Chương 101: Mạc vấn xuân phong vấn thiếu niên (2)
Chương 101: Mạc vấn xuân phong vấn thiếu niên (2)Chương 101: Mạc vấn xuân phong vấn thiếu niên (2)
Mặc dù chỉ rộng hai ngón tay, nhưng đủ để cho mọi người thấy rõ thân kiếm ngăm đen kia.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng, nhưng vui mừng như vậy còn chưa kịp lan tràn trên gương mặt bọn họ, sau một khắc liền hóa thành khiếp sợ nồng đậm.
Boongl
Thần kiếm bị rút ra rộng hai ngón tay khi đó phát ra một thanh âm vang vọng khắp thiên địa.
Giống như là quân vương đi quá giới hạn, lại giống như Thần tiên bị khinh nhờn. Thần kiếm run rẩy kịch liệt, kịch liệt đến mức cho dù Mặc Trần Tử thân là Tiên nhân cũng khó có thể nắm chặt, thân kiếm được rút ra rộng hai ngón tay, vào lúc đó cũng bắn ra một đạo hắc mang, hào quang kia cực kỳ đen tối, mang theo một cỗ uy nghiêm khổng lồ nhiếp lòng người. (hắc mang: hào quang màu đen)
Mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ biến cố như vậy, sau một khắc, dị biến lại đột nhiên sinh.
Chỉ thấy trong vỏ kiếm cực kỳ thông thường này, từng đạo bạch mang đột nhiên bắn ra, xông thẳng về phía cánh tay Mặc Trần Tử nắm chuôi kiếm. (bạch mang: tia sáng trắng)
Mặc Trần Tử nhìn thấy thật rõ ràng, bạch mang kia kỳ thật chính là một thanh trường kiếm sắc bén đến cực điểm.
Sau khi cảm nhận được kiếm ý bàng bạc bao bọc trong bạch mang kia, y không dám mạo hiểm, khi đó vội vàng buông tay nắm chuôi kiếm ra.
Hắc mang chói mắt lập tức tản đi, kiếm ý đầy trời biến mất, mấy đạo bạch mang kia cũng đồng loạt trốn về trong vỏ kiếm.
Mọi thứ mặc dù quy về bình tĩnh, nhưng mọi người trên sân vào lúc đó lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, thật lâu không thể tản đi.
Cho đến vài hơi thở sau đó, Mặc Trân Tử chuyển trường kiếm trong tay, hai tay cầm nó đưa về trước mặt Tô Mộ An.
"Thánh vật Tiên hiền, vô tri vọng động còn xin tiểu huynh đệ đừng trách." Mặc Trần Tử nói như thế, thần sắc trên mặt cực kỳ nghiêm túc.
Tô Mộ An cũng lần đầu tiên kiến thức được uy lực của thanh Thần kiếm trên lưng mình, nghe nói lời này mới phục hồi tinh thần lại, hắn sững sờ tiếp nhận kiếm này, lại không biết nên đáp lại lời Mặc Trần Tử như thế nào.
"Mặc Kiếm tiên cũng không rút ra được, tiểu tử, xem ra vị tổ tiên kia của ngươi thật đúng là nhân vật vĩ đại a." Ninh Trúc Mang rốt cục phản ứng lại, hắn chậc chậc khen ngợi nói.
"Nhưng nếu là như thế, vậy chẳng phải ta sẽ không giúp được sư phụ cùng Ninh đại thúc sao." Tô Mộ An cũng không có tâm tư phụ họa Ninh Trúc Mang, thiếu niên khi đó cúi đầu, rất là uể oải nói.
"Không có gì đáng ngại." Đao khách xưa nay lạnh như băng lại tiến lên một bước, hiếm thấy đưa tay sờ sờ đầu Tô Mộ An, nói ra như thế. Tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng làm cho Tô Mộ An khi đó cảm nhận được một số thứ khác với trước kia."Mỗi người đều có mệnh, không thể cưỡng cầu."
"Mặc Kiếm tiên, nghe đồn trong Kiếm Lăng Nam Hoang các ngươi chôn hơn phân nửa danh kiếm trong thiên hạ, có đủ để sánh vai với kiếm này không?" Ninh Trúc Mang xưa nay không thích bầu không khí ngưng trọng này, vào lúc đó xen vào chuyển dời đề tài ban đầu.
Mặc Trần Tử nghe vậy lúc đó hơi trầm ngâm, sau một lúc lại lắc đầu. "Kiếm Lăng chôn hơn bốn vạn tám ngàn kiếm, nếu luận có thể sánh vai với kiếm này, có lẽ chỉ có ba thanh Hung kiếm kia mà thôi."
"Hả?" Lời này vừa nói ra, đừng nói Ninh Trúc Mang, chính là đao khách xưa nay đạm mạc cũng lập tức hơi biến sắc.
"Nhưng thanh kiếm này lại khác với ba thanh Hung kiếm kia." Mặc Trân Tử dường như hiểu được ý nghĩ của hai người, lại ở khi đó lắc đầu.'Kiếm ý của kiếm này đường đường chính chính, to lớn kéo dài, cũng không phải hung kiếm, mà là Thần binh thật sự. Có câu là xem kiếm biết người, có thể nghĩ chủ nhân của thanh kiếm này chắc chắn cũng là nhân vật trong lòng lo nghĩ cho thiên hạ, chính khí hạo nhiên."
Tô Mộ An nghe xong lời này, vẻ mặt ảo não lập tức lộ vẻ vui mừng, hắn ngẩng cổ lên, cười nói: "Đúng vậy, cha ta đã nói qua, cha của cha ta... Cha..."
Thiếu niên cực kỳ thành thật lần nữa bẻ ngón tay nói ra khoảng chừng mười bảy người cha, lúc này mới nói: "Chính là đại anh hùng nổi tiếng trên đời."
Bộ dáng cố chấp có chút buồn cười của Tô Mộ An rơi vào trong mắt đao khách ở một bên, làm cho khóe miệng nam nhân kia gợi lên một nụ cười hiếm thấy, nhưng chỉ thoáng qua. Sau đó, thần sắc trên mặt gã nghiêm lại, liền nói: "Được rồi, Mộ An ngươi nên đi, chúng ta cũng phải lên đường."
Sắc mặt thiếu niên nghe lời nói này lập tức tan thành mây khói, hắn lần thứ hai cúi đầu trâm mặc không nói, nhưng thân thể lại đứng tại chỗ, cũng không có muột chút ý định rời đi nào.
Đao khách có chút không vui nhíu nhíu mày, Ninh Trúc Mang thấy thế vội vàng tiến lên một bước, muốn giúp đỡ khuyên giải vài câu.
Chỉ là lời còn chưa nói ra, Mặc Trần Tử ở một bên đã nói: "Để cho hắn theo chúng ta đi."
Thiếu niên nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thân sắc vui mừng, trong ánh mắt nhìn về phía Mặc Trần Tử cũng tràn ngập cảm kích.
Chỉ là sắc mặt đao khách cùng Ninh Trúc Mang kia biến đổi.
"Đây là ý gì?" Đao khách quay đầu hỏi, Ninh Trúc Mang cũng có chút khó hiểu.
Y cũng không muốn nhìn Tô Mộ An đi chịu chết, bỏ qua thiện duyên của Linh Lung các không nói, chính là thiếu niên này mấy ngày nay mỗi ngày luôn biết đổi món ăn cho y, cũng đủ để cho trong lòng Ninh Trúc Mang có chút yêu thích thiếu niên đơn thuần có chút ngốc nghếch này.
"Nguyên huynh cũng từng nói qua nợ của Xa Nhân đao cũng không dễ trả, con đường của hắn so với ngươi, so với ta còn khó đi hơn." Mặc Trần Tử lại cười nhạt một tiếng,'Cho nên muốn đi xa, thấy nhiều hơn một chút tóm lại là chuyện tốt."
Nói đến đây Mặc Trần Tử lại dừng một chút, lại mới nói: "Huống hồ người sống cả đời chú ý nhập thổ vi an, nếu chúng ta chết, tóm lại phải có người giúp chúng ta xử lý một chút hậu sự, tránh cho phơi thây hoang dã làm mồi cho sài lang."
Lời nói của Mặc Trân Tử đương nhiên có vài phần đạo lý, nhưng điều này hiển nhiên cũng không thể thuyết phục đao khách cùng Ninh Trúc Mang, để cho Tô Mộ An vì chuyện như vậy mà mạo hiểm.
"Hai vị yên tâm, đứa nhỏ này còn có thiện duyên cùng sư điệt của ta. Các ngươi luyến tiếc hắn chết, ta làm sao nỡ, nếu ta nói ra lời này, đương nhiên có lòng tin bảo vệ hắn một mạng, để cho hắn đi kiến thức bản lĩnh Tiên nhân trên đời này, sẽ có ích cho tu hành của hắn sau này, huống hồ chúng ta liều chết vạn nhất nhận được một ít tin tức, cũng phải có người mang ra ngoài, nếu không ta và ngươi chẳng phải là mất mạng vô ích sao?" Đao khách nghe lời nói này, nhưng vẫn không yên lòng như cũ, gã cau mày, chậm chạp không đáp lại Mặc Trần Tử.
"Đúng vậy, sư phụ ngài cứ để cho đệ tử đi đi, đệ tử...' Tô Mộ An dường như thấy được hy vọng cũng lập tức nói theo, chỉ là hắn vốn không giỏi miệng lưỡi, giờ phút này trong lòng có lo lắng, trong lúc nhất thời cũng nói không nên lời lý do.
Dường như cảm nhận được vẻ khẩn trương trong lời nói của Tô Mộ An, cũng có vẻ do đáy lòng ôn nhu lúc sắp chết, đao khách sau khi trâm ngâm thật lâu rốt cục gật đầu.
Nhưng gã vẫn cảm thấy bất an, vì vậy vào thời điểm đó không quên dặn dò: "Nếu ngươi thực sự muốn đi, ta cũng không thể ngăn cản ngươi, nhưng ngươi phải nhớ khi đi đến nơi đó, tất cả mọi chuyện phải lắng nghe ta, nếu ta để cho ngươi rời đi, ngươi cũng không thể càn quấy như lúc này nữa."
"Vâng! vâng! Tất cả đều dựa vào sư phụ làm chủ." Thiếu niên được đồng ý vội vàng gật đầu.
Gió nhẹ đầu xuân lướt qua núi rừng, lá cây trong rừng rung động xào xạc, sợi tóc trước trán thiếu niên phiêu đãng.
Hắn cười ngây ngô nhìn đao khách trước mắt.
Nói không nên lời vì sao, có lẽ là do bị hắn lây nhiễm.
Miệng đao khách chợt nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng nõn, gã lúc đó cũng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên trên mặt gã xuất hiện thần sắc như vậy, sáng lạn không gì sánh được.
Giống như gió xuân lúc này, cũng giống như thiếu niên trước mắt.