Tàng Phong (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 108: Thanh Y Vọng Cố Quốc

Chương 108: Thanh y vọng cố quốc Chương 108: Thanh y vọng cố quốcChương 108: Thanh y vọng cố quốc

Trong Thái Âm cung núi Nha Kỳ.

Một nhóm người ngồi vây quanh trước bàn, Thái Âm cung chiêu đãi rất là nhiệt tình, bất kể đồ ăn bày ở trước mặt giờ phút này hay là lúc trước đi qua sương phòng chuẩn bị cho bọn họ, đều là đồ vật thượng đẳng.

Vẻ nhiệt tình như vậy làm cho Tô Mộ An có chút hoảng hốt, hoảng hốt đến không hiểu mục đích chuyến đi này của bọn họ rốt cuộc là cái gì.

Lúc trước đoàn người đã nhiều lần đàm luận về đề tài nặng nề như sinh tử, hắn cho rằng mọi người có huyết hải thâm cừu gì đó cùng Thái Âm cung này, tựa như hắn cùng Chúc Hiền Trường Dạ ty vậy.

Hắn cho rằng thứ chờ đợi mình sẽ là một trận giương cung bạt kiếm ngươi chết ta sống, không nghĩ tới lại gặp được một hồi khách chủ nho nhã lễ độ tận hoan. Hắn cực kỳ khó hiểu, lại không biết nên nói như thế nào. Hắn đương nhiên hy vọng tất cả mọi người đều sống sót, chỉ là mọi chuyện thật sự sẽ đơn giản như mình mong muốn nhìn thấy sao? Trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an.

Mà ngay lúc hắn nghĩ đến những chuyện này, cửa phòng đã bị người đẩy ra. Vị Nho sinh ban ngày nghênh đón bọn họ lúc đó chậm rãi đi vào, dịu dàng lễ bái với mọi người.

"Mạnh mỗ bái kiến chư vị khách quý, lão Cung chủ đã hạ lệnh, ngày mai sẽ giải hoặc cho chư vị, kính xin chư vị chuẩn bị tốt vấn đề của mình." Nho sinh vội vã tới đi lui, sau khi nói xong lời này liền lui xuống.

"Vấn đề? Vấn đề là gì?" Tô Mộ An mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn vê phía mọi người, đã thấy sắc mặt bọn họ như thường, hiển nhiên sớm đã biết được việc này.

"Thái Âm cung chính là học cung đệ nhất thiên hạ, được xưng là trên dưới ngàn năm, không gì không biết, không chỗ nào không hiểu." Lúc này, vị nam nhân áo đen vốn không cùng đường với bọn họ kia, mà là sau khi bọn họ đến mới đột nhiên xuất hiện chợt nói: "Đường lên núi mặc dù có nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng chuyện trên đời này xưa nay hồi báo tỷ lệ thuận với trả giá, phàm là người có thể đi tới sơn môn, sẽ có thể đưa ra một vấn đề với Thái Âm cung, mà Thái Âm cung cũng nhất định sẽ đưa ra đáp án của bọn họ."

Tô Mộ An mơ hồ nhớ rõ người nam nhân trước mắt này dường như là quen biết cũ với sư phụ Nguyên Quy Long của mình, hắn cùng y tiếp xúc không sâu chưa nói đến ác cảm gì, chỉ mơ hồ cảm giác mọi người đều có chút không thích đối với kẻ này. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, lên tiếng hỏi: "Yêu thú trong núi rừng này vô cùng hung ác, một vấn đề của Thái Âm cung đáng để người mạo hiểm như vậy sao?"

"Chuyện này phải xem vấn đề ngươi muốn hỏi có đáng giá hay không." Nam nhân cười nhạt một tiếng,'Ví dụ như vị Hoàng đế tiền triều kia nghe đồn đã phái người đăng lâm Thái Âm cung, muốn hỏi vị Vô Thượng chân nhân kia một vấn đề rất hay."

"Vấn đề gì?" Tô Mộ An chớp chớp mắt, tò mò truy hỏi.

"Thế nào là vạn thọ vô cương, thế nào là thọ với trời đất."

"Còn có thể hỏi một câu hỏi như vậy?" Tô Mộ An lập tức hứng thú,Vậy đáp án thì sao?"

Ngay lúc này, ba người còn lại trong phòng cũng đang đảo mắt chăm chú nhìn về phía hai người đang nói chuyện, mà nam nhân lại không chút hoang mang uống một chén trà, lúc này mới nhẹ giọng nói: 'E rằng cũng chỉ có vị Hoàng đế và Vô Thượng chân nhân kia tự mình biết."

"Nào có vạn thọ vô cương như vậy, nếu Vô Thượng chân nhân thật sự có biện pháp, vậy hắn làm sao có thể rơi xuống tình cảnh như hiện tại?" Ninh Trúc Mang ở một bên bĩu môi, có chút âu sầu nói."Tiên nhân sống sáu trăm năm cũng có ngày thọ mệnh đến cuối cùng, cũng không biết đời tu sĩ chúng ta đến tột cùng còn có hy vọng đăng lâm cảnh giới truyên thuyết kia không?."

"Tuổi có xuân thu, cây có khô vinh, sinh tử luân hồi vốn là Thiên đạo, ai cũng khó thoát chết." Lúc này, vị đao khách Nguyên Quy Long kia cũng lên tiếng nói. (khô vinh: khô héo và tươi tốt)

"Chỉ sợ vị Tiên nhân kia sống quá lâu, không muốn tuân thủ quy củ thiên địa này, đi ra một đường khác." Mặc Trân Tử ngồi nghiêm chỉnh, trầm giọng nói.

Lời này ra khỏi miệng, mọi người đều sửng sốt, chỉ có đao khách kia nhàn nhạt liếc Mặc Trần Tử một cái, ngữ điệu đột nhiên âm lãnh xuống: "Vậy chúng ta phải giảng cho hắn nghe quy củ này thật kỹ."...

Trong đại điện của Thiên Sách phủ.

Diệp Hồng Tiên vẻ mặt hoảng sợ nhìn người nam nhân trước mắt.

Đó là Diệp Thừa Thai, là Ninh Quốc hầu của Đại Chu, cũng là cha của nàng.

Giờ phút này, lão ngôi ngay ngắn bên cạnh Diệp Hồng Tiên, khuôn mặt yên lặng, thân thái bình tĩnh, thậm chí còn có chút nhàn nhã rót đầy một chén trà cho mình, đặt ở bên môi nếm thử rồi ngừng lại.

Diệp Hồng Tiên sững sờ nhìn lão, hào quang trong mắt lóe lên, nàng cố hết sức cẩn thận đánh giá Diệp Thừa Thai, tựa như muốn chồng bộ dạng hiện tại của người trước mặt với vẻ lương thiện vốn có của cha mình, nhưng cho dù nàng cố gắng như thế nào, cảm giác xa lạ trong lòng lại tràn tới, cơ hồ nuốt chửng người nàng.

Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu, Diệp Hồng Tiên lúc này mới lên tiếng nói: "Tất cả những chuyện này... Phụ thân có biết không?”

Ngay cả bản thân nàng cũng có thể cảm nhận được, khi nói những lời này, giọng điệu của mình đã trở nên khô khốc.

"Biết." Diệp Thừa Thai khẽ gật đầu, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ.

Âm!

Lúc này ngoài phòng lại vang lên một tiếng sấm xuân, ánh sét chiếu vào trong điện, chiếu gò má của hai cha con sáng ngời.

Diệp Hồng Tiên đặt một tay trước án, một tay giấu ở trên đầu gối, bàn tay kia của nàng siết chặt, có lẽ bởi vì dùng sức quá mạnh, ngón tay nàng trở nên trắng bệch, hô hấp trên chóp mũi cũng nặng hơn vài phần.

"Cho nên tất cả đều là ván cờ đã được sắp đặt từ sớm?" Diệp Hồng Tiên lại hỏi, sắc mặt của nàng vào lúc này âm trâm thêm vài phần.

"Đương nhiên." Diệp Thừa Thai đáp lại.

"Còn tiểu Hàn thì sao? Hắn nên làm như thế nào?" Diệp Hồng Tiên cố hết sức muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng lúc nói ra lời này, ngữ điệu của nàng vẫn khó tránh khỏi mang theo một chút rung động như cũ.

"Hắn là tốt vượt sông, ngựa rơi vách núi. Sau không có lối thoát, trước cũng không có nơi nào để đi" Diệp Thừa Thai thản nhiên nói, ngữ điệu lúc đó đột nhiên trầm xuống."Chỉ chết thế thôi."

Diệp Hồng Tiên nghe vậy trong lòng chấn động, nàng nhìn chằm chằm cha mình, gằn từng chữ nói: "Hắn chính là phu quân của ta! Người còn tính toán luôn cả con hay sao?" "Thế gian hỗn loạn này, vì cầu một nơi an thân, không thể không dùng mọi cách." Diệp Thừa Thai trâm giọng đáp lại.'Huống hồ ngươi có lẽ cũng hiểu được, đôi khi vì đại đa số người mà hy sinh một người nho nhỏ là cần thiết, cũng đáng giá."

Diệp Hồng Tiên khi đó đứng phắt dậy, nàng hung hăng nhìn cha mình, liền xoay người muốn đi ra ngoài Thiên Sách phủ.

"Ngươi muốn đi tìm hắn ư?" Diệp Thừa Thai trước khi đứng dậy bưng chén trà lên lần nữa, thản nhiên nhấp một cái.

"Hắn là phu quân của con, gả gà theo gà gả chó theo chó, cho dù chết con cũng phải chết cùng một chỗ với hắn." Nữ tử mặc áo đỏ không ngừng bước chân, đảo mắt đã đi tới cửa đại điện.

"Hồng Tiên." Ngay khi một chân nàng đã bước ra cửa phủ, thanh âm của nam nhân trong phòng lại vang lên: "Tất cả những chuyện này cũng không phải quyết định của ta, là chuyện vị Phu tử gia gia kia của ngươi sớm đã mưu tính, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ, hắn làm như vậy đến tột cùng là vì cái gì?"

Nữ tử kia nghe vậy chợt dừng thân thể lại, bước chân của nàng treo giữa không trung.

Hình ảnh vào giờ khắc đó dường như ngưng lại, nhưng mưa vẫn còn rơi, trong đại điện Thiên Sách phủ khi đó ngoại trừ tiếng mưa tí tách kia, đã không còn một chút thanh âm nào khác.

Mà sau một lúc trầm mặc thật lâu, nàng rốt cuộc vẫn thu hồi chân đã bước kia, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía người nam nhân trong phòng, hốc mắt không biết từ khi nào sớm đã tràn đầy lệ nóng.

Người nam nhân khi đó đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, lão vươn tay dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt của nữ tử, sau đó nhẹ giọng nói: "Hiểu rõ đại nghĩa, đây mới là con gái tốt của Diệp Thừa Thai ta."

Nói xong lời này, nam nhân phất phất ống tay áo, lúc này mới cất bước rời đi.

Mà trong khoảnh khắc hai người đan xen qua nhau, nữ tử mới được lau đi nước mắt trên má, một lần nữa nước mắt như vỡ đê tuôn trào. ...

"Sở đại ca, không nên uống thêm rượu nữa?" Từ Hàn cau mày nhìn vị đại hán trung niên uống đến mặt đỏ bừng trước mắt, trầm giọng hỏi.

"Uống đi! Huynh đệ ta và ngươi thật vất vả mới có thể cùng uống rượu, há có thể không tận hứng mà vê?" Đại hán trung niên hiển nhiên đã uống tới mức có chút thần trí không rõ, y đặt một tay lên vai Từ Hàn, trong miệng lại lẩm bẩm, ngôn từ đã có chút không rõ ràng.

Từ Hàn ngửi mùi rượu nồng đậm từ trên người nam nhân truyền đến, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng thu hồi tâm tư khuyên giải.

Nhưng Sở Cừu Ly cũng không hề cảm giác được bản thân say xỉn, y tiếp tục làm theo ý mình cao giọng nói: "Tiểu Hàn à, ngươi nói nữ nhân trên đời này sao đều vô tình như thế? Ngươi xem đứa bé Hồng Tiên kia, hôm nay lúc ngươi đi nàng vẫn thực sự không nói nửa câu..."

Từ Hàn nghe vậy sắc mặt khẽ biến, nhưng rất nhanh vẫn khôi phục bình thường, hắn bưng ly rượu uống một ngụm trước khi đứng dậy, nói: "Huynh có lẽ cũng hiểu tính tình Hồng Tiên. Nàng có suy nghĩ của nàng, nếu như là vì ta mà thay đổi ý định ban đầu, nàng đã không phải là nàng nữa."

"Huống hồ ta cũng không chịu thay đổi vì nàng, làm sao có thể cưỡng cầu nàng thay đổi vì ta được?"

Đại hán trung niên xưa nay tùy tiện nghe được lời này, trên khuôn mặt say tới mông lung hiện ra vẻ u sầu hiếm thấy.

"Đúng vậy.' Y giống như là nghĩ tới cái gì đó, phát ra một tiếng thở dài,'Ta và ngươi đều là người cố chấp, trách không được đều cô độc, đáng đời, đáng đời a."

Lời này vừa dứt, Sở Cừu Ly liền giơ chén rượu trong tay lên, nhìn vê phía Từ Hàn, nói: "Chỉ riêng việc này, huynh đệ ta phải uống hết ba chén, đến đến!"

Sở Cừu Ly nói như vậy, sau đó liền mặc kệ Từ Hàn có đáp ứng lời của y hay không, đã tự mình uống ba chén rượu nồng, đại hán trung niên vốn đã say ngoắc cần câu giờ phút này rốt cuộc không chịu nổi cảm giác choáng váng, cái đầu trầm xuống, liền ngã xuống bàn gỗ.

Mưa càng lúc càng lớn, dường như rất ít khi gặp phải những cơn mưa lớn như vậy vào những ngày mùa xuân.

Từ Hàn nhìn nam nhân một thân nồng nặc mùi rượu, chỉ còn biết lắc đầu, cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ đỡ y lên giường của mình, sau đó liền đứng dậy thu dọn rượu trên bàn, làm xong những thứ này, hắn đi đến cửa phòng, đứng dưới mái hiên nhìn thành Trường An trong đêm mưa.

Huyền Nhi vốn đang ngủ trên giường chịu không nổi mùi rượu gay mũi của nam nhân, nó nhảy lên vai Từ Hàn, Từ Hàn áy náy cười cười với con mèo đen này, đang nghĩ muốn đi thu dọn phòng kề một chút, mình và mèo đen ngủ qua một đêm, nhưng khi đó khóe mắt hắn lại chợt thoáng nhìn thấy trên một lầu các cách đó không xa, một bóng người màu xanh đang đứng ở đó.

Từ Hàn nhìn về phía người nọ, bóng người màu xanh kia cũng không kiêng dè, ngược lại còn khẽ gật đầu với hắn, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào nơi này.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Từ Hàn mơ hồ cảm thấy người nọ cũng không hề nhìn cái trạch viện tan hoang này, cũng không phải nhìn đêm mưa mông lung hiện tại, mà chính là nam nhân tiếng ngáy như sấm trong phòng.

Nam nhân trong phòng dường như không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, y vào lúc đó trở mình, trong miệng phun ra một câu không rõ là lời lẽ hoa văn lúc say hay vẫn là nói mớ.

"Mười vạn Bạch luyện rơi Lăng tiêu, một bộ... .

"Thanh y vọng Cố quốc...

Từ Hàn nghe vậy sững sờ, vào lúc đó không khỏi cảm thấy bài thơ kia có chút chuẩn xác cùng chuyện xảy ra trước mặt... .
Bình Luận (0)
Comment