Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 106: Độc Hành

Chương 106: Độc hành Chương 106: Độc hànhChương 106: Độc hành

Từ Hàn ngồi ngay ngắn trong đại điện của Thiên Sách phủ, đối diện có một vị lão giả dáng người gầy gò, diện mạo già nua, nhưng trong con ngươi lại lóe ra hào quang kinh người.

Một già một trẻ này dường như đã ngồi hồi lâu. Mà ấm trà trước án đã bị đổi ba lần, nhưng cho dù đến giờ phút này, vẫn không có người phá vỡ trâm mặc giữa hai bên trước tiên.

Âm!

Đột nhiên chân trời tối tăm vang lên một tiếng sấm xuân, chiếu nghiêng mặt hai người sáng ngời.

Mưa xuân tí tách lặng lẽ rơi xuống, theo mái hiên bên ngoài đại điện hình thành một rèm mưa trước cửa phủ.

Thiếu niên ngồi yên một lúc lâu rốt cục buông chén trà trong tay xuống, hắn nhìn về phía lão giả, trâm giọng hỏi: 'Lúc mới gặp Thừa tướng, ngài từng nói hổ ẩn bên dưới đàn sói, rồng ẩn bên trong mãng xà. Từ mỗ có thể hỏi một câu, đến tột cùng ai là rồng, ai là mãng xà?"

Lãi nhân híp mắt hưởng thụ nước trà ngọt ngào nghe vậy, lúc đó cũng buông chén trà trong tay xuống.

Lão ý vị thâm trường nhìn thiếu niên một cái, nói: "Phủ chủ trong lòng có chút mê hoặc?"

"Thiên địa mênh mông, có vũ trụ hồng hoang, có nhật nguyệt tinh thân, người ở trong trời đất này chẳng qua chỉ là con kiến hôi, há có thể không có mê hoặc?" Từ Hàn bất động thanh sắc đáp lại.

"Chân Long thất đức, trời hàng tai họa, có thể hóa bùn thành rắn. Giao mãng đắc thế, theo mây theo gió, lên trời thành rông."

"Là rồng là mãng xà, đối với Phủ chủ mà nói thật sự trọng yếu sao?" Lão nhân cười ha hả nói, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng thiếu niên.

Từ Hàn nghe lão nói như vậy, biết sẽ không cách nào lấy được đáp án mình muốn trừ trong miệng đối phương. Hắn không muốn rối rắm việc này nữa, ngược lại nói: 'Mười chín năm trước, đế quân giết cha, có một đứa bé được một tên ăn mày nhặt được ở biên thành Thanh châu, nuôi nấng trưởng thành. Mười hai năm sau, lão ăn mày kia chết rét trong gió tuyết, đứa bé ăn mày kia trải qua nhiều thăng trâm, bái vào môn hạ Phu tử của Thiên Sách phủ, lấy thân phận Phủ chủ Thiên Sách phủ một lần nữa trở lại Trường An. Mà vừa vặn đứa bé ăn mày này chính là Hoàng tử duy nhất năm đó sống sót dưới lưỡi đao của đế quân kia.

Với kiến thức của thừa tướng đại nhân ngài, cho rằng trên đời này sẽ thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?"

Thiếu niên nói xong lời này ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt sáng ngời của lão nhân, không chút nhường nhịn.

"Nếu Phủ chủ đại nhân để ý việc này, ta nghĩ cũng không cần. Tất cả trùng hợp trên đời này đều là trùng hợp, nhưng cũng không phải là trùng hợp. Chỉ là có người lại thích trùng hợp ngẫu nhiên như vậy, cho nên sẽ có chuyện trùng hợp ngẫu nhiên, mà có vài người không thích trùng hợp như vậy, lại đổ cho người có sẵn vận mệnh, hoặc là số trời định."

"Nói như vậy, Thừa tướng đại nhân cũng cảm thấy đằng sau tất cả những chuyện này là có người âm thầm bố cục."

"Đến tột cùng là có người âm thầm bố cục, hay là vận mệnh sắp đặt sẵn, hạng người thất phu như ta sao có thể nói rõ ràng?" Trương Tướng cười cười, lại nói: "Cũng giống như trong những ngày Trường Dạ ty hô phong hoán vũ ở Đại Chu, luôn có một số lương tướng trung thần đau đớn, nói Chúc thủ tọa hắn họa loạn triều chính, gây hại thương sinh."

"Nhưng lão phu lại chưa bao giờ nói. Bởi vì ta biết, cho dù không có Chúc Hiền, cũng sẽ có Lưu Hiền Trương Hiền hoặc là Từ Hiền, tóm lại sẽ có một người như vậy, đi làm những chuyện này, hắn là ai cũng không quan trọng. Điều quan trọng là kẻ nào đó cân một người như vậy, cho nên chắc chắn sẽ có một người như thế xuất hiện. Lão phu hiểu được đạo lý này, cho nên những trung thần lương tướng quát mắng Chúc Hiền kia đã sớm chết ở đại lao Trường Dạ ty, mà lão phu còn kéo bộ xương già này sống ngon lành. Cho nên lão phu cảm thấy có một số việc, thật là buồn cười."

"Trên đời này luôn có một số người muốn tranh mệnh liều mạng, muốn nhảy ra khỏi quy củ trên đời này, cùng một số người cho rằng vận mệnh của mình đã được định trước. Hắn cho rằng sống như vậy mới là thực sự sống, thực ra tranh tới tranh lui, đến cuối cùng không ai có thể nói rõ ràng, ngươi tranh đoạt mạng, vồ được vận mệnh, có phải cũng là do người nào đó sớm đã sắp đặt thật tốt cho mình hay không?"

Lão nhân nói xong lời này liền thu tiếng, quay đầu nhìn thiếu niên, trên mặt mang theo ý cười mà không phải cười, dường như đang chờ đợi cái gì đó.

Vẻ mặt Từ Hàn lúc đó hơi đổi, lập tức cúi đầu, im lặng lại.

Lúc này, cửa đại điện Thiên Sách phủ bị người đẩy ra, rất nhiều Phủ quân của Thiên Sách phủ do Diệp Hồng Tiên cầm đầu, hoặc là mấy quan viên quan trọng mấy ngày nay tuyển được nối đuôi nhau mà vào.

Thần sắc trên mặt những người này đều rất mệt mỏi, vả lại đa số quần áo ướt đẫm, hiển nhiên là đội mưa đến.

Một hai ngày nay đối với việc lật đổ hai nhà Cố Triệu của Thiên Sách phủ mà nói cũng không dễ chịu, Chúc Long Khởi chết rốt cuộc cũng không thể gạt được Chúc Hiền.

Nhưng vị Chúc thủ tọa này ngược lại có chút bình tĩnh, cũng không dẫn theo rất nhiều nhân mã, thẳng thắn đạp bằng Thiên Sách phủ giống như mọi người lo lắng, y chỉ phái ra một ít sát thủ Tham Lang bộ, ám sát nhân viên làm việc bên ngoài Thiên Sách phủ. Trải qua mấy lần khuếch trương, Thiên Sách phủ đã có khoảng chừng hơn một ngàn người, lấy thực lực của Tham Lang bộ, muốn ám sát hơn phân nửa những người trong Thiên Sách phủ này trong một ngày cũng không phải là việc khó.

Nhưng Trường Dạ ty lại cố ý làm, khống chế số người chết mỗi ngày ở khoảng hơn hai mươi người, dường như cũng không có ý định một lần hành động nghiền nát Thiên Sách phủ, mà là muốn từ từ giết tới, làm cho lòng người Thiên Sách phủ hoảng sợ.

Từ Hàn lúc này hạ lệnh kêu gọi mọi người trở lại phủ, bọn họ đều cho rằng là muốn thương thảo kế sách ứng đối, cho nên trong ánh mắt nhìn về phía Từ Hàn giờ phút này vừa tràn đầy chờ mong, đồng thời cũng có chút ít vẻ oán trách. Dù sao nếu không phải Từ Hàn vẫn luôn muốn độc hành, giết Chúc Long Khởi, Thiên Sách phủ sao có thể rơi xuống tình cảnh như bây giờ? Dù sao Thiên Sách phủ hôm nay sớm đã không giống ngày xưa, gần một ngàn người mới chiêu nhập há có thể giống như những phủ quân kia, đặt sinh tử bản thân dưới đại nghĩa thương sinh được chứ?

Từ Hàn lập tức bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người một lần, nhưng vẫn chưa hề lên tiếng nói trước tiên.

Hắn ngược lại nghiêng đầu nhìn về phía lão nhân ngồi ở một bên, khuôn mặt yên lặng, trong con ngươi lại mang theo một tia ý cười như có như không, hắn hỏi: "Số mệnh khó lường, tranh giành vô dụng. Vậy nếu có người không tin tà thuyết này, nhất định phải tranh một trận, thế thì như thế nào?”

Lão nhân nghe vậy, lại làm như chưa kịp nhìn mọi người dưới đài, lão ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên, khóe miệng cũng mang theo một nụ cười như có như không.

"Vậy thì phiền phức mang theo giác ngộ bị thế nhân phỉ nhổ chửi bới cùng vạn kiếp bất phục." "Thật ư?" Từ Hàn nhẹ giọng nói, giống như là hỏi, lại giống như là nỉ non.

Nhưng ngay sau đó hắn liền đứng thẳng người mình, nhìn về phía mọi người dưới đài.

"Chúc Long Khởi chết, chết dưới kiếm của ta, Chúc Hiền cũng biết việc này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho Thiên Sách phủ. Nhưng như Hồng Tiên nói, chuyện tôn vong của Thiên Sách phủ liên quan đến thương sinh trong thiên hạ, Thiên Sách phủ ngã xuống, thương sinh vô vọng, Đại Chu vô vọng."

"Chuyện này nói đến cùng đều là do Từ mỗ tự ý hành động theo cảm tình, bảo thủ mà gây nên."

"Nhưng chuyện đã đến nước này truy cứu cũng vô dụng, chỉ có suy nghĩ ra một phương pháp phá cục, mới có thể vượt qua đại nạn lần này."

"Không biết chư vị có diệu kế nào hay không?" Từ Hàn dứt lời, ánh mắt lại đảo qua gương mặt mọi người.

Chỉ là đối mặt với ánh mắt của hắn, đại đa số mọi người đều cúi đầu, trâm mặc không nói. Nhưng cũng không thiếu một số ít người căm giận bất bình, hiển nhiên cũng không thích thái độ cao cao tại thượng của Từ Hàn lúc này.

Từ Hàn nhìn một vòng, thấy vẫn không có người trả lời, lúc này hắn mới nói: "Trong lòng tại hạ lại có một kế"

Lời này ra khỏi miệng, mọi người đồng loạt nhìn về phía Từ Hàn, trong mắt tràn đầy chờ mong, ngay cả Diệp Hồng Tiên cũng như thế.

"Việc này nói đến cùng chung quy vẫn bởi vì bản thân ta gây ra, người Chúc Hiền muốn giết cũng chỉ có một mình ta, Thiên Sách phủ dù sao còn có Đại Hoàng thành cùng Kiếm Long quan bảo vệ, hắn không dám vọng động."

"Cho nên từ hôm nay trở đi, ta liền rời khỏi vị trí Phủ chủ Thiên Sách phủ, giao cho Diệp Hồng Tiên thay thế."

"Từ nay về sau, Từ Hàn ta không có một chút liên quan nào với Thiên Sách phủ."

Lời này ra khỏi miệng, mọi người ở đây đều đồng loạt kinh hãi, khi đó lập tức đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Từ Hàn. Còn Diệp Hồng Tiên vốn là người thân cận nhất lại thần sắc bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt.

Mà Từ Hàn sau khi nói xong lời này liền đưa tay sờ vào trong ngực mình, móc ra tấm Phủ Chủ lệnh kia, đặt nó ở trước bàn, sau đó lập tức cất bước đi ra khỏi đại điện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.

Khi đi tới cửa điện, hắn hơi dừng lại.

Mọi người thấy thế cũng sửng sốt, mà không xa lại có một cái bóng dáng màu đen xông tới, lại là con mèo đen kia.

Nó khẽ kêu một tiếng với Từ Hàn, sau đó thân thể nhảy lên, đi tới chỗ đầu vai, thân mật dùng đầu cọ vào hai má hắn.

Thiếu niên sờ đầu nó cười cười, lúc này mới cất bước lần nữa, đi ra ngoài điện.

Mưa xuân vẫn không ngừng rả rích như trước.

Mưa rơi trên mái nhà, chảy xuống mái hiên, tạo thành một rèm mưa.

Bên trong và bên ngoài phòng bị rèm mưa cắt thành hai thế giới.

Trong phòng mọi người trơ mắt nhìn, trong lòng hoặc là không đành lòng, lại không thiếu người cảm thấy may mắn nhặt được một mạng. Ngoài phòng, mưa phùn kéo dài, thiếu niên dạo bước, nước mưa chỉ trong chốc lát đã thấm ướt quần áo, nhưng hắn vẫn như không nhận thấy, vẫn cố chấp đi vê phía trước. Như hổ báo hoang dã lui tới tuần tra, mặc dù lẻ loi một mình, nhưng không ai dám tới gần.
Bình Luận (0)
Comment