Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 107: Mua Định Rời Tay, Lạc Tử Vô Hối

Chương 107: Mua định rời tay, lạc tử vô hối Chương 107: Mua định rời tay, lạc tử vô hốiChương 107: Mua định rời tay, lạc tử vô hối

Mưa không ngừng rơi xuống.

Rõ ràng mưa xuân tưới ướt toàn bộ thành Trường An, cố đô ngàn năm này trong mưa phùn bị che một tầng hơi nước nhàn nhạt, thế cho nên tòa phủ đệ đen kịt ở góc đường, nhìn qua cũng có vài phần hương vị không chân thật.

"Lão tiên sinh, đây là tiền bạc mua nhà, ngài kiểm kê lại một chút." Thiếu niên trên vai có một con mèo đen, cánh tay phải buộc vải trắng cung kính đưa cho lão nhân một cái túi tiền."

Lão nhân mặc áo gai kia nhận lấy túi tiền, cầm trên tay hơi suy nghĩ nhất thời mặt mày hớn hở.

"Đủ rồi." Lão liên tục gật đầu nói, lập tức quay sang cáo từ thiếu niên, sau đó chậm rãi lui ra.

Thiếu niên nhìn theo lão nhân rời đi, cho đến khi bóng lưng của lão biến mất trong mưa phùn mông lung. Hắn lúc này mới quay đầu nhìn về phía gian phòng ốc trước mắt này.

Đó là một cái sân nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, cửa phủ làm bằng gỗ rách nát, phía trên thậm chí còn có mấy lỗ hổng, dường như là bị mưa gió ăn mòn, đã lâu không được tu bổ.

Thiếu niên nhìn cửa phủ kia, lại mỉm cười khẽ gật đầu, dường như rất hài lòng đối với nơi ở mới này.

"Huyền Nhi, từ hôm nay chúng ta sẽ ở nơi này." Hắn cười nhìn con mèo đen trên vai, đưa tay sờ sờ đầu nó.

Con mèo đen kia chớp chớp ánh mắt màu hổ phách của mình, nghiêng đầu nhìn thiếu niên, tựa như vẫn chưa hiểu được ý trong lời nói của hắn, thế nhưng nó lại rất hưởng thụ việc được thiếu niên vuốt ve, nó cọ cọ lên cổ thiếu niên, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục hài lòng.

Thiếu niên thấy thế hiểu ý cười cười, hắn xoay người lại nhìn về phía góc đường. Mấy ánh mắt âm thâm rình mò khi đó lập tức thu hồi, mà hắn lại chỉ lơ đễnh đưa mắt nhìn tòa phủ đệ đen kịt đông nghịt ở đối diện, quay qua dịu dàng bái lạy với nơi đó, cao giọng nói: "Từ hôm nay trở đi, Từ mỗ sẽ là láng giềng cùng thủ tọa đại nhân, kính xin thủ tọa đại nhân chỉ giáo nhiều hơn."

Hắn nói như thế, cũng mặc kệ những tên sài lang âm thầm nhìn trộm kia, xoay người liền đi vào tòa phủ viện nho nhỏ nọ. ...

"Từ đại ca mua một trạch viện sống tạm ở bên cạnh Chúc phủ." Lưu Tiêu chắp tay nói với Diệp Hồng Tiên, lông mày của thiếu niên này nhíu lại, hiển nhiên có chút lo lắng đối với việc này.

Diệp Hồng Tiên ngồi ở vị trí Phủ chủ nghiêng mắt nhìn Lưu Tiêu một cái, không thể không nói là thiếu niên này ngược lại có chút thông minh, trong mấy tháng ngắn ngủi liền hiểu rõ cực kỳ thấu triệt mọi chuyện trên dưới của Thiên Sách phủ. Hiện giờ gân một nửa nhân viên mới vào phủ đều do thiếu niên này phụ trách quản lý.

"Sao vậy? Lo lắng cho hắn?" Diệp Hồng Tiên hỏi.

"Vâng." Lưu Tiêu khẽ gật đầu, cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng mình."Từ đại ca làm việc mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng nói cho cùng cũng là vì Thiên Sách phủ, ta không rõ, vì sao nhất định phải để cho huynh ấy rời đi."

"Đây là lựa chọn của hắn." Diệp Hồng Tiên trâm giọng nói.

"Vậy chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn huynh ấy đi chịu chết?" Thiếu niên có chút bất mãn đối với lý do như vậy. Gã còn nhớ rất rõ, lúc trước nếu không phải Từ Hàn mạo hiểm tính mạng, đi tới phủ viện của Cố công tử, gã cùng muội muội sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào, có nghĩ gã cũng không dám nghĩ tới. "Thế nào? Muốn đi tìm hắn không?" Diệp Hồng Tiên nhướng mày hỏi.

Thiếu niên nghe vậy sắc mặt hơi đổi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

"Mạt nhi có biết việc này không?" Diệp Hồng Tiên cũng không dây dưa quá nhiều trên vấn đề này với gã, ngược lại hỏi như thế.

Thiếu niên lắc đầu: "Dựa theo ý của ngài, còn chưa nói với Mạt nhi, còn có Khả Khanh tỷ tỷ tin tức này, nhưng giấy không gói được lửa, các nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết."

"Ừm"' Diệp Hồng Tiên khẽ gật đầu,'Có thể giấu nhất thời thì cứ như vậy đi." Dứt lời, hai người liền lâm vào trâm mặc, mà Diệp Hồng Tiên lại nhíu mày, sắc mặt âm trầm.

Thiếu niên kia thấy nàng như thế, cắn răng, lấy hết dũng khí nói: "Diệp tỷ tỷ, chúng ta nên đi khuyên nhủ Từ đại ca đi. Huynh ấy một mình ở bên ngoài, tóm lại không phải là biện pháp, có chuyện gì mọi người cùng nhau giải quyết, không tốt sao?"

Diệp Hồng Tiên nghe vậy nhìn thiếu niên thật sâu, lúc này mới nói: "Ngươi trước tiên ổn định Mạt nhi cùng Khả Khanh, để cho các nàng không được hành động thiếu suy nghĩ, việc này giao cho ta, ta tự mình đi tìm hắn một chuyến, xem hắn đến tột cùng đang tính toán làm cái gì."

Lưu Tiêu nghe được lời này lập tức sắc mặt vui vẻ. Gã vội vàng gật đầu,'Được! Được rồi! Diệp tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ ngăn cản Mạt nhi cùng Khả Khanh." Thiếu niên dứt lời liền cáo từ rời đi.

Mà Diệp Hồng Tiên ngồi một mình ở trong phủ đệ rộng lớn lại trâm mặc thật lâu, sau đó nàng khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Oan gia."

Dứt lời, nàng cũng đứng lên, liên muốn ra khỏi cửa phủ, đi tìm người nọ.

Nhưng chờ đến khi nàng đi tới cửa, một cái bóng người lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đó.

Đó là một người nam nhân mặc một bộ trường bào màu xanh, tóc mai hai bên đầu điểm trắng, trên dưới bốn mươi tuổi.

Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng người nọ, Diệp Hồng Tiên không khỏi khẽ hô: "Cha?".

Nam nhân nghe vậy mỉm cười, nói,'Chúng ta trò chuyện một chút."...

Bóng đêm dần dần tối, Từ Hàn ngồi một mình trong gian phòng trạch viện rách nát.

Trên bàn gỗ trong phòng thắp nến đỏ, ánh nến đung đưa, chiếu cảnh tượng trong phòng lúc tối lúc sáng. Ngoài phòng mưa xuân rả rích, vẫn không hề có dấu hiệu ngừng, ngược lại có xu thế càng mưa càng lớn.

Huyền Nhi cuộn mình trên chiếc giường vừa được sửa sang lại, chìm vào giấc ngủ. Từ Hàn lại quan sát thanh trường kiếm màu đỏ thẫm trong tay, ánh mắt thâm sâu, không biết đang nghĩ điều gì.

Cạch.

Lúc này chỗ cửa viện truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa gỗ sân liền được chậm rãi đẩy ra.

"Tiểu Hàn a, cái viện này của ngươi không tệ a!" Người kia không có chút tự giác nào xông vào phủ đệ, sau khi vào phòng liền lớn tiếng la hét.

Nghe thấy thanh âm ồm ồm kia, Từ Hàn cũng không truy cứu người đến thất lễ cùng mạo phạm, hắn đứng lên, nhìn về phía nam nhân mang theo hai vò rượu tùy tiện đi vào trong phòng, mỉm cười, nói: "Sở đại ca sao lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?"

Sở Cừu Ly cất bước đi vào trong phòng, giày vải lầy lội lưu lại một hàng dấu chân bẩn thỉu trên sàn nhà đã được Từ Hàn quét dọn sạch sẽ, y lại như không phát hiện ra, bước nhanh đi tới trước mặt Từ Hàn, đặt hai vò rượu ngon trong tay ở trước mặt hắn.

"Đến, uống rượu." Đại hán trung niên cao giọng nói.

Dứt lời y liên thuân thục xé niêm phong trên vò rượu xuống, đưa một vò trong đó cho Từ Hàn.

Từ Hàn tiếp nhận vò rượu cao cỡ nửa người kia, vẫn cười ha hả nhìn nam nhân, hỏi: "Uống rượu thì được, nhưng Sở đại ca phải nói cho tại hạ nghe trước, ngươi đến đây là có chuyện gì?"

Sở Cừu Ly bưng vò rượu lên liền muốn thoải mái uống rượu nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ không vui, y hét lớn: "Tiểu Hàn à, sao ngươi lại học bộ dáng những hủ Nho kia, mọi việc phải hỏi đến tột cùng, Sở mỗ ta muốn uống rượu liền uống rượu, tìm ai uống đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ngay cả ông trời cũng không quản được."

Chỉ là lời này hiển nhiên không thể xua tan nghi ngờ của Từ Hàn, thiếu niên vẫn bưng vò rượu, cười ha hả nhìn y.

Biết không thể lừa gạt qua loa, sắc mặt đại hán trung niên đỏ lên, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thiên Sách phủ không thoải mái, ta thấy kê bên viện của ngươi còn có một cái phòng kề, ta dọn dẹp một chút liền ở chỗ này đi, rượu này coi như tiền phòng!"

Từ Hàn đương nhiên nghe ra ý trong lời nói của Sở Cừu Ly, hắn híp mắt nhìn về phía đại hán nhìn như người vật vô hại này, trâm giọng hỏi: "Có câu là quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, Từ mỗ bây giờ là bồ tát bằng đất qua sông, bản thân khó bảo toàn, Sở đại ca không muốn cách xa một chút, ngược lại liên tục tiếp cận ta, chẳng lẽ là quá kỳ quái một chút?"

"Cái gì quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, lão tử không hiểu những quy củ của đám hủ Nho này."

"Lão tử chỉ biết quy củ của Đạo Thánh môn chúng ta."

"Mua định rời tay, lạc tử vô hối." (quyết tâm đặt thì rời tay, quân cờ đánh xuống không còn chỗ hối tiếc)

"Sở mỗ đặt cược, liền muốn dốc hết toàn lực tiến về phía trước."

"Đụng phải tường cứng cũng không quay đầu lại."
Bình Luận (0)
Comment