỳ quái, hắn mặc dù có thể sử dụng hai thứ này, nhưng không cách nào gia trì lực lượng như chân linh bình thường.

Yêu thú đầu rồng thân tước này không nói, mặc dù không cách nào tăng cường, nhưng tốt xấu gì cũng có thể sai khiến như cánh tay. Mà Tu La kia lại càng quỷ dị hơn, nó có thể thông qua hấp thu huyết nhục mà không ngừng tăng cường, hơn nữa theo lực lượng của nó tăng lên, Từ Hàn có thể cảm giác được rất rõ ràng, khống chế của chính mình đối với nó từng bước từng bước yếu bớt, đây cũng là lý do vì sao Từ Hàn vẫn cố ý giảm bớt cơ hội để Tu La này điên cuồng hấp thu huyết nhục trong chiến đấu, sợ có một ngày chân linh này thật sự mạnh đến trình độ nào đó, sẽ tạo thành thương tổn không thể đo lường được đối với bản thân mình.

Mà với tình cảnh bây giờ, Từ Hàn lại bất chấp những thứ khác, chỉ có thể liều mạng mạo hiểm.

Hắn khi đó giết vào đám người, giáp sĩ trong đó đều là những người tinh nhuệ dũng cảm, trong đó còn không thiếu hơn mười vị cường giả Thiên Thú cảnh, trong nháy mắt Từ Hàn xông vào trận bọn họ liền phản ứng lại.

Mà hai vị cao thủ Ly Trần cảnh trong lòng rùng mình, vẻ tức giận nổi lên đuôi lông mày. Để cho Từ Hàn chạy thoát từ trong tay bọn họ vốn là một chuyện mất mặt, mà gia hỏa này chẳng những không quý trọng cái mạng nhặt được về, còn giết trở lại lần nữa, hai người làm sao nuốt được cơn tức giận này, bọn họ lập tức liếc nhau, liền muốn một người tiếp tục dây dưa với Mông Lương vốn đã là nỏ mạnh hết đà, một người đang muốn theo rất nhiều nhân mã giết về phía Từ Hàn.

"Mông huynh, xin tranh thủ cho tại hạ mười hơi thở." Từ Hàn tuy rằng đánh vào trận địch, nhưng hơn phân nửa lực chú ý đều đặt ở trên người hai vị cường giả Ly Trân cảnh kia. Thấy bọn họ có dị động, hắn lập tức cao giọng hô.

Mông Lương mặc dù kinh ngạc Từ Hàn đi mà trở về. Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là thời điểm rối rắm việc này, y nghe được lời này của Từ Hàn, cắn răng thật mặt, trong mắt sáng lên vẻ tàn nhẫn.

"Tốt!" Y lớn tiếng quát, trong thân thể đã chồng chất vết thương lần thứ hai bộc phát ra một trận kiếm ý cùng chân nguyên dao động đáng sợ.

Y vung một kiếm ngăn cản lão giả Ly Trần cảnh cầm kiếm kia, chân linh màu trắng khí tức ảm đạm sau lưng cũng phi thân mà ra, chắn ngang ở trước mặt lão giả cầm đao muốn giết ra ngoài.

Song phương triền đấu cùng một chỗ, tuy rằng Mông Lương liên tiếp bại lui, nhưng hai người kia trong lúc nhất thời cũng khó có thể thoát thân.

Mà Từ Hàn ở bên kia đối mặt với số lượng giáp sĩ tập sát đông đảo, trên mặt vẫn chưa lộ ra một chút kích động nào.

Thân thể của hắn lướt đi về ở trong đám người, mặc dù không có đao kiếm trong tay, nhưng kiếm ý bàng bạc cùng thân thể Tử Tiêu cảnh hợp lại cùng một chỗ, những giáp sĩ tâm thường này căn bản khó có thể chạm tới thân thể của hắn, mà mấy vị cường giả Thiên Thú cảnh ít ỏi kia mặc dù có thể bắt được bóng dáng Từ Hàn, nhưng hắn cũng không e ngại, ngược lại không ngừng dùng nắm đấm đối chiến với bọn họ. Cách làm như vậy nhìn như hung hãn, nhưng trong mắt những cường giả Thiên Thú cảnh kia lại ngu ngốc không chịu nổi, Từ Hàn cường hãn đương nhiên không sai, nhưng nếu cứ đánh tiếp như vậy, cũng đủ để kéo tới khi sinh mệnh sụp đổ.

Đương nhiên vẻ coi khinh như vậy cũng không kéo dài bao lâu, đã nhanh chóng tan biến hoàn toàn.

Ngay khi bọn họ dồn lực chú ý tập trung trên người Từ Hàn, đạo hư ảnh Tu La màu máu kia lại sáng lên đồ đao của mình, nó như quỷ mị giết vào đám đông, bắt đầu không ngừng thu hoạch tính mạng của mọi người.

Chỉ mất mấy hơi thở đã có hơn mười tên giáp sĩ bao gồm một vị cường giả Thiên Thú cảnh trong đó chết dưới kiếm của nó, mà những giáp sĩ đã chết kia không thể nghi ngờ đều hóa thành thân thể héo rũ bao bọc hài cốt, không một ai ngoại lệ.

Khi mọi người ý thức được điểm này, trong hai tròng mắt máu của Tu La kia đã dấy lên từng trận huyết quang giống như hỏa diễm.

"Không tốt!" Khi cảm nhận được lực lượng đáng sợ của Tu La, mọi người biến sắc, đang muốn tổ chức phòng ngự.

Mà thân thể Tu La kia nhảy chồm vào đám người, lần thứ hai giống như quỷ mị bắt đầu xuyên thẳng qua, mà đám người giống như cây cỏ bị thu gặt tính mạng từng người từng người một ở dưới kiếm của nó.
Bình Luận (0)
Comment