Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 102: Vấn An

Chương 102: Vấn an Chương 102: Vấn anChương 102: Vấn an

"Hôm qua Thái phó Triệu Hành Chính cùng Nội sử trì túc Cố Tư Cẩm của đều đã đền tội, gia sản đạt được do tham ô trái pháp luật đều bị thu giữ. Các tộc nhân cũng đã bị giam giữ vào trong lao phòng vừa cải tạo xong của Thiên Sách phủ, bởi vì nhân số đông đảo sợ sinh biến cố, Diệp tỷ tỷ đã phái người chiêu mộ nhân thủ lần nữa."

Lần này tuy rằng có chút người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, nhưng dưới sự trấn áp của cấm quân do Trương đại nhân dẫn đầu cũng đều đã đền tội, số tiền thu được rất lớn, còn đang trong quá trình thanh lọc, thế nhưng đoán chừng hẳn là đủ để hỗ trợ Đại Hoàng thành trùng kiến."

Trong Thiên Sách phủ, Lưu Tiêu nhìn Từ Hàn nói như thế. Hôm qua gã cùng đoàn người Diệp Hồng Tiên chậm rãi đi niêm phong hai nhà Cố Triệu, suốt một đêm đến giờ phút này vẫn không có nửa khắc nghỉ ngơi, nhưng trên mặt gã lại không có một chút mệt mỏi nào, chỉ có vẻ hưng phấn nồng đậm.

Tin tức hai nhà Cố Triệu sụp đổ, sáng sớm hôm nay đã truyền ra trong thành Trường An, từ vương hầu tướng sĩ cho đến lê dân bách tính trong tòa thành cổ kính này đều vạn phần khiếp sợ khi nghe được tin tức kia. Hai nhà Cố Triệu cùng Thiên Sách phủ giằng co đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, nhưng song phương rất rõ ràng đều cố hết sức áp chế địch ý đối với nhau, dường như trong thời gian ngắn cũng không có ý định thật sự động thủ với đối phương.

Ngay khi tất cả mọi người cho rằng việc này sẽ kéo dài một năm rưỡi, Thiên Sách phủ lại đột nhiên động, dùng thế lôi đình trong một đêm triệt để xóa tên hai nhà Cố Triệu trong thành Trường An này.

Chuyện này đương nhiên sẽ không đơn giản chỉ là hai gia tộc ngã xuống, người có tâm sẽ nhìn rất rõ ràng, hai nhà Cố Triệu chính là tấm chắn bày trước người Trường Dạ ty. Thiên Sách phủ đánh nát tấm thuẫn này, vậy liền mang ý nghĩa, bước tiếp theo mà bọn họ phải làm chính là động thủ với Trường Dạ ty - chủ nhân thực sự ở thành Trường An, ở Đại Chu này.

Bọn họ quả thật nghĩ không ra, lấy thực lực như Thiên Sách phủ, nếu không phải cố ky thiết ky Đại Hạ bên ngoài Kiếm Long quan, Trường Dạ ty đã sớm lật đổ Thiên Sách phủ này một cách triệt để, Thiên Sách phủ lại lấy cái gì động thủ với Trường Dạ ty chứ?.

Bọn họ đương nhiên nghĩ không ra, bởi vì những ý định ban đầu mà Từ Hàn làm, chỉ là muốn dùng chuyện này kiêm chế lực chú ý của Chúc Hiền cùng Tư Không Bạch, từ đó cứu ra Phương Tử Ngư, chứ không có bất cứ toan tính gì khác.

Sau khi báo cáo xong chuyện này, Lưu Tiêu trừng to hai mắt nhìn Từ Hàn, gã cho rằng chiến quả phong phú như vậy nhất định sẽ làm cho vị Phủ chủ đại nhân này vui vẻ.

Mà trên thực tế, sau khi nghe xong những lời này của gã, Từ Hàn lại chỉ cau chặt mày, vẫn không hề đáp lại gã chút nào.

Lưu Tiểu không thể không tiến lên một bước nhẹ giọng gọi: "Từ đại ca, Từ đại ca?" Ý đồ kéo lại suy nghĩ của vị Phủ chủ đại nhân không biết đã lạc tới nơi nào này.

"A?" Từ Hàn nghe Lưu Tiêu gọi lúc này quay đầu như mới tỉnh mộng nhìn về phía gã, vẻ mặt hắn có chút mờ mịt, trong miệng theo bản năng hỏi: "Cái gì?"

"Tiểu nhân nói số tiền thu được hôm qua rất lớn, vẫn còn đang trong quá trình thanh lọc, thế nhưng ước chừng hẳn là đủ để cho Đại Hoàng thành trùng kiến." Tuy rằng kỳ quái vì sao Từ Hàn lại không yên lòng như vậy, nhưng Lưu Tiêu vẫn nhẫn nại lặp lại một lần nữa.

"Ừm. Ta biết rồi, việc này liền toàn quyền giao cho ngươi đi xử lý, hôm qua vất vả, ngươi về nghỉ ngơi trước đi." Lúc này đây, cho dù Từ Hàn nghe rõ lời gã nói. Thái độ mà vị Phủ chủ đại nhân vẫn luôn cần tiên lương vì Đại Hoàng thành cùng Kiếm Long quan này biểu hiện ra vẫn có vẻ không mặn không nhạt như cũ.

Điều này làm cho Lưu Tiêu thậm chí âm thầm hoài nghi có phải mình biểu đạt không rõ ràng hay không, gã vốn định lặp lại lời nói lúc trước, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt mất hết hứng thú của Từ Hàn, gã cuối cùng không còn tâm tư làm như vậy, sau khi chắp tay lễ bái Từ Hàn, lúc này mới tràn đầy nghi hoặc lui ra.

Từ Hàn sau khi nhìn theo bóng lưng Lưu Tiêu rời đi, ngôi một mình trong đại điện Thiên Sách phủ trâm mặc hơn mười hơi thở, sau đó mới đứng lên. Hắn đi ra cửa điện, cúi đầu, vòng qua mấy con hẻm nhỏ trong Thiên Sách phủ đi tới trước một tòa tiểu viện.

Ở chỗ cửa viện, Mông Lương mặc một bộ áo đen ngồi ở bên cạnh bàn đá, trên người buộc hơn mười cái băng gạc lớn nhỏ, bộ dáng nhìn qua ít nhiều có chút chật vật. Y vốn đưa hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, vẻ mặt đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì. Nhưng cũng cực kỳ cảnh giác, khi nghe thấy tiếng bước chân của Từ Hàn, liền ngẩng đầu nhìn về phía nơi này.

“Từ huynhl"

Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng của người tới, vẻ cảnh giác trong mắt y mới tản đi, miệng nói như vậy, liền bước nhanh nghênh đón.

"Ừm, Mông huynh thương thế như thế nào?" Từ Hàn khẽ gật đầu với y, sau đó hỏi như vậy.

"Không có gì đáng ngại." Mông Lương lắc lắc đầu, tùy tiện nói.

"Tử Ngư đâu?" Từ Hàn lại hỏi.

"Trên người ngược lại không có thương thế gì, chỉ là bị chút kinh hãi, Khả Khanh cô nương trấn an hồi lâu, lúc này mới ngủ."

Từ Hàn nghe được lời nói này hơi an tâm, sắc mặt của hắn lúc đó nghiêm lại, trầm giọng nói: "Tộc nhân hai nhà Cố Triệu đại khái đều bị bắt vào Thiên Sách phủ, nhưng bên phía Trường Dạ ty vẫn không thấy có bất kỳ dị động nào."

Mông Lương tuy rằng cũng không phải nhân sĩ Đại Chu, nhưng đối với tất cả mọi thứ trong thành Trường An, y ít nhiều cũng biết một chút, sau khi nghe Từ Hàn nói như vậy, y hơi có chút sửng sốt.

"Ý của Từ huynh là Chúc Hiền vẫn chưa biết Chúc Long Khởi chết?"

Hôm qua lúc y và Từ Hàn chạy tới, Chúc Long Khởi đã là một thi hài khô quắt rồi, Từ Hàn cũng nhanh chóng cảnh giác, sau khi tỉnh lại liền vội vàng sai người mang thi hài kia đến Thiên Sách phủ.

"Hổ dữ không ăn thịt con, Chúc Hiền chỉ có một đứa con trai là Chúc Long Khởi, ta nghĩ Chúc đại thủ tọa hắn dù có lãnh khốc vô tình đến đâu, sau khi nghe tin con mình chết chắc chắn cũng không thể nào bình tĩnh như vậy. Hiện giờ xem diễn xuất của Trường Dạ ty, có lẽ còn chưa biết cái chết của Chúc Long Khởi, dường như đúng theo ta dự liệu, Chúc Long Khởi cùng Lãng Triêu Sa cùng nhau bắt cóc Tử Ngư, có lẽ chỉ là bọn chúng tự tiện hành động." Từ Hàn gật đầu, trầm giọng nói.

"Nhưng chỉ sợ Chúc Hiền đã biết thảm trạng ở biệt viện của Chúc Long Khởi, sau khi ta tru diệt hai nhà Cố Triệu, hắn vẫn chưa hề có hành động nào, có lẽ là cho rằng Chúc Long Khởi hiện giờ ở trong tay ta, như vậy xem ra sứ giả đến đây đòi người chỉ sợ cũng đã lên đường."

"Nếu là như thế, vậy tin Chúc Long Khởi chết đi cuối cùng vẫn không giấu được." Mông Lương nghe vậy lông mày cũng lập tức nhíu lại, y rất rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này."Vậy Từ huynh tính toán ứng đối như thế nào?" Hai người đã cùng trải qua chuyện hôm qua, coi như là đồng hoạn nạn cộng sinh tử, cộng thêm thanh Hình Thiên kiếm kia, Mông Lương cũng bởi vì ý thức được thân phận của Từ Hàn có thể có quan hệ cực kỳ mật thiết với Kiếm Lăng Nam Hoang, bởi vậy lúc này không tránh khỏi có câu hỏi này.

Từ Hàn nghe vậy cười khổ lắc đầu, hắn nói: "Đúng như Mông huynh nhìn thấy, Thiên Sách phủ của ta, người bên ngoài nghe có vẻ thanh danh hiển hách, trên thực tế lại là miệng cọp gan thỏ, nếu Chúc Hiền thật sự quyết tâm muốn báo thù cho con trai của hắn, chỉ sợ Từ mỗ cùng Thiên Sách phủ đều khó thoát khỏi kiếp nạn này."

"Vậy Từ huynh cứ chuẩn bị ngồi chờ chết như thế sao?" Mông Lương nghe vậy trong lòng lập tức trầm xuống.

Từ Hàn khi đó quay đầu nhìn về phía y, mỉm cười, nói: "Đương nhiên không."

"Cho nên ta đến tìm Mông huynh, chính là mời Mông huynh giúp đỡ một việc nhỏ."

Mông Lương nghe vậy lập tức đáp lại: "Hôm qua nếu không phải ngươi ra tay cứu, ta chỉ sợ sớm đã đầu người hai nơi, có gì khó xử xin Từ huynh cứ việc mở miệng, Mông Lương ta quyết xông pha khói lửa, quyết không chối từ."

"Không cần như thế" Từ Hàn lại cười."Chỉ muốn xin Mông huynh mang Tử Ngư về Trân quốc an toàn."

Mông Lương nghe vậy sửng sốt, y không khỏi nhìn về phía Từ Hàn,'Chúng ta đi rồi, Từ huynh sẽ làm như thế nào?"

"Mông huynh chắc hẳn đã nghe nói qua tính tình của vị Chúc thủ tọa kia, đa nghỉ trời sinh, có thù tất báo. Mặc dù Chúc Long Khởi chết dưới kiếm của ta, nhưng nếu hắn truy xét, Tử Ngư tất nhiên cũng không thoát khỏi liên quan, với tính tình của hắn chắc chắn sẽ ra tay với nàng, ở lại Trường An có trăm hại mà không có một lợi." Từ Hàn trâm giọng nói.

"Nhưng mà..." Trong lòng Mông Lương còn đang áy náy Từ Hàn là vì cứu hắn, mới gọi chân linh Tu La đối kháng cùng cường giả Ly Trân cảnh, mà cũng chính bởi vì như thế, sau khi Tu La bại trận, Hình Thiên kiếm không khống chế được, mới khiến Chúc Long Khởi chết oan uổng. Lúc này nếu y không quan tâm việc này, mang theo Phương Tử Ngư cứ như vậy rời đi, trong lòng sẽ có chút bất an.

"Mông huynh không cần để ý, Tử Ngư gặp kiếp nạn này, suýt nữa gây ra sai lâm lớn. Suy cho cùng vẫn là tội của Từ mỗ, nếu nàng thật sự bởi vậy mà có mệnh hệ gì, ngươi xem Từ mỗ sao có thể an tâm cho dược?" Từ Hàn dường như nhìn ra tâm tư của Mông Lương, hắn cười nói trấn an. Mà nói đến đây, trên mặt Từ Hàn chợt hiện ra một tia chế giễu, hắn hạ thấp thanh âm của mình, lần nữa nói: "Huống hồ, nếu tại hạ không nhìn lầm, Mông huynh đối với Tử Ngư..."

Lời của Từ Hàn còn chưa nói hết, nhưng ý trong lời nói phối hợp với nụ cười trên mặt hắn cũng đã rõ ràng như ban ngày.

Mông Lương vừa rồi còn đang nghiêm túc nghe được lời này, sắc mặt đỏ lên một cách hiếm thấy. Y cực kỳ lo lắng biện giải: "Huyền Cơ là đệ đệ của ta, hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, ta chỉ là..."

"Được rồi được rồi, tại hạ hiểu được." Từ Hàn vốn muốn giảm bớt một chút không khí ngưng trọng giữa hai người, không nghĩ vị sư huynh tiện nghi này lại phản ứng kịch liệt như vậy, hắn vội vàng ngăn chặn đề tài này, lại nói: "Mông huynh cho dù là vì Tử Ngư cũng không thể ở đây lấy thân mạo hiểm, huống hồ ngươi mang theo nàng rời đi, ta sẽ bớt đi một chút băn khoăn, sẽ rất có lợi khi vật tay với Chúc Hiền. Huống hồ, Mông huynh cảm thấy dùng tu vi ngươi ở tại chỗ này lại có thể giúp được Thiên Sách phủ cái gì?"

Lời nói của Từ Hàn ít nhiều có chút vẻ bất kính. Nhưng Mông Lương cũng không vì vậy mà tức giận, y cau mày hơi suy tư, mới hỏi: "Từ huynh đã nghĩ kỹ ứng đối như thế nào chưa?” "Mông huynh yên tâm, Từ mỗ cũng sẽ không ngồi chờ chết." Từ Hàn đáp lại.

Mông Lương nghe nói vậy lại trâm mặc một hồi, cuối cùng khẽ gật đầu,Vậy được rồi, xin Từ huynh yên tâm, ta tạm mang Tử Ngư đưa về Trân quốc, đợi đến khi Trân quốc bình định loạn trong giặc ngoài, ta nhất định sẽ trở về Trường Anl"

Thấy Mông Lương rốt cục đáp ứng, sắc mặt Từ Hàn lập tức trở nên vui vẻ.

"Chuyện không nên chậm trễ, Mông huynh phải đi chuẩn bị ngày, chỉ sợ việc này giấu không được bao lâu.' Từ Hàn lại nói.

Nếu đã quyết định, Mông Lương cũng không phải hạng người ngại ngùng gì, y nặng nề gật đầu, nói: "Được."

Nói xong lời này, y xoay người liền muốn đi vào trong phòng, chuẩn bị thu thập xong mọi thứ liên nhanh chóng rời đi.

Từ Hàn nhìn bóng lưng y, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mở miệng gọi: 'Mông huynh!"

"Hả?" Mông Lương nghe vậy xoay người nghi hoặc nhìn về phía Từ Hàn.

Thiếu niên khi đó nở nụ cười với y, nói: "Nếu hữu duyên gặp được Mặc sư bá, xin gửi lời vấn an của Từ mỗ với ngài."
Bình Luận (0)
Comment